Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 159: Kim Nha lão quái

"Ở rể?"

Phương Tịch nhìn Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc, gật đầu: "Cũng đúng... Nếu có thể cưới Nguyễn đảo chủ vậy thì đúng là chuyện tốt cho cả hai."

Thật ra chuyện như vậy cũng không tính là gì.

Ít nhất có thể biết rõ, Bạch gia và Mạc gia vẫn sử dụng thủ đoạn tương đối ôn hòa.

Đối với Phương Tịch thì chuyện này đã hài lòng rồi.

Về phần Đào Hoa Đảo họ Nguyễn hay là họ Bạch, chỉ cần không quấy rầy hắn trồng cây thì chuyện gì cũng dễ nói.

" Phương đạo hữu... Hình như ngươi vẫn chưa có đạo lữ đúng không?"

Hoa Thiền Quyên chợt hỏi một vấn đề khiến Phương Tịch dở khóc dở cười.

Mặc dù nữ tu này biết tiến thối, nhưng đôi khi cô ta cũng có những đề nghị rất ngây thơ, không ai ngờ được.

"Ta mới Luyện Khí trung kỳ... Hơn nữa cũng một lòng hướng đại đạo, không muốn hao phí tinh lực trên chuyện nhi nữ."

Phương Tịch nghiêm mặt trả lời: "sau này đừng nhắc đến chuyện này."

"Thiếp thân đã lỡ lời." Hoa Thiền Quyên nhìn sắc mặt trượng phu rồi vội vàng cúi đầu.

"Đảo chủ đến!"

Sau khi Phong gia, Mạc gia và các tân khách đều đến đông đủ, nương theo tiếng hô của Hủ Mộc lão đạo, Nguyễn Tinh Linh mặc một bộ pháp bào đỏ chậm rãi bước đến chủ vị rồi bưng chén rượu lên: "Chư vị có thể đến đây, Nguyễn thị đã cảm nhận được thình tình, xin mời uống hết chén này."

"Đảo chủ khách khí!"

Đám người Phương Tịch vội vàng nâng chén, cũng là chủ và khách đều vui vẻ.

"Ha ha... Hàng xóm tốt bụng của lão phu đãi tiệc mời khách sao lại không mời lão phu vậy?"

Một tiếng nói âm dương quái khí chợt vang lên từ bên ngoài.

Sắc mặt Hủ Mộc lão đạo khẽ biến, lão cảm nhận được pháp lực của người này dường như còn mạnh hơn Luyện Khí hậu kỳ vài phần.

Kim quang lóe lên, trong đình viện đã nhiều hơn một người.

Người này tướng ngũ đoản, lại không cao hơn một mét rưỡi , một đôi mắt như hạt đậu nành quả thật khiến người khác không dám lấy lòng, lão mặc một bộ pháp bào vàng óng, khí tức trên người lại vô cùng cường đại đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn.

"Là Kim Diễm Đảo Kim Nha lão quái, sau người này cũng đến?"

Trong nháy mắt Phong Mãn Lâu đổi sắc mặt.

"Kim Nha lão quái? !"

Các tân khách tan tú cũng câm như hến.

Người này và Ngư Linh Tử đều có cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn, cách Trúc Cơ chỉ còn một bước.

Hơn nữa tính khí của lão hỉ nộ vô thường, thực lực kinh người, độc chiếm linh mạch cấp một thượng phẩm trên Kim Diễm Đảo tu luyện.

Lô gia lúc trước có lấy lòng người này, chỉ là cũng không có gì theo sau.

Hôm nay lão đến đây chẳng lẽ muốn làm khó Nguyễn Tinh Linh sao?

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người đều lo sợ bất ân, Vi Nhất Tâm cũng âm thầm xiết chặt pháp khí.

"Hóa ra là Kim Nha lão tổ, xin mời thượng tọa."

Nguyễn Tinh Linh gặp biến không sợ, nàng phân phó hạ nhận bố trí một chỗ ngồi cho khách quý.

"Hắc hắc... Lão phu xem như là khách không mời, nhưng lễ vẫn phải có."

Kim Nha lão quái tiện tay ném ra một khối linh thạch.

Chỉ thấy kích cỡ linh thạch này cũng như hạ phẩm linh thạch hạ phẩm linh thạch, nhưng tinh khiết hơn, linh khí dồi dào, sáng long lanh, dường như muốn tràn ra ngoài.

"Chẳng lẽ là linh thạch trung phẩm?"

Hủ Mộc lão đạo dụi mắt, hơi khó tin.

Đây chính là tiền tệ chỉ có giữa tu sĩ Trúc Cơ với nhau mới sử dụng.

"Không tệ không tệ, lão gia hỏa thật tinh mắt."

Kim Nha lão quái cười ha ha, ngồi xuống, lại nói với Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc: "hai nhà các ngươi có quan hệ thông gia, không biết đã mang vật gì đến đây?"

Sắc mặt Mạc Thanh Ngọc lập tức hết sức khó coi.

Mặc dù y và Phong Mãn Lâu cũng chuẩn bị hậu lễ nhưng sao có thể so với một khối linh thạch trung phẩm được?

Ít nhất nó cũng trị giá một trăm khối hạ phẩm linh thạch, bình thường còn không đổi được.

"Đa tạ hậu lễ của Kim Nha lão tổ, Tinh Linh mời ngài một chén."

Nguyễn Tinh Linh mỉm cười, dường như không phát hiện trong lời nói của Kim Nha lão quái có ý giương cung bạt kiếm.

"Ha ha, nữ oa tử không tệ, lúc trước lão phu với tiên tổ Nguyễn gia cũng có giao tình, còn Lô gia gì đó lão phu luôn xem thường."

Kim Nha lão quái uống một chén rượu, cười ha ha: "Hôm nay đến nói rõ tình hình, lại cố ý chuẩn bị thêm một phần lễ vật khác, mời xem."

Lão vỗ túi trữ vật rồi lấy ra một cái hộp đầy mùi máu tanh ra.

Ở trong hộp rõ ràng là một cái đầu người trừng mắt.

"Người này, hình như là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ duy nhất của Lô gia đã chạy thoát?" Hủ Mộc lão đạo nhìn rõ rồi kêu lên.

Dù sao thì tên này xém chút đã giết lão, sau đó nhìn thấy tình hình không ổn mới chạy trốn.

Đương nhiên lão sẽ có ấn tượng với y.

"Thế nào?"

Kim Nha lão quái cười ha ha hỏi.

"Đương nhiên sau này Đào Hoa Đảo và Kim Diễm Đảo là bằng hữu."

Nguyễn Tinh Linh uống mấy chén, trên gương mặt đã ửng đỏ, dường như tửu lực không mạnh, lại lộ ra vẻ kiều mị động lòng người...

Bên dưới.

Món ngon thượng hạng trong yến tiệc bưng lên như nước chảy, Vi Nhất Tâm lại cảm thấy trong lòng khó chịu: "Các ngươi nói xem... Kim Nha lão quái này định làm gì?"

"Không có gì chỉ là muốn phủi sạch quan hệ mà thôi... Đảo chủ của chúng ta vẫn rất có thực lực và thủ đoạn."

Phương Tịch thì ai đến cũng không cự tuyệt, ăn uống rất vui vẻ.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng có suy đoán.

Chuyện hắn xử lý lão nhị Khấu gia, bên ngoài tám thành sẽ cho là Nguyễn Tinh Linh làm, chuyện này sẽ rất khủng bố.

Mặc dù Kim Nha lão quái hung danh hiển hách, nhưng số lượng tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mà lão đã giết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kim Diễm Đảo lại tiếp giáp với ba nhà, đương nhiên sẽ không muốn dây dưa nữa, sớm kết thúc quan hệ với Lô gia mới là sách lược tốt nhất.

'Rất tốt, cái nồi này Nguyễn đảo chủ cứ việc cõng đi...'.

'Ta không muốn nổi danh.'.

Phương Tịch thả bụng, ăn uống no nê, sau đó theo dòng người cáo từ rời khỏi, hắn không để ý đến những chuyện vặt vãnh sau đó mà trở lại Phỉ Thúy Cốc một lòng thanh tu.

Khiến Hủ Mộc lão đạo và vợ chồng Vi thị còn định tụ họp sau đó hoàn toàn choáng váng.

Hôm nay, trong bữa tiệc, Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc đều tuyên bố sẽ phái tu sĩ đến giúp Nguyễn Tinh Linh tọa trấn Đào Hoa Đảo, bọn họ đang định tìm đối phương để thương lượng biện pháp.

Sao lúc này lại đi?

"Bè lũ xu nịnh... Sao có thể quan trọng bằng tu vi của ta?"

Phỉ Thúy Nhai.

Phương Tịch ngồi xếp bằng tu luyện công pháp Trường Xuân Quyết trong căn nhà gỗ.

Hắn luôn luôn không muốn quản những chuyện loạn thất bát tao này.

Hắn cảm nhận được thiên địa linh khí từ ngoài đi vào, toàn thân vô cùng sảng khoái, hắn mỉm cười.

Mặc dù chỉ là linh địa bất nhập lưu nhưng đối với tu luyện cũng có bổ trợ.

Ít nhất so với Đại Lương và nhân gian cũng hơn rất nhiều.

Tu luyện ở đây, tốc độ công pháp đạt đến tầng thứ năm đỉnh phong ít nhất cũng nhanh hơn mấy thành.

Bất tri bất giác, xuân đi hạ đến.

Một tiếng vang ầm ầm!

Mây đen vây quanh, mưa như trút nước!

Phương Tịch khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành đang tuần sát linh điền Phỉ Thúy Nhai.

Ở bên cạnh linh điền, một căn Tứ Hợp Viện nho nhỏ đã mọc trên mặt đất, những người phàm kia làm việc cần mẫn, hơn nữa Phương Tịch thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay thi triển pháp thuật, pháp khí để hỗ trợ.

Trong truyền thuyết, đại tu tiên giả có khả năng di sơn đảo hải thì hắn làm không được nhưng thực lực để xây dựng một căn nhà thì hắn vẫn có.

Sau khi ban thưởng cho phàm nhân chút vàng bạc, những công tượng kia lập tức thiên ân vạn tạ rồi rời khỏi.

Đối với bọn họ, chỗ của tiên sư nếu không được gọi đến thì tuyệt đối không dám mạo hiểm - trong chuyện này có rất nhiều kinh nghiệm xương máu.

Mà Phương Tịch thì chuẩn bị sau này sẽ bố trí Tiểu Vân Vũ Trận, cũng không sợ người khác quấy rối hay nhìn trộm.

Lúc này, hắn nhìn những cây mạ màu đỏ phát triển khỏe mạnh ở trong linh điền, gật đầu hài lòng: "Hiệu quả của máu yêu thú thật sự không tồi..."

Sau khi những công tượng phàm nhân kia rời khỏi, hắn đã tìm một cơ hội xuyên không đến Đại Lương, lấy rất nhiều huyết dịch yêu thú trở về.

Sau khi tưới xong, tình hình sinh trưởng của Xích Huyết Linh Mễ cực kỳ khả quan.

"Sản lượng trồng Xích Huyết Linh Mễ ở linh điền này vốn chỉ hơn hai trăm cân một mẫu, bây giờ trải qua sự bồi dưỡng của ta, đến mùa thu có lẽ một mẫu sẽ được ba trăm cân?"

Phương Tịch thân là Linh thực phu, hắn có thể đoán chính xác sản lượng thu hoạch.

'Trên thị trường giá bán của Xích Huyết Linh Mễ là ba mươi cân một khối hạ phẩm linh thạch, ở đây có mười ba mẫu đất, đó chính là một trăm ba mươi khối linh thạch?'.

'Quả nhiên, làm địa chủ sẽ kiếm được nhiều hơn tá điền rất nhiều.'.

'Chỉ là tốc độ của công pháp vẫn hơi chậm.'.

Phương Tịch vươn tay, một tia sáng màu xanh xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.

Nước mưa ở xung quanh như bị dẫn dắt đi đến bên cạnh hắn, lại mang theo từng tia linh khí, hóa thành mưa bụi bao phủ xung quanh linh điền.

'Bởi vì thích nghi theo thời gian, địa điểm... Xuân Phong Hóa Vũ Thuật này mượn nước mua từ thiên nhiên nên phạm vi có thể mở rộng không ít...'.

Sau khi thi pháp cho toàn bộ mười ba mẫu ruộng xong, Phương Tịch cảm nhận được pháp lực trong cơ thiểu tiêu hao rồi gật đầu lại lắc đầu.

Bây giờ hắn càng ngày càng cảm nhận được sự hạn chế của linh căn hạ phẩm đối với tu vi của bản thân.

'Cứ dựa theo tiến độ này... Không dùng đan dược, chỉ tu luyện trên linh địa thì ta muôn tu luyện Trường Xuân Quyết đến đỉnh phong tầng thứ năm phải cần khoảng năm năm... Bình cảnh sau đó sẽ không biết lại khốn bao nhiêu năm.'.

'Chỉ mới Luyện Khí trung kỳ đã như vậy, hậu kỳ sẽ càng gian nan hơn, mười năm cũng chưa chắc xong một tầng, tuyệt đối không thể nào trước đại nạn sáu mươi tuổi thỏa mãn được yêu cầu cơ bản khi Trúc Cơ...'.

'Cũng may mà ta không bị Khí huyết hạn chế, không cần rầu rĩ về vấn đề trước 60 phải tu luyện đến cấp độ Luyện Khí viên mãn...'.

Phương Tịch trở lại trong trạch viện, thay áo tơi.

Tứ Hợp Viện này dựa theo thiết kế của hắn, tăng thêm phòng bếp, lan can, giếng nước, dược điền... Có thể nói chim sẻ tuy nhỏ như ngủ tạng đều đủ, lại làm thêm vài công trình để sinh hoạt thuận tiện hơn.

Lúc này hắn bước vào phòng tắm, sau khi mở bồn tắm ra đã nhanh chóng có nước nóng chảy xuống...

Sau khi tắm xong, Phương Tịch mặc một bộ bộ y phục khinh tiện, bước vào phòng luyện công.

Căn tĩnh thất này làm theo yêu cầu đặc biệt của hắn, tường thì dùng nham thạch rất dày xây lên, lại dán đầy phù lục, có thể hoàn toàn cách âm, cách ánh sáng, còn có lực phòng ngự nhất định.

Sau khi đóng cửa phòng, cùng với bên ngoài như hai thế giới.

Phương Tịch bước đến bên cạnh bồ đoàn, tay kéo bồ đoàn qua một bên lập tức có một cửa động đen nhánh hiện ra.

Hắn lấy ra một viên dạ minh châu, rồi đi xuống.

Những ngày qua, Phương Tịch đi hết toàn bộ Phỉ Thúy Nhai, quan sát địa hình để chuẩn bị bố trí trận pháp, lại phát hiện ra niềm vui ngoài ý muốn.

Trên một vách đá cheo lao có một động đá vôi.

Hắn cố ý chặn của vào động đá vôi này chỉ chừa lại một lối đi ra ngoài Hồ Vạn Đảo, bên ngoài còn bố trí ẩn giấu.

Cùng lúc đó, hắn lại âm thầm tu kiến một địa đạo, nối thẳng đến phòng luyện công trong đại trạch.

Tí tách!

Động đá vôi này kết nối với mạch nước ngầm, Phương Tịch đi tới đáy động đã nhìn thấy một đầm nước, còn có âm thanh nước nhỏ giọt.

"Chỗ này vẫn hơi nhỏ, cần xây dựng thêm một chút!"

Hắn đặt dạ minh châu lên trên vách động rồi lấy Kim Giao Đao và Kim Giao Kiếm kia bắt đầu mở rộng động đá vôi.

Hai kiện pháp khí thượng phẩm này chém sắt như chém bùn, cắt nham thạch như cắt đậu hủ, quả nhiên là đạo cụ tốt nhất.

Không bao lâu sau, mấy túi trữ vật đã đầy đá vụn.

Phương Tịch lại đi đến lối ra bên vách núi ném đá vụn vào trong đáy hồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận