Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 282: Tồi khô lạp hủ

"Vu Vương... đang giao chiến với thiên ma? !"

"Vu Vương tất thắng! Vu Vương tất thắng!"

"Thành Vệ Quân đâu? Các dũng sĩ... Thời khắc bảo vệ thánh địa đến rồi!"

Trong Thành Hắc Niết, cảm nhận được cỗ ba động đấu pháp kinh khủng kia, tất cả Vu Dân đều bàng hoàng.

Tiểu Vu và Vu Dân bình thường chỉ có thể quỳ xuống cầu nguyện, mà Đại Vu thì tạo thành đội quân, một bộ phận thủ vệ thánh địa, một bộ phận leo lên tường thành, chuẩn bị tùy thời nghe Đan Nhã phân phó, tấn công địch nhân.

Ngoài thành.

"Không có khả năng... Ai đã đích thân truyền đạo phù lục cho ngươi?"

Lương Như Quân rất thê thảm, khóe miệng chảy máu, một cánh tay đã bị gãy, mặt đầy vẻ không tin nổi: "Ngươi không sợ bị các trưởng lão bắt lại lấy hồn phách để đốt thiên đăng sao?"

Trong Thánh Môn có rất nhiều cách tra tấn tu sĩ, tàn khốc nhất chính là rút thần hồn của tu sĩ ra, tế luyện vào pháp khí thiên đăng, sau đó chậm rãi đốt lửa.

Mỗi khi ngọn lửa thiêu đốt đều sẽ khiến thân hồn cảm nhận được sự thống khổ không gì sáng bằng, mà cực hình này thường có thể kéo dài từ trăm năm trở lên.

Hơn nữa Thánh Môn sẽ mang tội tu làm trái môn quy bị điểm thiên đăng đặt chung một chỗ, mặc cho đệ tử vây xem - đây cũng là mộng ma của mỗi đệ tử Thánh Môn.

Trước khi tiến vào Huyền Vu Bí Cảnh, các trưởng lão đã tam lệnh ngũ thân, không cho phép truyền thụ công pháp và tu tiên bách nghệ cho Vu Dân, ngay cả túi trữ vật cũng bị kiểm tra, ai dám mang ngọc giản truyền thừa thì sẽ án theo tội phản sư môn mà xử lý.

Lương Như Quân thật sự không tưởng tượng nổi, đệ tử nào lại có dũng khí như vậy.

Dù sao cô ta cũng chỉ là Trúc Cơ viên mãn, mặc dù dựa vào luyện chế ngoại đan khó khăn lắm mới phát huy được thủ đoạn của Kết Đan sơ kỳ nhưng vẫn bị Đan Nhã đánh trở tay không kịp, sau đó chính là toàn diện rơi vào hạ phong.

Không có cách nào, tài nguyên trong bí cảnh quá nhiều, Đan Nhã lại điên cuồng luyện chế rất nhiều bảo phù cấp ba, có thể nói là lấy tiền nện người.

Đến bây giờ, mặt đất trong trăm dặm đều là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều có thể thấy được thung lũng và khe hở lớn.

"Nữ nhân, ngươi chết chắc rồi... Chờ ta tụ tập nhân thủ, chắc chắn sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi, Vu Vương học trộm đạo phù lục, cống hiến mà sư môn đền cho ta cũng đủ Kết Đan."

Lương Như Quân hung hăng trừng Đan Nhã, hai tay kháp quyết, thân hình cô ta chợt chia ra làm sáu chạy về sáu hướng.

Đây là bí pháp chạy trối chết trong ma công của cô ta, luôn thuận lợi.

Nhưng mà, một khắc sau đó!

Đan Nhã cũng kháp quyết, quanh thân có ánh sáng đỏ xuất hiện, hóa thành mũi tên, cấp tốc lướt qua mấy đạo hư ảnh.

"Pháp lực?"

"Cô ta còn tu luyện?"

Lương Như Quân đang chạy trối chết chợt hoảng sợ, cũng may mấy hư ảnh mà Đan Nhã chọn đều không đúng, đã đủ để cô ta thoát đi.

Nhưng mà một khắc sau, Lương Như Quân đã cảm nhận được dấu hiệu cảnh báo trong lòng của mình: 'Không đúng... Nữ Vu Vương này nếu là Phù sư cấp ba vậy thì cô ta cũng sẽ biết gần đây có một Bảo Văn... Không tốt!"

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Lương Như Quân, cô ta thấy Đan Nhã không chút hoang mang dán lên người một tấm Tung Địa Kim Quang Bảo Phù rồi hóa thành một vệt kinh quang, trong nháy mắt đã bay thẳng đến trước mình, cảm lại đường lui.

Tung Địa Kim Quang, danh xưng tốc độ bay đệ nhất, tuyệt không phải hư danh!

Một lát sau.

Một thi thể không hoàn chỉnh rơi xuống mặt đất, bị một đoàn hỏa diễm đốt thành tro bụi.

Đan Nhã suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một túi trữ vật trong ngọn lửa.

Sau khi nàng mở ra, rất nhiều linh thạch, linh đan, linh khí đã xuất hiện trong mắt nàng.

Chỉ là ngoại trừ địa đồ ra thì không có bất kỳ ngọc giản nào khác.

"Đáng ghét!"

Hôm nay, trải qua một trận chiến này, Đan Nhã đã hiểu được, thanh đồng Ma Kính truyền thụ cho mình chính là kỹ nghệ của thiên ma, đối với chuyện tăng chiến lực, đối kháng thiên ma đều rất hữu hiệu.

Đáng tiếc trong túi đối phương lại không có...

"Ma Kính Ma Kính nói cho ta... Tiếp theo nên làm sao?"

Đan Nhã lấy Ma Kính trong ngực ra, lâm vào trong cảm xúc mờ mịt...

'Ta có thể làm sao? Ta chỉ là một mảnh kính nhỏ yếu đáng thương lại bất lực mà thôi...'.

Thần thức của Phương Tịch ở trong mảnh kính lầm bầm, nhưng hắn suy nghĩ một lúc vẫn đưa ra một bộ trận pháp ẩn náu cấp hai thượng phẩm.

Đương nhiên, vẫn chỉ có một nửa.

Cuối cùng, còn một câu là hiến tế Bảo Văn, thu được phần sau !

"Mảnh kính đáng chết, lúc này còn đòi Bảo Văn với ta?"

Đan Nhã nhìn câu cuối cùng, tức hổn hển.

...

Đông Thành Hắc Niết.

Bộ lạc Ngũ Hành.

Bộ lạc này là bộ lạc cường đại nhất trong Huyền Vu Bí Cảnh, chỉ là trong Thành Ngũ Hành đã có ba Vu Vương!

Ngày hôm nay, trong thánh địa Ngũ Hành.

Ầm!

Từng Đại Vu hai mắt thất thần, ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Phóng mắt nhìn quanh, gần như hơn trăm người.

Đây chính là một hơi chết mấy trăm Trúc Cơ, dù toàn bộ tu tiên giới Việt Quốc cũng chưa chắc có thể kiếm ra được nhiều tu sĩ như vậy.

"Thiên ma!"

"Giết thiên ma đi!"

Tiếng hò hét vốn dĩ mãnh liệt đã từ từ trở nên yên tĩnh lại.

Trong Thành Ngũ Hành, có rất nhiều thi thể, cảnh tượng tận thế, máu chảy thành sông.

"Không hổ là một trong những bộ lạc cường đại nhất trong bí cảnh..."

Nam tử tuấn mỹ cầm Bạch Cốt phiên đứng trên núi thây do Đại Vu đắp lên, mặt nở nụ cười thỏa mãn: "Lực lượng tinh hồn này... Cũng tương đối dồi dào!"

"Thiên ma đáng chết!"

Ở đối diện y còn có hai đại Vu Vương đều nhìn người này với thần sắc hoảng sợ.

Trước đây không lâu, tên thiên ma cầm Bạch Cốt phiên này, nghênh ngang đi vào trong Thành Ngũ Hành.

Sau đó, Bạch Cốt phiên chỉ run lên một cái đã lấy đi rất nhiều tính mạng của Vu Dân.

"Tà ma... Sao phải làm như vậy?"

Đại Vu Vương Thành Ngũ Hành nhìn chằm chằm nam tử đến rách cả mí mắt, quát hỏi.

"Vì sao ư? Các ngươi vốn là súc vật như bò dê, là tư lương của Thánh Môn, bị tàn sát là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!"

Nam tử cười tàn nhẫn: "Khí huyết của Vu Dân tinh khiết, hồn phách cường đại... Một người bù được mười tên ở bên ngoài... Tế luyện toàn thành các ngươi thì Vạn Hồn Phiên của bản thánh tử không còn xa nữa, lý do này đã đủ chưa?"

"Tà ma, chúng ta liều mạng với ngươi!"

Trên thân Đại Vu Vương có ngũ hành quang mang lấp lánh hóa thành một thanh trường kiếm năm màu thông thiên triệt địa.

"Ngũ Hành Bảo Văn... Đúng lúc ta còn thiếu một cái Ngũ Hành Ma Giáp."

Nam tử nở nụ cười, lắc Vạn Hồn Phiên một cái, âm hồn lít nha lít nhít xuất hiện ở bốn phía, mang theo quỷ khí kinh khủng.

Trong nhất thời, toàn bộ Thành Ngũ Hành đều như rơi vào trong u minh.

Mà trong những hồn phách này, thật bất ngờ hồn phách cầm đầu cũng là hồn của một Vu Vương.

Phốc!

Thần kiếm năm màu chém xuống, phá vỡ u minh, liên tục hủy diệt rất nhiều hồn phách của Vu Dân rồi mới từ từ tiêu tán.

Thấy vậy, trong mắt Đại Vu Vương lóe lên sự thống khổ nhưng thần sắc vẫn vô cùng kiên định như cũ.

Y quát lớn, Bảo Văn năm màu trên người sáng lên như một tầng khôi giáp năm màu.

Mà một Vu Vương khác thì trên cổ tay bộc phát ánh sáng năm màu, huyễn hóa thành một thanh trường cung.

Ánh sáng năm màu cô đọng đến cực điểm hình thành một cây trường tiễn.

Y giương cung cài tên, nhắm ngay Thánh tử đang được đại quân âm hồn vây quanh.

Sưu!

Mũi tên năm màu bay ra, trên đường đi lại hủy diệt rất nhiều ân hồn, khó khăn lắm mới bay đến trước mặt Thánh tử, xuyên qua đầu của Thánh tử.

Ba!

Thánh tử hóa thành hư ảnh, chân thân sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.

Trong chớp mắt tiếp theo, y đã xuất hiện ở sau lưng Đại Vu Vương, lầm bầm trong miệng rồi vỗ một chưởng xuống, trong lòng bàn tay của y có triện văn màu bạc xuất hiện.

Ngũ Thải Quang Giáp cường đại của Đại Vu Vương trước triện văn lại tan rã như tuyết, mặc một chưởng của Thánh tử đập lên lưng của Đại Vu Vương.

"Ngươi..."

Đại Vu Vương gian nan quay đầu, mặt đầy thần sắc khó tin.

"Ngũ Hành Bảo Văn chính là một trong những truyền thừa mạnh nhất của Huyền Vu Bí Cảnh... Quả nhiên rất sắc bén!"

Thánh tử mặt không biểu tình: "Nhưng trâu ngựa vẫn là trâu ngựa... Sao các ngươi lại cho rằng có thể dựa vào lực lượng mà chúng ta ba cho đến đối kháng với chúng ta?"

Trong Ngũ Hành Bảo Văn đương nhiên có lưu lại ám môn.

Một khi gặp phải hạch tâm chân chính của Thánh Môn thì sẽ như bây giờ, bị tồi khô lạp hủ đánh tan!

Bờ môi Đại Vu Vương mấp máy nhưng y đã không nói ra lời, cảm người bị một tầng hỏa diễm đỏ như náu bao lấy.

Chờ sau khi hỏa diễm thiêu đốt hầu như không còn thì nguyên địa chỉ để lại một bộ cốt khải màu trắng, trên cốt khải còn có từng đạo Linh Văn màu sắc sặc sỡ như cốt văn do tự nhiên hình thành.

Đây là pháp bảo rất phổ biến trong Thánh Môn - Ngũ Hành Ma Giáp!

Không những lực phòng ngự của nó rất caao mà còn có hiệu quả ngăn cản ngũ hành pháp thuật rất tốt.

Thánh tử thản nhiên thu ma rồi nhìn qua Vu Vương cuối cùng.

Vu Vương này có sống mũi cao thẳng, ánh mắt âm trầm, y chợt quỳ xuống, hung hăng dập đầu: "Ta nguyện ý thần phục ngài... Chủ nhân của ta!"

"Ha ha... Ha ha... Không tệ, nếu phông phải ta còn thiếu một thanh Ngũ Hành Phi Kiếm..."

Thánh tử giẫm một cước lên ót của Vu Vương này, nhìn về hướng thánh địa Ngũ Hành: "Ngũ Hành Quả Thụ? !... Bỏ đi, mặc dù bản thánh tử không dùng được nhưng xuất ra Kết Kim Đan này ra bên ngoài thì sẽ có rất nhiều người muốn đổi với ta..."

...

Thánh địa Bồ Đề.

Một cây bồ đề to lớn sừng sững ở trung tâm thánh địa, trong hư không hương khí gợn sóng.

Dù người bình thường đến đây cũng sẽ cảm thấy lính trí của bản thân mở rộng, dường như sinh ra vô tận trí tuệ.

"Đa tạ các đạo hữu đã tặng Uyển nhi thứ này!"

Một nữ tử hai chân như ngọc, cười nói tự nhiên, đang mỉm cười đi qua một linh cấm màu xanh, ngắt lấy hạt bồ đề của cây bồ đề.

Nàng nhìn hạt bồ đề sáu mắt trong lòng bàn tay, lại bĩu môi hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc... Chỉ có Lục Nhãn Bồ Đề nếu là Cửu Nhãn Bồ Đề thì đã có thể giúp Uyển nhi sớm thể nghiệm uy năng của đại cảnh giới tiếp theo... Các ngươi nói có đúng không?"

Ở quanh người này, bất ngờ còn có mấy bóng người có sắc mặt xám xịt, móng tay sắc bén.

Những bóng người này có khí tức cường đại không dưới Kết Đan, tổng cộng có bốn người, chính là một bí pháp luyện chế ma thi đại danh đỉnh đỉnh trong Thánh Môn - Lục Dục Hỗn Thiên Ma!

"Đáng tiếc... Vu Vương trong thành này đã sớm bị Uyển nhi giết sạch... Nếu không thì có thể luyện thêm hai con Lục Dục Hỗn Thiên Ma là có thể liên hợp thi triển Lục Dục Cực Thiên Trận Pháp... Đến lúc đó, Uyển nhi cũng muốn xem thử, đến cùng là Vạn Hồn Phiên của Thánh tử lợi hại hay Thất Tình Lục Dục Mê Thiên Pháp của Uyển nhi sắc bén hơn..."

Tiếng cười vẫn còn quanh quẩn nhưng thiếu nữ chân trần đã không còn thấy tăm hơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận