Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 638: Tặng đan

Sa mạc phế tích.

Linh Thù cùng Ngoại Đạo Nguyên Anh hóa thành hai đạo lưu quang đáp xuống.

Trên đường đi, Linh Thù mấy lần muốn nói lại thôi, có lẽ là nàng muốn hỏi chuyện Thánh Hỏa Giáo.

Còn có gương mặt của Phương Tịch bây giờ rất khác, ngay cả ba động pháp lực cũng lui về cấp Nguyên Anh trung kỳ, là do hắn cố ý ngụy trang hay là do hắn gặp phải cường địch nên bị đánh đến mức Nguyên Anh phải xuất khiếu đoạt xá, nguyên khí trọng thương mà rớt cảnh giới?

Nàng cùng Phương Tịch đi xuống lòng đất thì lập tức nhìn thấy một tòa cổ truyền tống trận gần như hoàn thành hơn phân nửa.

Một 'Phương Tịch' khác đang bố trí trận bàn khắc đầy các loại hoa văn.

"Linh Thù... Quả nhiên ngươi đã thuận lợi ngưng kết Nguyên Anh."

Phương Tịch xoay người, mỉm cười nói.

"Đảo Chủ..."

Linh Thù cảm ứng được ba động pháp lực cấp bậc Nguyên Anh đại viên mãn trên người Phương Tịch thì thân thể mềm mại run lên, uyển chuyển cúi đầu: "Còn phải đa tạ Đảo Chủ đã dẫn ta đến đây du lịch..."

Trước đó đương nhiên Phương Tịch đã chia binh làm hai đường.

Bản thân hắn ở đây bố trí cổ truyền tống trận, sai Ngoại Đạo Nguyên Anh đi tìm Linh Thù, cả hai cùng tiến hành.

Hơn nữa, khi hắn muốn trở về Tu Tiên Giới Nam Hoang cũng muốn dẫn Linh Thù về để cắt đứt tất cả manh mối ở Tu Tiên Giới Tây Mạc.

"Không cần phải khách khí..."

Phương Tịch mỉm cười, bắt đầu vận hành trận bàn thử.

Một lát sau, cổ truyền tống trận oanh minh, liên tục rút linh khí của linh thạch thượng phẩm ra, từng phù văn cổ xưa sáng lên.

"Rất tốt, xem ra đã thành công rồi."

Phương Tịch sai Ngoại Đạo Nguyên Anh bước lên rồi bắt đầu thi pháp.

Ngân quang chợt lóe, thân hình Ngoại Đạo Nguyên Anh lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Mà thông qua cảm ứng mơ hồ khi ở cùng một giới thì hắn có thể biết được rất nhiều chuyện.

Ít nhất hắn có thể xác định Phỉ Thúy Đảo ở bên kia vẫn an toàn.

Cũng không phải Phương Tịch sợ đám Nguyên Anh lão quái Thiên Đố Ma Quân tạo phản mà là do hắn kiêng kị quỷ tu cấp năm bị Cửu Cửu Thanh Đằng Hồ Lô trấn áp ở dưới Phỉ Thúy Đảo.

"Tất cả đều không có vấn đề gì, lên đi."

Hắn suy nghĩ một phen rồi nói với Linh Thù.

Linh Thù bước lên cổ truyền tống trận thì Phương Tịch cũng lên theo.

Ngân quang lấp lánh, bao phủ cả hai người.

Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.

Khi Linh Thù lấy lại tinh thần thì đã đến hậu điện của Trường Thanh Điện!

"Cuối cùng... Đã trở về rồi!"

Trên mặt nàng hiện ra sự vui mừng.

Bất kể Tu Tiên Giới Tây Mạc tốt bao nhiêu thì nơi đây vẫn là cố hương của nàng.

Nàng đảo một vòng, không nhìn thấy đệ nhị Nguyên Anh của Phương Tịch thì nàng cũng không quan tâm.

Làm một vị đại tu sĩ, luyện thành đại thần thông đệ nhị Nguyên Anh như vậy cũng tương đối hợp lý.

Lúc này, hai đạo độn quang cấp Kim Đan chợt lóe lên ngoài điện, hai nữ tu bước đến, chính là Chung Hồng Ngọc và Liễu Nhứ!

"Đảo Chủ, Linh Thù đạo hữu... Cuối cùng hai người đã trở về rồi."

Chung Hồng Ngọc có chút kích động.

"Đúng vậy! Trở về rồi!"

Phương Tịch gật đầu, vỗ túi trữ vật.

Trong linh quang lấp lánh, một ngọc phù đã rơi lên cổ truyền tống trận.

"Đây là ngọc phù phong cấm, chỉ cần có nó trấn áp ở đây thì không thể nào sử dụng cổ truyền tống trận này được."

Ở Hang ổ của mình, Phương Tịch vẫn tương đối yên tâm.

Mà khi phong tỏa bên này thì dù Hỏa lão tổ có tìm được cổ truyền tống trận kia cũng không làm được chuyện gì.

Đương nhiên, lão tổ Hóa Thần vẫn có thể vượt qua nơi nguy hiểm mà tự đi đến Tu Tiên Giới Nam Hoang, bởi vậy Phương Tịch vẫn quyết định nhanh chóng tấn thăng Hóa Thần.

Mặc dù... Đối phương cũng không biết lai lịch của Thanh Hòa Tử nhưng hắn vẫn phải đề phòng vạn nhất.

Phương Tịch lại nhìn qua Liễu Nhứ, hắn phát hiện tu vi của nữ tu này tiến bộ rất lớn thì không khỏi gật đầu cổ vũ mấy lời, sau đó phân phó mở tiệc chúc mừng một phen.

Màn đêm thâm trầm, ánh trăng như nước.

Phương Tịch cầm một hồ lô rượu bước vào Trường Thanh Điện.

Ở ngoài Trường Thanh Điện chợt lóe lên hồng ảnh.

"Hồng Ngọc, vào đi."

Phương Tịch nhìn vị nữ tử mang theo từng tia anh khí bước vào dưới ánh trăng, trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ nhớ lại.

Bây giờ hắn đã hơn năm trăm tuổi, Chung Hồng Ngọc cũng hơn bốn trăm tuổi, xem như đã bước vào tuổi xế chiều của đời người.

"Bái kiến công tử."

Thần sắc Chung Hồng Ngọc phức tạp khó tả nhìn gương mặt không thay đổi gì của Phương Tịch, hành lễ thật sâu.

"Ừm, những năm ta không ở đây, ngươi quản lý Phỉ Thúy Đảo đã quá vất vả rồi."

Phương Tịch an ủi, hai bình ngọc xuất hiện, chúng bị một cỗ pháp lực kéo đi đến trước mặt của Chung Hồng Ngọc.

"Trong hai bình ngọc này, một bình chứa một viên Quy Tuy Thọ, có thể kéo dài thêm trăm năm thọ nguyên."

"Bình còn lại thì là một viên Hóa Anh Đan."

Phương Tịch tùy ý giới thiệu thì thấy vẻ động dung mãnh liệt trên mặt của Chung Hồng Ngọc.

Lúc trước hắn chỉ định tùy ý ban cho một viên thôi.

Nhưng lần ra ngoài này, thu hoạch của hắn rất lớn nên cũng không để Chung Hồng Ngọc lựa chọn.

Dù sao nàng cũng xem như cố nhân bốn trăm năm của mình.

"Hóa Anh Đan... Đan này quá quý giá, công tử vẫn nên cho tu sĩ cần hơn đi..."

Chung Hồng Ngọc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn trả lời như vậy.

Cho nàng Hóa Anh Đan này thì chỉ gia tăng một chút xác suất đột phá Nguyên Anh nhưng nếu cho Mộc linh căn thiên phẩm như Liễu Nhứ thì e ràng có năm thành nắm chắc đại thành Nguyên Anh!

"Chỗ Liễu Nhứ ta tự có sắp xếp..."

Phương Tịch khoát tay, hắn luôn giúp người thân không cần đạo lý, so với Chung Hồng Ngọc, Liễu Nhứ ngay cả đệ tử ký danh cũng không tính, thật sự hắn không có tình cảm gì.

Huống chi... Chờ sau khi hắn Hóa Thần thì Hóa Anh Đan cũng không phải tài nguyên khó lấy được.

Không nói những thứ khác, bây giờ Thánh Hỏa Giáo đắc tội hắn rất lớn, mà trong giáo này, chắc chắn có trân tàng Hóa Anh Đan...

"Đa tạ công tử!"

Chung Hồng Ngọc thần tình kích động, cất kỹ đan dược.

Đạt được trăm năm thọ nguyên và Hóa Anh Đan, cuối cùng nàng đã nhìn thấy một tia hi vọng Kết Anh.

Làm một tu sĩ, ai không hướng đến cảnh giới cao hơn chứ?

"Thôi, người lui ra đi."

Phương Tịch phất tay, cho Chung Hồng Ngọc lui ra, bản thân thì nhớ lại những thay đổi của tu tiên giới ba nước và Nguyên Quốc trong những năm này.

Có gương mặt Tổng minh chủ chính ma như mình nên bọn người Cung Lăng và Phượng Băng Tiên khai phá ở Nguyên Quốc rất thuận lợi, đã cơ bản chiếm hết những linh mạch, khoáng sản và linh dược viên cấp cao ở Nguyên Quốc.

Đáng tiếc, quý giá nhất trong Nguyên Quốc là bí cảnh của Hỗn Nguyên Tông đã bị phá từ lâu, nếu không thì khó mà đo lường được giá trị.

Mà ở trong Hồ Vạn Đảo, một đám tu sĩ Hải Đại Ngưu cũng xử lý những linh đảo còn lại rất tốt, hàng năm đều đưa đến Phỉ Thúy Đảo rất nhiều linh mễ, linh vật, bây giờ đúng lúc có thể cho Thái Tuế ăn hết toàn bộ.

Về phần Phỉ Thúy Đảo?

Nó cũng được Chung Hồng Ngọc và Liễu Nhứ xử lý gọn gàng ngăn nắp.

'Đại trận vẫn còn tốt, xem ra quỷ tu Hóa Thần bị phong ấn thật sự không thể gây sóng gió gì...'.

Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu rồi trở về phòng bế quan, bắt đầu bước vào trạng thái bế quan sâu.

Lần này hắn đã tổn thương chút nguyên khí nên cần tu dưỡng một thời gian, đúng lúc hắn có thể thừa dịp tu luyện tầng thứ hai Thất Tình Ly Thương Phổ viên mãn!

Thời gian thoáng cái đã trôi qua mấy năm.

Sau khi Linh Thù ngưng kết Nguyên Anh đã đến bái biệt Phương Tịch mà trở về Khương Quốc để chấm dứt ân oán.

Mấy năm sau đó nàng lại trở về rồi sống lâu dai ở Phỉ Thúy Đảo.

Lúc này, ở Phỉ Thúy Đảo ngoại trừ Lục Sơn Quy và khôi lỗi ra thì cuối cùng đã có thêm một tu sĩ Nguyên Anh thật sự tọa trấn.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch nhắm chặt hai mắt, tay chợt kháp ấn quyết.

Trên người hắn có từng đạo phù văn xanh biếc lóe lên, tỏa ánh sáng xanh ra bốn phía.

Một cỗ sinh cơ như khôi phục vạn vật không ngừng lan ra.

"Ất Mộc Bất Diệt Thể!"

Trên người Phương tịch truyền ra tiếng lốp bốp, hắn chợt biến sắc rồi phun ra một ngụm máu bầm.

"Hô hô..."

Hắn lấy một cái khăn tay ra, lau khóe miệng: "Không ngờ... Trong những kinh mạch nhỏ bé còn lưu lại những tổn thương này... Nếu không hoàn toàn chữa trị thì tương lai tấn thăng Hóa Thần thật sự có chút phiền phức."

Trong mấy năm nay, hắn không ngừng nuôi dưỡng Yêu Ma Thụ để bù đi sự tiêu hao của Ất Mộc Pháp Thân, sau đó hắn lại thi triển Ất Mộc Bất Diệt Thể phối hợp với bí thuật chữa thương trong Khô Vinh Quyết nên đã sớm bù đắp lại những nguyên khí bị tổn thương trong cơ thể, còn chữa trị đến bảy tám phần.

Chỉ là trong lúc chữa thương, Phương Tịch phát hiện trong chỗ rất nhỏ của thân thể vẫn còn chút ám thương.

Có lẽ đó là những quả đắng lúc trước tích lũy lại, đúng lúc hắn có thể nhân cơ hội này mà trừ bỏ cùng nhau, vì thế hắn còn cố ý đến Cửu Châu giới một chuyến, hỏi ý kiến của rất nhiều bậc tiền bối trong dưỡng sinh công và Lý Liệu Sư cấp cao.

Đến bây giờ, sau khi đã loại bỏ tất cả tai họa ngầm thì Phương Tịch cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người như lại thoát thai hoán cốt lần nữa.

'Ba quan tinh khí thần Hóa Thần, cửa ải tinh nguyên chắc chắn không làm khó được ta.'.

Trong lòng Phương Tịch tự nhiên sinh ra sự tự tin.

Ngay sau đó, hai tay của hắn kết ấn, thần thức dựa theo tuyến đường đặc biệt nào đó mà bắt đầu chậm rãi vận chuyển.

Không biết đã trôi qua bao lâu, các loại biểu cảm trên mặt Phương Tịch vừa lóe lên đã biến mất.

Hỉ, nộ, ái, ố...

Các loại biểu cảm rất sống động, cuối cùng chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Phương Tịch mở mắt ra, thân thức của hắn lan ra, một trăm dặm, hai trăm dặm, ba trăm dặm...

Sau khi đến năm trăm dặm, mới gần như đã đến cực hạn của thần thức, hắn không thể không dừng lại.

"Tầng thứ hai Thất Tình Ly Thương Phổ đã thành rồi!"

Hắn thì thào, chợt ấn mi tâm.

Một đạo thần niệm bay ra hóa thành một sợ tơ óng ánh, chỉ là sợi tơ này lại chợt bành trướng hóa thành một gương mặt y như Phương Tịch.

"Thần Niệm Hóa Thực!"

"Cuối cùng đã đột phá cảnh giới thần thức cấp Hóa Thần rồi!"

Phương Tịch thỏa mãn thở phào.

Lần hắn ra ngoài du lịch này, ngoại trừ vì công pháp tiến bộ quá nhanh ra thì chính là vì hồng trần luyện tâm, hoàn thành tu luyện tầng thứ hai của Thất Tình Ly Thương Phổ.

Bây giờ hắn thuận lợi hoàn thành, thần thức tăng mạnh, lại càng nắm chắc Hóa Thần hơn một chút!

"Bây giờ ta vẫn còn một phần Thiên Yêu Khí, đủ làm nhiên liệu khi đột phá... Nó tương đương với một viên linh đan diệu dược phụ trợ đột phá bình cảnh Hóa Thần!"

"Ba quan tinh khí thần, căn bản không có phiền toái gì... Chắc chắn có thể dẫn động thiên tượng Hóa Thần, chỉ cần có thể dẫn động thiên địa linh lực nhập thể thì xem như đã san bằng lạch trời Hóa Thần..."

Đương nhiên, sau khi đột phá bình cảnh Hóa Thần sẽ lập tức đối mặt với tam đại tai kiếp kinh khủng.

Bây giờ Phương Tịch xem như cũng có chút lòng tin có thể vượt qua được tam đại tai kiếp.

"Nhưng mà... Vẫn phải vững chắc một chút."

"Người khác cố gắng chuẩn bị hết sức, còn lại chỉ đành xem số mệnh trong cõi u minh... Nhưng hết lần này đến lần khác ta lại có được cổ trùng có thể khống chế khí vận."

Hắn lấy một con cổ trùng bát trảo tri chu ra, đúng là Khí Vận Cổ!

Con cổ trùng này đến cấp năm nên có chút tác dụng với đột phá Hóa Thần.

Trước đó, cổ trùng này bị Phương Tịch mang ra dùng như pháp bảo rồi lâm vào ngủ say, gần đây nó mới tỉnh lại.

'Đúng lúc có thể để Ngoại Đạo Nguyên Anh mang nó đến Hồng Nhật giới, thu gom khí vận một phen thật tốt...'.

'Nhân tiện còn có thể giúp đỡ hai đệ tử ký danh Dư Hóa và Hoa Phi Diệp kia một chút...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận