Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 203: Võ Thần môn

Mười năm nhân sự trải qua mới!

Bây giờ Phương Tịch đã hiểu ý của những lời này.

Hắn quên rằng Đại Lương không phải là Nam Hoang Tu tiên giới có tu tiên giả thọ nguyên ít nhất hơn trăm, Trúc Cơ có thể sống hơn hai trăm năm.

Mà xã hội phong kiến cổ đại tin tức bế tắc, phàm nhân sống qua năm mươi đã xem như thọ rồi.

Uy danh Vô Thượng Đại Tông Sư dù lớn nhưng biến mất ba mươi năm, thật sự không còn lại mấy phần...

Huống chi chuyện năm xưa, bây giờ có ai hiểu rõ?

Chưa chắc không phải là nghe nhầm, đồn bậy.

Đồng thời Lương vương quật khởi, cần phải có uy nghiêm.

Nếu chỉ vì uy danh của một người đã biến mất mười mấy năm lại không dám xử lý Nguyên Hợp Sơn vậy thì uy tín ở đâu?

Cuối cùng Vô Thượng Đại Tông Sư kia chỉ nghe nói có giao hảo với Tông Sư của Nguyên Hợp Sơn chứ không phải xuất từ Nguyên Hợp Sơn.

Đương nhiên đối với lai lịch của Vô Thượng Đại Tông Sư Phương Tịch trước đây mọi người đều rất mơ hồ.

Có người nói Phương Tịch là đại hiệp du lịch một phương, có người nói hắn đi ra từ Nguyên Hợp Sơn, có người còn nói hắn thành lập Hữu Gian võ quán.

Càng gây cười hơn là có người khảo chứng cảm thấy Phương Tịch xuất từ Bạch Vân võ quán... Nhưng không ai tin, cho rằng chỉ trùng tên.

Dù sao thì kỹ thuật chân dung ở Đại Lương rất bình thường, mà người đã bái kiến chân dung của Phương Tịch lại vô cùng ít.

Cho đến bây giờ hình tượng Vô Thượng Đại Tông Sư trong truyền thuyết đã càng ngày càng xa...

Hôm sau.

Một căn tiểu viện bên cạnh Bạch Vân võ quán.

Trong vườn hao, đủ loại hoa cỏ màu trắng và màu vàng ganh đua sắc đẹp, vô cùng đẹp mắt.

Phương Tịch đứng chắp tay nhìn những hoa cỏ này.

Trong cửa phòng lại có một bóng người mang mạng che mặt.

"Công tử, lão thân thấy công tử vẫn trẻ như ban đầu, đã vô cùng vui mừng, hôm nay lại không thấy công tử..."

Tiếng nói già nua của Bách Hợp từ trong truyền ra.

Phương Tịch trầm mặc, cũng không nói gì mà quay người rời đi.

Năm đó Lý phu nhân không muốn gặp Hán Vũ Đế, có lẽ nguyên nhân cũng là như vậy.

"Người dùng sắc, sắc suy mà yêu nhạt, yêu nhạt thì ân tuyệt..."

"Chỉ là... Sao ta lại là loại người này chứ?"

Thật ra thần thức của Phương Tịch sớm đã nhìn thấy Bách Hợp, còn kết luận thân thể đối phương không tệ, năm đó hắn lưu lại những đam dược kia đều rất hữu dụng.

Như vậy đã đủ rồi...

"Con người của ta không chịu nổi anh hùng tuổi xế chiều, mỹ nhân bạc đầu..."

Không hiểu sao tâm tình của hắn lại buồn bực.

Nếu đã buồn bực thì phải tìm một chỗ phát tiết.

Bất tri bất giác, Phương Tịch đã đến trước cung điện tráng lệ.

Trên quảng trường cảm thạch to lớn có rất nhiều binh sĩ mặc giáp qua lại, từng người long tinh hổ mãnh, chúng đều là Võ Giả.

"Kẻ tự tiện đứng trước cung Lương vương phải chết!"

Một thị vệ đã rút yêu đao, hiển nhiên giết người đối với y cũng chỉ là chuyện bình thường mọi ngày.

"Lăn!"

Phương Tịch hàm hung bạt bối, dồn khí đan điền, nổi giận gầm lên một tiếng.

Ầm ầm!

Sóng âm kinh khủng lấy hắn làm trung tâm không ngừng khuếch trương ra bốn phía.

Mấy thị vệ đi trước miệng mũi lập tức có máu chảy ra, có óc chảy ra trong mũi...

Phương Tịch điểm nhẹ chân, một bước đã nhảy vào cung Lương vương.

Sưu sưu!

Hắn xông vào, không thể nghi ngờ đã gây động tĩnh lớn.

Vô số binh giáp vây quanh, giận dữ hét lên: "Có thích khách, bảo vệ vương thượng!"

Trên lầu quan sác, từng tên cung nỗ thủ vào chỗ, tên nỏ trong tay nhắm vào Phương Tịch.

Thậm chí còn có từng người từng người ít nhất là cao thủ Võ Sư vây quanh.

Phốc phốc.

Phương Tịch vẫn duy trì tốc độ tiến lên, trên người vô số cương khí hiện ra nhừ một lớp áo ngoài, cương khí không ngừng bay ra ngoài.

Phàm là Võ Sư đến gần, lập tức trên người hắn bắn huyết tiễn ra, ngã xuống...

Trong nháy mắt Phương Tịch đã giết đến trung tâm của vương cung, đi đến trước Hàm Quang Điện.

Mấy tên lão hủ áo đen ngăn cản đường đi của hắn.

"Tông Sư trẻ như vậy, sao phải đi chịu chết chứ?"

Một lão hủ cảm khái, chợt tiến lên trước một bước.

Ầm ầm!

Từng đạo khí khuyết kinh khủng trên người họ tràn ra.

Tông Sư Khí huyết võ đạo từ lâu đã khóa kín khí huyết bản thân, cho đến trước khi tọa hóa đều giữ được chiến lực đỉnh phong.

"Lương vương đâu? Cút ra đây cho ta!"

Phương Tịch quát lớn, cũng mặc kệ xung quanh có rất nhiều binh giáp và cung nỗ thủ, trực tiếp quát hỏi.

"Ngươi đang tìm bản vương!"

Một vương giả mặc Giao Long bào, nhanh chân bước ra khỏi cung điện, long hành hổ bộ, khí phách khiếp người, thình lình y cũng có tu vi Tông Sư.

Không những vậy, không hiểu sao Phương Tịch lại cảm thấy giữa đất trời bốn phía có đại thế rơi lên người này, khiến cho nhất cử nhất động đều tràn ngập uy nghi của vương giả.

Đích thật là Lương vương!"

Phương Tịch thấy, không khỏi gật đầu, loại dựa thế này cũng không phải là bí pháp Thiên Tử Long Quyền mà là vương giả hội tụ khí thế khủng bố của tam tài Thiên Địa Nhân và trăm vạn quân dân tập trung vào một thân.

"Đáng tiếc... Ngươi kém xa Bàng Phi. Nếu hắn có vị cách của ngươi có lẽ bây giờ đã đột phá cảnh giới Chân Cương Hóa Hình rồi?"

"Bàng Phi? Người rốt cục là ai?"

Sắc mặt Lương vương đột biến, trong chốc lát cương khí tràn đầy, quáng xuyến quanh người, thế mà là Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân.

"Bản nhân Phương Tịch, vì báo thù cho lão hữu Nguyên Hợp Sơn mà đến!"

Phương Tịch dửng dưng đáp lại.

"Ba mươi năm trước, Vô Thượng Đại Tông Sư trấn áp Bàng Phi sao?"

Một lão Tông Sư tóc bạc trắng kinh ngạc hét lên, trên mặt lộ ra sự sợ hãi hiếm thấy.

"Giết!"

Thần sắc Lương vương âm lãnh, vung tay lên.

Băng băng!

Vô số âm thanh dây cung vang động.

Rất nhiều mũi tên phô thiên cải địa rơi xuống như mưa.

Một khắc sau!

Vô số người ngẩng đầu, trên mặt hiện ra sự kinh ngạc, sợ hãi...

Một cự nhân đỏ như máu cao gần hai mươi mét, hiện ra ở quanh người Phương Tịch.

Phốc phốc!

Vô số mũi tên bắn lên thân cự nhân lập tức bị văng ra, không lưu lại chút dấu vết nào.

Thậm chí ngay cả bí kỹ của Tông Sư cũng không thể lưu lại chút tổn thương nào trên thân của cự nhân đỏ như máu này.

"Thần, thần tiên!"

Ở thời khắc này, dù là binh lính cuồng nhiệt nhất của Lương vương cũng bị dọa đến hai chân run rẩy, lạch cạch một tiếng, vứt bỏ binh khí trong tay, quỳ trên mặt đất.

"Thầm ma! Chạy mau!"

Những Võ Giả tâm trí tương đối cứng cỏi khác cũng lập tức co cẳng bỏ chạy.

"Chân... Chân Cương Hóa Hình?"

Lương vương nhìn thấy một màn này, đồng tử rút lại thành lỗ kim: Phương tông sư... Xin dừng tay, bản vương nguyện ý..."

"Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Nhưng Phương Tịch căn bản không muốn nghe.

Nương theo hắn thi triển bí kỹ, cự nhân đỏ như máu ở sau hắn cũng bất chợt làm ra động tác như vậy.

Thậm chí còn nhanh hơn, mạnh hơn!

Trong nháy mắt dường như có trăm ngàn bàn tay đỏ từ trên trời giáng xuống.

Ầm ầm!

Bụi mù bay tán loạn, đại địa run rẩy!

Hàm Quang Điện hóa thành một bãi phế tích, ngay cả Cung Lương Vương cũng bị hủy hơn phân nửa.

Mà trong phế tích còn có chút bọt thịt và vết máu... Đây đã từng là Lương vương và các Đại Tông Sư.

Mấy ngày sau, một tin tức chấn động thiên hạ lưu truyền.

Vô Thượng Đại Tông Sư Phương Tịch biến mất hơn ba mươi năm đã tái hiện giang hồ, một quyền đánh chết Lương vương hùng mạnh.

Thậm chí còn nghe nói người này bến quan ba mươi năm, cuối cùng đã đột phá cảnh giới Chân Cương Hóa Hình trong truyền thuyết.

Con đường võ đạo, trên Tông Sư vẫn chưa đoạn tuyệt.

Trong nhất thời, phong vân thiên hạ biến đổi.

Thành Hắc Thạch.

Phương Tịch đúng trên một ngọn núi, quan sát tòa thành trì mà lúc trước mình xuyên không đã định cư.

Ma vực che khuất bầu trời như cái chén đen úp xuống đã biến mất từ lâu.

Thay vào đó là phế tích hoang vu tĩnh mịch.

"Huyện chí phụ cận ghi lại... Năm Minh Đế thứ sáu, Yêu Ma Thụ bỏ đi, hướng đi không rõ..."

Khóe miệng Phương Tịch giật giật.

Sau khi hắn tiện tay nghiền chết Lương vương xong, đã lập tức ngựa không dừng vó chạy đến Thành Hắc Thạch.

Nhưng sau khi chạy đến, thứ hắn nhìn thấy lại là một tòa thành chết.

"Quên là sau khi Yêu Ma Thụ ăn người một thành xong sẽ rời khỏi... Lúc trước phái tử thủ cũng có đạo lý."

"Lần này thảm rồi, rốt cục Yêu Ma Thụ đã đi đâu?"

Diện tích lãnh thổ Đại Lương thế giới bao la, dù Phương Tịch là tu tiên giả cũng không cách nào kiểm tra từng tấc đất được.

"Sợ rằng chỉ có chờ lúc ma này lại xuất hiện lần nữa, thôn phệ một thành, chấn kinh thiên hạ mới có thể tìm được sao?"

Hắn tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phải tổ kiến một thế lực chuyên tìm kiếm yêu ma hay sao?"

Đây là ý tưởng mà Phương Tịch vẫn nghĩ đến.

Lần này trở về, Liệp Yêu Lâu đã bị hủy diệt từ lâu, đại chưởng quỹ Hàn mập mạp cũng không biết tung tích... Cũng là một tiếc nuối với hắn.

Cũng may ở trong bảo khố của Lương vương, Phương Tịch cũng tìm được không ít tài liệu yêu thú trân quý.

Ngay lúc hắn đang trầm tư, từng bóng người có hình dáng khác lại bước đến bên cạnh.

Trong bọn họ có nam có nữ, trẻ có, già có, không ít người mặc trang phục kỳ dị, điểm chung là mỗi người đều uyên đình nhạc trì, chính là Tông Sư võ đạo.

Người dẫn đầu có da màu cổ đồng, mặt già nua, nhìn thấy Phương Tịch đôi mắt của lão sáng lên, tiến lên một bước: "Quả nhiên là Phương tông sư!"

"Chu Đồng?"

Phương Tịch cũng nhận ra lão giả này, không khỏi cảm khái: "Yến Chuẩn đâu?"

"Yến lão đã tọa hóa từ hai mươi năm trước..." Chu Đồng thấp thỏm trả lời, rồi lại giới thiệu với Phương Tịch: "Đây đều là Tông Sư trong Tông Sư Hội của chúng ta, nghe được tin ngươi đột phá đã vội chạy đến."

Đối với Tông Sư mà nói, tài phú, quyền thế không là gì, đều duy nhất họ theo đuổi chính là cảnh giới trên Võ Thánh.

"Xin hỏi Phương tông sư, trên Võ Thánh là cảnh giới gì?"

Một nữ Tông Sư ra khỏi hàng một bước, ôm quyền khom người cung kính hỏi.

Phương Tịch xoay người, đối mặt với từng vị Tông Sư, khóe miệng hơi vểnh lên tạo thành đừng cong.

Một khắc sau, một bóng người đỏ tươi cao tới hai mươi mét hiện ra ở sau lưng hắn - Hỗn Nguyên Chân Thân!

"Trên Võ Thánh chính là Võ Thần! ! !"

Phương Tịch nghiêm túc tuyên cáo.

"Bái kiến Võ Thần!"

Một đám Tông Sư đều cúi đầu, thậm chí còn nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng con đường phía sau Tông Sư đã có người đạt đến.

Vào giờ khắc này, Phương Tịch chính là Thần trong lòng họ.

"Ta cố ý tổ kiến Võ Thần môn để các vị cùng hưởng Đạo Võ Thần!"

Ngay sau đó, Phương Tịch nói ra một câu khiến tất cả Tông Sư đều vui mừng.

"Đã như vậy, ta đại biểu Tông Sư Hội mang toàn bộ thành viên gia nhập vào Võ Thần môn."

Nữ Tông Sư hỏi thăm từ ban đầu lập tức nói.

Nàng là hội thủ đời này của Tông Sư Hội, nhưng nàng không quan tâm quyền lực, hay nói đúng hơn là sau khi Phương Tịch bài tỏ thái độ thì thái độ của nàng như thế nào đã không còn quan trọng.

"Bái kiến môn chủ, đa tạ đại ân truyền đạo của môn chủ."

Chu Đồng và những Tông Sư lập tức hành lễ.

Vào giờ khắc này, Võ Thần môn dễ như trở bàn tay đã thay thế Tông Sư Hội trở thành là thiên hạ đệ nhất đại tông môn.

Tổ kiến thế lực!

Đây vẫn luôn là lý tưởng của Phương Tịch, hắn cần có người thay hắn tìm kiếm tung tích yêu ma.

Trừ chuyện đó ra cũng vì sau này đột phá Võ Thần.

'Dù sao ta cũng chỉ có một mình, năng lực có hạn, sau khi Chân Cương Hóa Hình lại đột phá như thế nào cũng hoàn toàn không có đầu mối... Không bằng rải ra, thiaanj chí ban cho đan dược cấp hai, khiến thế giới này trở thành thí nghiệm tràng công pháp của ta...'.

Đây chính là dùng một thế giới làm thí nghiệm tràng, thôi diễn công pháp sau này.

Có thọ nguyên hơn ba trăm năm, Phương Tịch có thể chờ đợi cũng chờ nổi thiên kiêu nhiều đời trưởng thành.

Về phần phản phệ?

Phương Tịch lại không sợ, bởi vì sau khi hắn Trúc Cơ mới có thể ban cho đan dược khí huyết cấp hai, chính thức phụ trợ môn hạ xuất hiện tân Võ Thần.

Mà Trúc Cơ sơ kỳ đánh Võ Thần trên cơ bản đều có thể chắc thắng.

Dù sao thì thủ đoạn của tu tiên giả rất nhiều, mà thủ đoạn của Võ Thần chỉ có một loại, lại không thể bay...

Dù mượn lực nhảy vọt cũng mất đi sự linh hoạt, chỉ có thể bị tu sĩ Trúc Cơ cứ thế mà thả diều thả đến chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận