Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 359: Đàm phán hoà bình

Trong Tàng Kinh Các.

Mặc dù đa số thư tịch chỉ giới thiệu, muốn có phần sau phải dùng điểm cống hiến đổi toàn thiên nhưng cũng xem như giúp Phương Tịch mở mang tầm mắt.

Hắn bỏ một quyển sách xuống, lúc này mới đi đến khi bí thuật.

Sau khi xem sơ qua một vòng thì sắc mặt của Phương Tịch hơi âm trầm: "Lục Thanh lừa ta rồi..."

"Còn nói gì mà bí thuật của Thanh Mộc Tông rất có ích với ta..."

"Nhưng những bí thuật hệ Mộc này... Ta cảm thấy tất cả đều không bằng bí thuật trong Khô Vinh Quyết, hay là ta kỳ vọng quá cao rồi?"

Phương Tịch tự kiểm điểm lại bản thân, bản thân hắn tu luyện chính là công pháp hệ Mộc đỉnh cấp, lại có lão quỹ cho bản Khô Vinh Quyết tỉ mỉ nên bí thuật hệ Mộc của Thanh Mộc Tông đúng là không có tác dụng gì với hắn.

"Cũng may mà trước đó không đồng ý với Lục Thanh... Nếu không thì là thiệt thòi lớn rồi..."

Mang theo chút phiền muộn, Phương Tịch xem những bí thuật khác ngoài hệ Mộc.

Những bí thuật được Thanh Mộc Tông thu thập này lại có chút thú vị.

Hắn xem sơ qua giới thiệu của từng bí thuật, cuối cùng nhìn thấy một môn, ánh mắt hơi sáng lên rồi trở lại tầng một.

Ở đại môn tầng một có một cái bàn gỗ, một lão giả tóc bạc trắng ngồi ở đó.

Nhìn người này sinh cơ yếu ớt, pháp lực lại đến Trúc Cơ đại viên mãn.

'Không hổ là Thanh Mộc Tông, vẫn còn chút nội tình.'.

'Nhưng mà ta chỉ đến kiếm miếng cơm ăn, nghĩ đến những chuyện này để làm gì?'.

Phương Tịch đi đến trước mặt người này thi lễ: "Bái kiến thủ các trưởng lão!"

"À? Khách khanh mới đến sao? !"

Lão đầu mở mắt ra nhìn Phương Tịch một chút rồi lại nhắm mắt, thuận miệng hỏi: "Dựa theo quy củ, tu sĩ Trúc Cơ mới nhập môn có thể chọn miễn phí một bộ công pháp hoặc bí thuật, ngươi chọn cái nào?"

"Phù Ngọc Bí Lục!"

Phương Tịch nói ra lựa chọn của mình.

Lão đầu mở to mắt, nhìn kỹ lại Phương Tịch vài lần: "Người trẻ tuổi... Tâm rất lớn... Ngươi muốn nghiên cứu Thuật Ngọc Phù của tu sĩ Thượng Cổ sao?"

Đạo phù lục cấp một, cấp hai lưu hành rất rộng rãi, dù sao bắt đầu dễ dàng, hao tổn cũng nhỏ.

Nhưng đến cấp ba, động cái là cần linh mộc cấp ba và da yêu vương làm tài liệu phù chỉ, tiêu hao đã rất khủng bố.

Toàn bộ ba nước, trước mắt cũng chỉ có mình Phương lão tổ được công nhận là một vị Phù sư cấp ba.

Nhưng mà nghe đồn, thời thượng cổ, cổ tu sĩ chế tác phù lục cũng không phải dùng giấy mà là dùng kim ngọc chế tạo, chế tác thành Kim Ngọc Phù!

Loại phù lục này, không những có thể chứa nhiều uy năng của pháp thuật hơn mà thậm chí còn có thể thi triển nhiều lần.

Trong mắt của Phương Tịch nó hơi giống với pháp khí linh khí.

Thậm chí có thể xem là pháp khí đặc thù có hạn chế số lần sử dụng.

Phù Ngọc Bí Lục này miễn cưỡng lắm mới đặt ở khu bí thuật, cũng không phải bí thuật phù lục thượng cổ gì mà chỉ có một loại bí pháp luyện chế ngọc phù mà thôi.

Về phần nguyên bộ bí pháp phù lục thì nửa điểm cũng không có, Thanh Mộc Tông chủ thu được tàn thiên.

"Tại hạ cũng là một Phù sư, đương nhiên rất hứng thú với nó..."

Phương Tịch mỉm cười nhưng trong lòng thì thở dài, nếu không phải tìm không ra bí thuật khiến hắn cảm thấy hứng thú thì ai đi chọn loại bí thuật chưa được một nửa này?

"Thôi được... Trúc Cơ bản tông chọn loại bí thuật nào thì cũng do người đó tự quyết."

Thủ các trường lão cười ha ha, lấy trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản trống rồi dùng thần thức lạc ấn vào trong, sau đó giao cho Phương Tịch: "Đây là ngọc giản dùng một lần, sau khi quan sát một lần sẽ tự hủy... Lấy đi đi."

Phương Tịch nhận ngọc giản, vân chưa rời khỏi mà tò mò nhìn vị thủ các trường lão này: "Công pháp, bí thuật trong đây chẳng lẽ trưởng lão đều nhớ hết sao?"

"Đây là đương nhiên... Bản nhân từ nhỏ lớn lên ở Thanh Mộc Tông, mười tám tuổi đã đảm nhiệm đệ tử thủ vệ, bình sinh thích nhất là đọc sách... Đa phần kinh điển trong Tàng Thư Các bản nhân đều đã xem qua."

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, có vài phần tự đắc: "Sau này ngươi khác ngay cả tên của lão phu cũng quên, chỉ gọi là Thư lão, phàm là đệ tử đến đây trưng cầu ý kiến của lão phu về chuyện liên quan đến công pháp và bí thuật thì lão phu luôn có thể cho ý kiến tương ứng..."

Thư lão cười ha ha: "Lão phu nhìn ngươi rất tốt, sau này có thể thường xuyên đến Tàng Kinh Các tìm lão phu..."

"Nhất định!"

Phương Tịch rời khỏi Tàng Kinh Các, khống chế một món linh khí, biến mất giữa không trung...

...

Thúy Trúc Lâm.

Chỗ này có một mảnh rừng trúc, xanh như ngọc bích, tản ra linh khí kinh người.

Thấp thoáng trong rừng trúc có một ngọn núi nhỏ màu xanh.

Bên trong ngọn núi nhỏ bị đào rỗng làm động phủ, bên ngoài có linh dược viên rất lớn.

Ngày hôm nay, Phương Tịch khống chế linh khí bay đến, tuần sát trong ngoài một phen xong, hắn rất hài lòng.

"Linh khí cấp ba hạ phẩm, miễn cưỡng đủ cho ta dùng... Dù sao cũng chỉ tu luyện chứ không phải đột phá đại cảnh giới, sẽ không tạo ra thiên tượng khoa trương mấy chục dặm."

"Huống chi... Tu tiên giả hấp thu linh khí tu luyện dù Trúc Cơ, Kim Đan... Cũng chỉ có thể hấp thu một vòng lính khí quanh người, không có dị tượng gì... Về phần có thể quan sát linh khí lưu động trong phương viên trăm dặm như trong lòng bàn tay thì dù Nguyên Anh Chân Quân cũng chưa chắc làm được."

Thông qua công pháp mà lão quỷ cho, Phương Tịch đối với uy năng của Nguyên Anh Chân Quân cũng hiểu được đại khái.

Những lão quái đó cũng không có năng lực khống chế trực tiến thiên địa linh khí gì cả, vẫn phải thu nạp linh khí rồi luyện hóa thành pháp lực trong cơ thể, sau đó thi triển pháp thuật...

Có thể khống chế trực tiếp linh lực thiên địa thì e là chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới làm được!

"Huống chi... Lục Thanh chỉ vẻn vẹn là một Kim Đan..."

Phương Tịch đảo thần thức qua phương viên hai mươi dặm: "Có thể bố trí một Sáo trận pháp... Bao quanh Thúy Trúc Lâm này lại."

"Đến lúc đó dù có chút khác thường thì cũng có trận pháp giấu đi... Nhưng mà nhất định phải một sáng, một tối, bên ngoài có cấp hai hạ phẩm cũng không tệ... Phù hợp với thân gia bây giờ của ta."

Phương Tịch bước vào động phủ, thấy các hạng mục đều tương đối đầy đủ thì không khỏi hài lòng.

Hắn bước vào phòng bế quan.

Ngồi trên bồ đoàn, cảm nhận linh khí bốn phía dồi dào, không khỏi vui vẻ, bắn đầu nghiêm chỉnh lần tu luyện đầu tiên ở Kết Đan kỳ...

...

Màn đêm thâm trầm.

Trong Dưỡng Nguyên Động.

Lục Thanh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, gương mặt bình tĩnh, chỉ là so với lúc đến chúc mừng Phương Tịch thì như già hơn.

Thấy vậy, Tiền lão đạo và Phú sư huynh liếc nhau, đều rất lo lắng.

Lão tổ như vậy, chẳng phải đại biểu pháp lực Kim Đan của người cũng không thẻ duy trì được dung nhan, đã cách đại nạn không xa rồi sao?

Ở trước hai người, còn có một người trung niên nhìn rất thông minh năng nổ, chính là chưởng môn Thanh Mộc Tông Úy Hiên!

"... Nói như vậy, sau khi lão phu đi rồi thì khả năng Trúc Cơ viên mãn trong Mộc Quốc bây giờ tái xuất một vị Kết Đan không lớn..."

Hai con ngươi của Lục Thanh đảo qua những Trúc Cơ ở đây, cười lạnh nói: "Nhưng mà trước đây lúc Thanh Mộc Tông ta lập nghiệp, đã đuổi tận giết tuyệt Mộc Nguyên Tông như thế nào các ngươi đã quên rồi sao?"

"Huống chi... Làm sao các ngươi có thể chắc chắn trong những tán tu kia không có nhân vật như Long Ngư đảo chủ?"

"Trong tu tiên giới, cũng không phải tư chất ưu việt thì nhất định có thể leo lên cảnh giới cao hơn, mà hạng người tư chất thấp kép cũng chưa chắn không có một phen đại thành tựu... Đáng tiếc, lão phu đã sắp tọa hóa rồi, nhưng mà trước khi ta tọa hóa, chắc chắn sẽ an bài tốt mọi chuyện, không đến mức để tông môn trong khoảnh khắc hủy diệt..."

Lục Thanh nói đến đây thì nhìn qua Phú sư huynh.

Phú sư huynh vội vàng quỳ xuống: "Lão tổ... Đệ tử vô năng, chưa bắt được Tư Đồ Thanh Thanh nhưng đệ tử thấy cô ta lúc cuối cùng thi triển bí thuật liều mạng, có lẽ đã cách đại nạn không xa, nếu dùng viên Duyên Thọ Đan cấp hai kia thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì..."

"Truyền thừa ma đạo của Tư Đồ gia có chút quỷ bí, lại thêm đạo luyện thi... Mặc dù bản tông đã thu hơn phân nửa nhưng không lấy được bản chính... Cũng hơi đáng tiếc."

Lục Thanh nhàn nhạt đánh giá rồi bất trí khả phủ nói: "Đứng lên đi... Sau này Thanh Mộc Tông phải nhờ mấy người các ngươi chống đỡ..."

"Có trận pháp cộng với lần tiễu trừ và thừa nhận này... Thanh Mộc Tông ta giữ vựng Mộc Quốc trăm năm nữa cũng không vấn đề gì..."

Úy Hiên trầm giọng nói: "Chỉ cần không có ngoại địch, lại thêm trăm năm, Thanh Mộc Tông ta chưa chắc sẽ không thể bồi dưỡng được một vị Kết Đan lão tổ nữa!"

"Ngoại địch..."

Lục Thanh nhìn về hướng Di Lăng Cốc, chợt vung ra một cái ngọc giản: "Đây là Nhan lão quỷ sai người đưa đến, các ngươi xem đi..."

Úy Hiên tiếp nhận xem xét, trên mặt lập tức hiện ra vẻ không thể tin được, lại xem lẫn chút ngạc nhiên.

Sau khi y xem xong, lại đưa ngọc giản cho bọn người Phú sư huynh và Tiền lão đạo ở sau lưng.

Những Trúc Cơ này xem xong, trong mắt cũng không khỏi đầy vui mừng: "Lão tổ, chuyện này là thật sao? Nhan lão quỷ thật sự chịu phát thệ, sinh thời không xâm lấn Mộc Quốc ta sao?"

"Hừ, thật hay không thật thì trước khi thọ nguyên của lão phu hao hết, đương nhiên phải tự đi xác nhận một phen..."

Lục Thanh hừ lạnh: "Dù hắn vô vọng Đạo đồ nhưng mấy loại U Minh Thệ đặc thù, dù tu sĩ Kết Đan như ta làm trái cũng sẽ bị trọng thương... Lão phu nhớ là phù lục ký kết U Minh Thệ đặc thù vẫn còn một phần trong khố phòng đúng không?"

"Khởi bẩm lão tổ, đúng là vậy..."

Tiền lão đạo vội trả lời.

"Vốn chuẩn bị cho vị Phương lão tổ kia dùng, không ngờ cuối cùng lại dùng trên người của Nhan lão quỷ..."

Lục Thanh lắc đầu.

Úy Hiên lại tiến lên một bước: "Chúng ta đơn phương nghị hòa với Di Lăng Cốc thì có hưởng hướng đến minh ước với Huyền Thiên Tông không?"

"Chuyện này ngươi không cần lon, Nhan lão quỷ cũng đã đền nghị hòa đàm với Huyền Thiên Tông rồi."

Lục Thanh lắc đầu rồi lại cười lạnh: "Dù sao Nhan lão quỷ cũng về dưỡng lão, không phải về để chinh chiến sát phạt... Bây giờ nuốt được Võ Quốc và Di Lăng Cốc đã đủ cho hắn làm mưa làm gió, đồng thời thành lập gia tộc... Chỉ là có thể bỏ xuống như vậy, ngay cả Mộc Quốc sau khi lão phu tọa hóa sẽ trở thành cục thịt béo cũng không ăn, tâm tính của người này lại ngoài dự kiến của lão phu..."

"Có lẽ... Toan tính của lão không ở chỗ này thì sao? Dù Di Lăng Cốc đến công, chúng ta dựa vào trận pháp, giữ vững Thanh Mộc Lâm thì cũng không có vấn đề gì... Đến lúc đó phối hợp tác chiến với Việt Quốc, giết vào Võ Quốc thì đại quân của địch sẽ phải sụp đổ..."

Phú sư huynh suy đoán.

"Toan tính không ở đây, cũng là thật... Dù sao trong ba nước vẫn còn một tu sĩ Kết Đan nữa mà, nhưng Nhan lão quỷ lại nhắc cũng không nhắc đến..."

Lục Thanh chợt nói: "Phương Tịch kia còn giết Thái Thượng trưởng lão của Di Lăng Cốc, thù này không báo thì Nhan lão quỷ cũng không thể phục chúng... Thôi, chuyện này cũng là đấu pháp giữa tu sĩ cao giai, đại chiến tu tiên giới cũng sẽ không phát sinh nữa."

Lão nhìn qua Tiền lão đạo: "Hôm nay có hai vị Trúc Cơ gia nhập tông môn sao?"

"Đúng vậy lão tổ, một người tên là Tào Trùng Vân, một người là Thiết Cửu, tư liệu của họ ở đây."

Tiền lão đạo lập tức đem đưa tinh huyết mộc bài, ngọc giản cho Lục Thanh.

"Lúc Thanh Mộc Tông bấp bênh lại có Trúc Cơ chủ động gia nhập, hắc hắc..."

Lục Thanh cũng không quan tâm tư liệu kỹ càng, dù sao những thứ này đều có thể làm giả.

"Lão tổ vậy thì... Chúng ta nên làm sao?"

Trên mặt Úy Hiên hiện ra một tia sát cơ.

"Nghe chúng nói, nhìn chúng làm... Nếu mục đích của chúng không tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ."

Lục Thanh lắc đầu: "Đối xử người ngoại tông thì có thể tàn khốc một chút nhưng đối xử người của bản tông, không có bằng chứng thì vẫn không được động thủ lung tung cho thỏa đáng, tránh khiến người khác thất vọng..."

"Xin thụ giáo!"

Một đám Trúc Cơ Úy Hiên đều cúi đầu, khom người nghe lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận