Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 424: Ngoại Đạo Nguyên Anh

"Bước đầu tiên xong rồi!"

Trong nháy mắt thân ngoại hóa thân bắt đầu đoạt xá, Phương Tịch ngồi xếp bằng ở bên ngoài Diêm Ma Đạo Cung chợt mở mắt ra:

"Đạo Nghiệt chính là tu sĩ Nguyên Anh tu luyện đạo Diêm La Thiên Tử, lại vận chuyển Âm Sơn Phủ Quân Tế Bí Nghi thất bại mà tẩu hỏa nhập ma mới tiến vào một loại trạng thái đặc thù... Bị Diêm Ma Đạo Chủ đặt tiên là Đạo Nghiệt, bởi vì nó rất rắc rối, không thể biết, biến ảo vô thường, khó nói bằng lời..."

"Chỉ có dùng đạo Diêm La Thiên Tử đồng nguyên để đồng hóa mới có thể khiến nó nhất thời xuất hiện sơ hở, mới có thể lợi dụng..."

Phương Tịch hóa thành một đạo thanh hồng, trong khoảnh khắc đã bay đến trên quả trường của Diêm Ma Đạo Cung.

Chỉ thấy lúc này, giữa sân đã không còn bóng dáng của thân ngoại hóa thân đâu, chỉ có một con quái vậy ba mắt sáu tay, nửa gương mặt bình thản, nửa gương mặt điên cuồng.

Phương Tịch đến dường như kích thích vậy ở đây, một cỗ khí tức đang định bộc phát...

"Vẫn còn trong quá trình đoạt xá sao?"

Hắn biến sắc, lầm bầm, chợt cảm nhận được trong lòng có rất nhiều sự điên cuồng tuôn ra...

Đó là các loại ký ức tu luyện đạo Diêm La Thiên Tử, lại trộn lẫn với một bí nghi duyên thọ kỳ quỷ, mang theo đủ loại đạo vận và vặn vẹo, sau đó trở nên điên cuồng...

Vô tận điên cuồng dường như sẽ phải dâng trào trên thân thể Đạo Nghiệt kia tác động đến đạo tâm của Phương Tịch, khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma!

"Vẻn vẹn chỉ là thân ngoại hóa thân đoạt xá vậy mà cũng khiến bản thể như ta chịu loại liên lụy này... Đoạt xà Đạo Nghiệt quả nhiên là ý nghĩ điên cuồng."

Phương Tịch cười như điên, lại mượn nhờ phần lớn trấn tĩnh kết động một thủ ấn: "Hư Vô Ấn!"

Ở ngực của Đạo Nghiệt chợt hiện ra một cái cấm chế ấn ký như ẩn như hiện.

Tiếp theo, đã bị Phương Tịch dùng bí pháp của thân ngoại hóa thân, muốn hoàn toàn 'khởi động lại'!

Đây là do lần trước hắn vượt qua Tâm Ma kiếp Kết Đan có được gợi ý.

Chỉ cần tẩy sạch ký ức, trở thành một tờ giấy trắng thì điên cuồng hay không điên cuồng cũng không sao cả.

Chủ động để Đạo Nghiệt thôn phệ thân ngoại hóa thân cũng là khiến nó kế thừa phần lớn cấm chế, tương đương với chuyện hạ độc trong mồi nhử!

Thể phách cường đại của Thánh tử chính là mồi thơm!

Nhưng mà...

Lần này Phương Tịch thi triển cũng không dễ.

Mặc dù Đạo Nghiệt cũng kế thừa Hư Vô Ấn nhưng Phương Tịch có thể thấy từng phù văn xanh đen xuất hiện trên ngực của Đạo Nghiệt như muốn ma diệt đi đạo cấm chế này.

Đây còn chỉ là bản năng của đối phương.

Nếu không phải có một phần thần hồn của thân ngoại hóa thân kiềm chế thì có thể nó đã sơm phá thành công.

Phương Tịch thấy vậy, mặt không đổi sắc, sờ nhẫn trữ vật, từ đó bay ra một cái bình ngọc đen.

"Mở!"

Sau khi đánh ra một đạo pháp quyết, bình ngọc đen bay lên đỉnh đầu của Đạo Nghiệt từng dòng nước đen tuyền chảy xuống, dìm Đạo Nghiệt ba mắt sáu tay.

Trong nháy mắt động tác của Đạo Nghiệt đình chỉ lại, thậm chí Phương Tịch cảm thấy 'đầu' điên cuồng của đối phương cũng đã yếu bớt không ít.

"Không uổng công ta đặc biệt về Đại Lương một chuyến, Vong Tình Thủy của Thủy Ma này có hiệu quả thật sự không tệ..."

Khóe miệng Phương Tịch mỉm cười.

Hắn lợi dụng quy tắc của ma ở thế giới Đại Lương áp chế sự điên cuồng của Đạo Nghiệt để tạo ra cơ hội đoạt xá cho mình, đây cũng là phương án tốt nhất khi hắn thông qua Cửu Nhãn Bồ Đề Tử thôi diễn.

Ma ở thế giới Đại Lương là sản phẩm đặc thù, tiếc là nó cũng tồn tại tác dụng phụ mãnh liệt.

Mặc dù Phương Tịch luôn nghiên cứu nhưng vẫn chưa tìm được cách lợi dụng thích hợp.

Thủy Ma này đã từng tàn sát bừa bãi một chỗ, nghe nói người ở đó dính đến nó đều bị biến thành ngớ ngẩn.

Phương Tịch cố ý đi lấy nước này đến là để dùng vào thời khắc này!

Mặc dù ma ở Đại Lương có đôi khi rất hữu dụng nhưng dữ lắm hắn cũng chỉ dám cho thân ngoại hóa thân sử dụng.

Cũng như loại công pháp đạo Diêm La Thiên Tử này uy lực vô cùng nhưng lại có tai họa ngầm thì bản tôn Phương Tịch cũng tuyệt đối không tu hành.

Bởi vì bây giờ hắn đã mang giày lên bờ, không còn chân không nữa.

Năm đó hắn mạo hiểm mượn lực lượng của Yêu Ma Thụ cũng là bất đắc dĩ, dù sao tư chất linh căn của hắn cũng quá kém, mà biện pháp để tăng tư chất lên chỉ có Trường Sinh Thuật!

Cũng may kết quả không tệ, không có ẩn họa gì phải sợ.

Đối với ma ở Đại Lương, thật ra Phương Tịch thỉnh thoảng cũng lợi dụng nhưng cũng chỉ là nói bóng nói gió.

Bản tôn hắn chỉ cần làm từng bước, thì tiền đồ sẽ rực rỡ, đương nhiên hắn sẽ từ chối tất cả nhân tố không ổn định.

Nhưng mà thân ngoại hóa thân thì... Cũng không sao!

Thừa cơ hội khó được này, pháp lực của Phương Tịch cuồng cuộn tuôn ra, thôi động Hư Vô Ấn.

Sự giãy giụa trong đôi mắt của Đạo Nghiệt từ từ tiêu tán, trở nên mờ mịt...

Thấy vậy, Phương Tịch không dám chậm trễ, lại sờ nhẫn trữ vật, từng hộp ngọc bay ra, hết cái này đến cái khác.

Sau khi mở ra, bên trong là từng tài liệu hiếm thấy.

"Đi!"

Phương Tịch phun ra một ngụm đam hỏa xanh, bắt đầu đốt một đóa hoa bằng ngọc.

Sau khi nó hòa tan, hắn lại nhẹ nhàng điểm một cái.

Một đoàn dung dịch bán trong suốt lập tức bay vào trong miệng của Đạo Nghiệt...

Bất ngờ bắt đầu dựa theo bí thuật do Ngoại Đạo Nguyên Anh Pháp và Cửu Nhãn Bồ Đề thôi diễn ra, bào chế Đạo Nghiệt này...

Mấy năm sau.

Diêm Ma Đạo Cung.

Bầu trời vốn vạn dặm không mây chợt xuất hiện mây đen dày đặc, trong mây đen có hình dạng tầng tầng vảy cá có Giao Long lôi quang chợt hiện...

Một cỗ khí tức ngột ngạt khiến toàn bộ động vật ở Phù Đồ Sơn đều trở nên lo sợ bất an, không ít con còn lập tức chạy khỏi chỗ này.

Hai đạo kim quang lượn đến, thấy cảnh này thì đều chợt hạ độn quang xuống, hiện ra bóng dáng hai tu sĩ.

Hai người này một có vóc dáng như đồng tử, trên lưng còn đeo ba thanh trường kiếm, một người khác thì có hình thể khổng lồ, tựa như một ngọn núi nhỏ.

"Diêm Ma Đạo Cung... Sao lại chợt xảy ra chuyện này?"

Đồng tử mở miệng trước, y mặc một bộ trường bào đỏ như lửa, không khỏi nhíu mày.

"Hắc hắc... Chỉ cần quái vật kia không chạy ra thì đã là chuyện tốt."

Trên mặt chân nhân to như ngọn núi nhỏ hiếm khí hiện ra một chút sợ hãi: "Nếu để cho quái vật kia chạy ra... Nói không chừng toàn bộ nhân gian đều sẽ bị nó ăn hết..."

"Đúng là vậy... Năm đó Diêm Ma lão sư đã sớm tiến cấp trên Kim Đan, bây giờ bỏ mình biến thành Đạo Nghiệt thì chúng ta vẫn không thể địch..."

Đồng tử than thở nói.

"Ngươi còn gọi hắn là lão sư sao? Lão quỷ kia truyền thụ công pháp cho chúng ta có vấn đề rất lớn, đều là tài liệu luyện pháp bảo của hắn... Thậm chí năm đó không biết hắn đã nuốt bao nhiêu đệ tử mới tấn thăng trên Kim Đan, chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao?" Chân nhân như ngọn núi nhỏ hét lên.

"Ai, ta chỉ là nhất thời không đổi được thôi..." Đồng tử lại thở dài: "Đến bây giờ, nghe nói thiếu chủ của Đạo Cung cuối cùng cũng chết ở Phù Đồ Sơn, những dư nghiệt kia bị chúng ta chém giết hầu như không còn, có thể nói là hoàn toàn thắng lợi, chuyện như sương khói, cũng không cần nhắc lại nữa."

"Hắc hắc... Vẫn phải xác nhận một chút mới tốt, lại không thấy thi thể của thiếu cung chủ nên chúng ta cũng không thể an tâm..."

Chân nhân như núi nhỏ cười lạnh: "Đến bây giờ, bất kể là chân nhân của Đạo Cung hay là đạo quan đều chết gần hết, phóng tầm mắt nhìn sau này, chính là thiên hạ của huynh đệ chúng ta!"

"Đúng vậy." Đồng tử mỉm cười rồi lại cau mày: "Chỉ là thiếu cung chủ kia chết không rõ ràng lắm, sau đó có Kim Đan của Đạo Cung đến đây điều tra, cuối cùng cũng mất tích, từ đó Phù Đồ Sơn đã trở thành cấm địa... Có phải vật kia đã chạy khỏi Đạo Cung, phạm vi hoạt động của nó đã mở rộng đến cả ngọn Phù Đồ Sơn rồi không?"

"Không phải chúng ta cũng sợ hãi mới bí mật theo dõi chuyện này sao? Nếu hôm nay phát sinh dị tượng, tất có chuyện lạ!"

Chân nhân mập như ngọn núi nhỏ lẩm bẩm, nhưng trước sau y đều không dám bước một bước vào lôi trì kia mà tiến vào địa giới của Phù Đồ Sơn.

"Vậy không bằng ngươi vào đi..." Đồng tử cố ý nói.

"Vẫn là ngươi trước đi..." Chân nhân như ngọn núi nhỏ đương nhiên không dám, đang lúc hai người đẩy qua đậy lại.

Ầm ầm!

Trên bầu trời chợt truyền đế tiếng thiên lôi nổ vang!

Có thanh sắc lôi quang hiện ra, cuồng vũ như Giao Long!

Cảng này, khiến sắc mặt của hai chân nhân liên tục thay đổi: "Cảm giác này... Không phải lôi pháp, cũng không phải dông tố bình thường... Mà là... Thiên uy!"

"Thanh sắc lôi đình có thể khiến Kim Đan như chúng ta đều run sợ..."

Dường như Đồng tử nghĩ đến gì đó: "Ta chỉ từng xem qua trên một bản cổ tịch, nói là trong lúc Đạo Chủ thành đạo năm đó có thanh sắc lôi kiếp xuất hiện..."

"Không thể nào, thời đại này, sao có thể có người thành tựu Đạo Chủ được?"

Chân nhân như ngọn núi nhỏ liên tục lắc đầu, trong lòng thì xuất hiện sự khủng hoảng to lớn: "Chẳng lẽ là... Thiếu cung chủ? Hắn không chết mà là trốn trong Đạo Cung, đột phá Đạo Chủ sao?"

"Nếu để người đó thành Đạo Chủ thì chúng ta chắc chắn phải chết không chỗ chôn thân."

Đồng tử gầm thét: "Thừa lúc đối phương đang đột phá, phải lấy mạng hắn!"

Chỉ là mặc dù y gào thét nhưng không tiến lên bước nào.

Chân nhân như ngọn núi nhỏ nhướng mày: "Chúng ta cùng đi, thế nào?"

"Rất tốt!"

Đồng tử vừa trả lời đã thấy phía trước có quang mang đen nhánh chợt lóe.

Diêm Ma Đạo Cung.

"Cuối cùng đã thành..."

Phương Tịch thở dài một hơi, ngồi xến bằng trên mặt đất, yên lạng khôi phục pháp lực.

Mà trước mặt hắn, Diêm Ma Đạo Nghiệt ba mắt sáu tay, các cánh tay chợt kháp quyết, có quang hoa kỳ dị hiện ra.

Tiếp theo...

Toàn bộ thân thể của Diêm Ma Đạo Nghiệt vậy mà như tro bụi, gió vừa thổi qua đã tiêu tán không còn.

Tại chỗ chỉ còn lại một Nguyên Anh màu xanh đen.

Nguyên Anh này tương tự như hài nhi, gương mặt của nó hơi tương tự với Phương Tịch, trên đầu còn mọc hai chiếc sừng nhỏ.

Ở phía sau Nguyên Anh còn có sáu lỗ đen sắp xếp theo thứ tự, hình thành một vòng viên quang kỳ dị.

Lúc này, ánh mắt của Nguyên Anh trong suốt như hài nhi, còn dẫn động lôi kiếp trên trời.

"Quy Nhất Ấn!"

Phương Tịch lập tức đánh ra đạo ấn quyết thứ hai, mang một phần ký ức của bản thân đánh vào trong cơ thể của Nguyên Anh, thừa dịp đồng hóa khí tức của nói.

Đi kèm với Nguyên Anh mở mắt lần nữa, đôi mắt đen nhánh đã có thêm vài phần thần thái: "Ngoại Đạo Nguyên Anh, cuối cùng cũng thành rồi! Hử? Có hai con kiến nhỏ?"

Hai tay Ngoại Đạo Nguyên Anh kháp quyết, thân hình nó lóe lên một cái đã biến mất không thấy đâu nữa, rõ ràng là đại thần thông mà Nguyên Anh mới có - Thuấn Di!

Tu sĩ Nguyên Anh nắm giữ lực lượng hư không, có thể đi xuyên qua hư không, đồng thời không cần nhìn phần lớn trận pháp cấm chế.

Dù đại chiến giữa các tu sĩ Nguyên Anh thì cũng khó mà hoàn toàn giữ được đối phương, cũng là bởi vì vần còn át chủ bài Nguyên Anh xuất khiếu chạy trối chết!

Quang mang chợt lóe!

Ngoại Đạo Nguyên Anh đã xuất hiện ở trước mặt hai Kim Đan Chân Nhân, nó cười lạnh hắc hắc, cũng không nhiều lời, cánh tay nhỏ chà xát một cái thì một cây huyết sắc tiểu mâu lập tức hiện ra: "Đúng lúc thử chút thần thông Tu La Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi thuật!"

Tay nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh ném đi, huyết sắc tiểu mâu trong nháy mắt đã hóa thành một thanh huyết sắc trường thương dài vài trượng, bên trong có vô số phù văn đen nhánh bùng nổ, thế đi của nó như phong lôi thiểm điện, trong chớp mắt đã đâm thủng chân nhân như núi nhỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận