Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 270: Nô tỳ

Linh Không Đảo.

Lúc làm ruộng ở Đào Hoa Đảo, Phương Tịch đã nghe đại danh của đảo này rồi.

Nhưng mà Linh Không Đảo hôm nay nhìn rất thê thảm.

Không những khu phường thị một mớ hỗn độn mà đại trạch Ngôn gia còn hóa thành phế tích.

Thảm trạng này dù Phương Tịch cũng không khỏi cảm thán.

Thậm chí trên đảo vẫn còn chém giết và đấu pháp, dáng vẻ như sẽ vĩnh viễn không ngừng.

"Hống hống!"

Phương Tịch giẫm nhẹ một cái, Thanh Giác Ngư Long ở dưới lập tức gầm lên, chấn nhiếp toàn đảo.

Hắn xoay người hỏi Ngôn Hồng Tụ đang nơm nớp lo sợ, gần như nằm gục ở đây: "Người Ngôn gia ở đâu?"

"Trước khi ta và Thất thúc phụ đi đã bảo họ núp đi... Trốn khắp nơi trên đảo, không thấy tín hiệu không được ra ngoài..."

Giọng nói của Ngôn Hồng Tụ cũng đang run run.

Cũng không phải là nàng chưa từng phi hành nhưng bây giờ dưới chân nàng là một con yêu thú cấp hai đó.

Nó chỉ cần tùy tiện há miệng đã có thể nuốt chửng nàng rồi.

"Vẫn còn thông minh..."

Phương Tịch tán thưởng.

Loại chuyện chiếm linh mạch này, phải chú ý danh chính ngôn thuận chứ không phải chỉ cần giết sạch người Ngôn gia là được.

Những thế lực gần đây cũng phải xem thái độ của tam đại Trúc Cơ bọn hắn nên chưa lập tức động thủ.

Mà tán tu chỉ muốn hôi của, sẽ không cố gắng giết người - lại không có tử thù với Ngôn gia.

Chỉ cần không trốn ở những nơi tập trung vật tư như phòng bảo tàng, nhà kho linh điền, tránh giao phong thì vấn đề sống sót không ngại.

Chờ sau khi Thanh Giác Ngư Long phát uy áp ra, những tu sĩ vẫn đang đấu pháp như mới tỉnh mộng, lập tức khống chế độn quang chạy trốn.

"Ha ha... Hai phe đều chạy trốn, xem ra cũng không phải người tốt lành gì?"

Phương Tịch xuất ra một đạo pháp lực, nắm Ngôn Hồng Tụ lên.

Tiếp theo, Thanh Giác Ngư Long gầm lên rồi hóa thành một đạo thanh quang, truy sát những cướp tu kia.

Đến khi Phương Tịch dẫn Ngôn Hồng Tụ hạ xuống phường thị thì trong mật thất ở các ngõ ngách của phường thị mới có mấy tu sĩ chạy đến quỳ xuống, mặt mũi đầy nước mắt: "Cuối cùng thượng tụ cũng đến rồi, xin thượng tu làm chủ cho chúng ta!"

Bản tọa Long Ngư đảo chủ Phương Tịch, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cướp tu nào."

Phương Tịch giang tay ra giúp, nghĩa chính ngôn từ nói: "Nhưng mà Chủ Hồ Vạn Đảo chung quy vẫn là Đào Linh tiên tử... Chờ sau khi Nguyễn tiên tử đến lại cùng thương nghị chuyện này!"

...

Hai ngày sau.

Thất thúc phụ Ngôn gia cũng dẫn Nguyễn Tinh Linh đến.

Sửa chữa đại trạch Ngôn gia một chút, chính sảnh.

Trên bầu trời có Ngư Long bơi lội, Nguyễn Tinh Linh chậm rãi ngồi xuống, Phương Tịch ngồi bên cạnh nhìn những tu sĩ ở dưới đang nơm nớp lo sợ.

Mà ở của thì bày rất nhiều đầu của cướp tu.

Đây đều là kết quả chiến đấu của Nguyễn Tinh Linh và Thanh Giác Ngư Long hai ngày nay.

Người Ngôn gia đứng một bên nhìn những cái đầu kia với vẻ mặt thù hận, hả giận.

Mà nhìn thần sắc của những tu sĩ trong phường thị lại rất phức tạp.

Đa phần những tu sĩ này trong đêm diệt tộc cũng đóng vai không tốt lắm, chỉ là chúng thu tay sớm, lại che giấu rất tốt mà thôi.

Chưa chắc Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh không nhìn ra mánh khóe nhưng cũng giả vờ hồ đồ mặc cho qua.

Chỉ giết mấy mặt hàng không biết thu liễm mà thôi.

"Nói như vậy... Hung đồ sát hại thái thượng Ngôn gia là Chung gia Chung Thiên Quận sao?"

Nguyễn Tinh Linh uống một ngụm linh trà, chậm rãi hỏi.

"Chính là người này?"

Thất thúc phụ Ngôn gia và Ngôn Hồng Tụ nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tu sĩ trong phường thị cũng liên tục xác nhận.

Trong bọn họ có rất nhiều tu sĩ đã từng thần phục Chung gia nên nhớ kỹ hình dạng thậm chí khí tức pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ kia, giống như đúc với hung đồ đêm qua.

"Vậy cứ báo cáo như thế đi... Chắc chắn thượng tông sẽ làm chủ, truy nã Chung Thiên Quận toàn Việt Quốc."

Nguyễn Tinh Linh đưa ra quyết định cuối cùng.

Phương Tịch nghe đến đó trong lòng lại khẽ động: 'Bí Thuật Kén Người dùng thật tốt, đáng tiếc nhất định phải dùng ma công làm căn cơ...'.

"Về phần Linh Không Đảo..."

Nguyễn Tinh Linh nói đến đây, lòng của tất cả người Ngôn gia đều tập trung, khẩn trương nhìn Nguyễn Tinh Linh.

Nguyễn Tinh Linh thì nhìn Phương Tịch, thấy hắn vẫn bình tĩnh mới nói: "Căn cứ vào nghị quyết của tứ đại tu sĩ Trúc Cơ chúng ta lúc trước thì đương nhiên là thuộc về Ngôn gia..."

Nghe đến đó, người Ngôn gia nhao nhao thở phào.

Chỉ là nghĩ đến sau này không có lão tổ Trúc Cơ tọa trấn, sinh ý của phường thị cũng không dám mở rộng thì nhao nhao sầu mi khổ kiểm.

Trong lòng Thất thúc phụ Ngôn gia bách chuyển thiên hồi, lão nhìn Ngôn Hồng Tụ rồi lại nhìn Phương Tịch, nhớ lại một số tin đồn nên dứt khoác ra khỏi hàng quỳ xuống: "Hai vị tiền bối đã cứu Ngôn gia lúc khó khăn, vốn đã ân sâu nghĩa nặng, chỉ là tiểu lão nhân còn có một yêu cầu quá đáng, Ngôn gia ta có hai tộc nhân, vì cảm động ân tình của tiền bối nên nguyện ý làm nô tỳ, xin tiền bối thu nhận..."

Lời lão vừa nói ra khiến những tu sĩ Luyện Khí trong phường phị nhao nhao thầm mắng Ngôn gia không cần mặt mũi.

Vậy mà lại thừa cơ hội này nịnh nọt như vậy, muốn kéo quan hệ với hai vị Trúc Cơ để củng cố địa vị ở Linh Không Đảo.

"Ta thích yên tĩnh nên không cần nô tỳ."

Nguyễn Tinh Linh lập tức cự tuyệt.

Nàng có cả Đào Hoa Đảo thuộc hạ, còn có Phong gia, Mạc gia có thể dùng, thế nào cũng không thiếu nhân thủ.

Phương Tịch thì lại trầm ngâm một phen rồi cũng thuận thế đáp ứng.

...

Đợi sau khi mọi người đều đi, những tu sĩ cuối cùng của Ngôn gia tụ tập lại.

Thất thúc phụ Ngôn gia dán Hộ Thân Phù lên bốn phía, lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm: "Đã kiểm kê xong tất cả tổn thất chưa?"

"Thất thúc phụ..."

Ngôn Hồng Viêm đến Kim Quy Đảo đương nhiên cũng không được gì nhưng bản thân cũng trở về, lúc này hốc mắt đỏ lên: "Đã thống kê hết..."

Chỉ là số lượng báo ra khiến mỗi tu sĩ Ngôn gia đều vô cùng trầm mặc.

Lần này, Ngôn gia cũng không thể tính là thương cân động cốt mà là trực tiếp bị chém đứt hơn nửa người.

Quả thật so với Ngôn gia trước khi Ngôn Vô Tuất Trúc Cơ còn yếu hơn, chỗ khác biệt duy nhất là một hòn đảo có linh mạch cấp hai.

"Tổ huấn của Ngôn gia ta là quản gia cần kiệm, một lòng Đạo đồ... Bây giờ, mặc dù cục diện thảm thiết nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại, mượn uy của Long Ngư đảo chủ tạm thời sẽ không có ai dám phạm Linh Không Đảo của ta, chỉ là phường thị không thể mở nữa... Lợi ích này, Ngôn gia ta không thủ được!"

Thất thúc phụ Ngôn gia tu vi đến Luyện Khí tầng chín là trưởng lão Ngôn gia, bây giờ tự động kế nhiệm gia chủ.

Lão nhìn một vòng, chậm rãi nói, lại để ánh mắt lên người Ngôn Hồng Tụ: "Hồng Tụ... Lần này đến Long Ngư Đảo, đã vất vả cho con rồi!"

"Vì gia tộc, con không khổ!"

Thật ra trong lòng Ngôn Hồng Tụ rất không yên nhưng vẫn cố nén sự bất an để trả lời.

"Ừm... Mặc dù lúc trước Long Ngư đảo chủ cướp cơ nghiệp nhà ta nhưng tuyệt đối không thể ôm hận trong lòng, phải toàn tâm toàn ý phụng dưỡng đối phương, cần phải chiếm được niềm vui của đối phương, hiểu không?"

Thất thúc phụ Ngôn gia căn dặn, nhìn thần sắc ngây thơ của Ngôn Hồng Tụ lão không khỏi tiếp tục chỉ điểm: "Huyết mạch gia tộc có thể truyền thừa nhiều đời, mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm... Mà tu sĩ Trúc Cơ bất quá chỉ có thể sống hai trăm năm, phóng mắt toàn bộ Việt Quốc, có thể Kết Đan có mấy người? Gia tộc chúng ta một đời lại một đời, luôn có thể chờ họ chết... Vì thế trong thế hệ này tuyệt đối không thể lòng mang oán hận, còn phải vô cùng trung thành... Chuyện sau này ai có thể nói chính xác đây? Nhưng trước mắt, chỉ cần con có thể diện trước Phương lão tổ thì chính là trợ giúp lớn nhất cho Ngôn gia."

"Con hiểu rồi!"

Ánh mắt Ngôn Hồng Tụ sáng lên, dù gia tộc Luyện Khí như cỏ dại nhưng cũng có đạo dùng yếu thắng mạnh.

...

Thanh Giác Ngư Long cũng không ngờ, lúc đến nó chỏ hai người, lúc về lại vẫn là hai người.

"Ngươi gọi Ngôn Hồng Tụ?"

Phương Tịch tiện tay vung ra một đạo hộ thuẫn linh lực để ngăn cản cương phong trên bầu trời, nhìn Ngôn Hồng Tụ rồi tùy ý hỏi.

Lúc hắn vừa đến Long Ngư Đảo đã gặp thiếu nữ này, tướng mạo chỉ có thể tính trên trung đẳng nhưng lại có một cỗ dả tính và khí khái hào hùng bừng bừng.

"Vâng!"

Ngôn Hồng Tụ cẩn thận trả lời, nội tâm thì hơi xấu hổ, nhớ lại lúc chia tay Thất thúc phụ đút cho mình quyển sách nhỏ.

Thế nhưng nàng là đích nữ đúng chuẩn của Tiên Tộc Trúc Cơ, sao có thể tu luyện loại mị thuật thấp kém kia được...

'Thế nhưng sao lại ngượng ngùng như vậy?'.

Phương Tịch hơi kỳ quái nhưng cũng lười quản nàng: "Nếu ngươi đã am hiểu nuôi cá, đánh cá vậy thì đến dưỡng ngư tràng đi, do Chung Kỳ quản lý..."

"A?"

Ngôn Hồng Tụ ngạc nhiên ngẩng đầu, chuyện này hoàn toàn khác với Thất thúc phụ dặn dò: "Ta... Ta không thể hầu hạ tiền bối sao? Chỉ cần ở bên cạnh ngài làm tỳ nữ là được... Ta có thể làm rất nhiều việc..."

'Ta cần tỳ nữ có thể làm việc để làm gì?'.

Phương Tịch thầm trợn mắt, tiếp theo trầm mặc không nói.

Hắn không nói lời nào, uy thế tu sĩ Trúc Cơ cũng khiến Ngôn Hồng Tụ không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể tội nghiệp đáp ứng...

...

'Bây giờ lão từ phải luyện chế trận pháp, còn phải thăm dò luyện chế, nào có thời gian mà chơi những trò này với các ngươi...'.

Phương Tịch thầm chửi bậy, tính toán của Ngôn gia không phải hắn nhìn không ra.

Nhưng vừa về đến Long Ngư Đảo, lập tức sai Thanh Giác Ngư Long đưa người đến dưỡng ngư tràng, xem như thêm một tên khổ lực.

Bản thân hắn thì trống trong phòng luyện khí, tiếp tục luyện chế trận kỳ, trận bàn còn lại của Hám Địa Đại Trận.

Mấy tháng sau, Phương Tịch xuất quan với tinh thần phấn chấn.

Lần này bế quên, ngoại trừ luyện chế lại một lần Hám Địa Đại Trận ra, hắn còn xử lý thích đáng toàn bộ tài sản của Tống Thanh.

"Thật sự phất nhanh... Bây giờ Đan Khí Các cũng không lọt vào mắt ta..."

"Dù bất động sản ở tiên thành thì sao bằng trực tiếp cướp bốc, không vốn vạn lời?"

Đỉnh Trường Thanh Các, Phương Tịch gọi Hạ Hầu Oánh đến, tùy ý hỏi tình huống.

Quả nhiên Huyền Thiên Tông đối với thảm kịch của Linh Không Đảo cũng chỉ tỏ vẻ chú ý và hỏi thăm, sau đó phát lệnh truy nã, mang toàn bộ Long Ngư Chung gia là cướp tu... Sau đó đã không còn sau đó.

Với tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn có thể dễ dàng trốn qua nước khác, hơn nữa tu sĩ Luyện Khí bình thường không phát hiện được ngụy trang của chúng.

Mà vị lão tổ Giả Đan Trương Trúc Thịnh cũng không thể nào vì đối phương mà hạ thấp địa vị của mình để truy lùng cả nước.

Chuyện này chính là như vậy.

Từ đó đến nay, Hồ Vạn Đảo cũng yên bình.

Phương Tịch biết được, nương theo Tống gia hủy diệt, Tư Đồ gia lui về Mộc Quốc, không những Hồ Vạn Đảo mà toàn bộ Việt Quốc đều sẽ có một thời gian dài yên bình.

'Đúng lúc... Nhân cơ hội này, thăm dò Thủy tổ Yêu Ma Thụ một phen...'.

Mặc dù phàm nhân ở Đại Lương thế giới hạn mức cao nhất rất thấp nhưng Phương Tịch luôn cảm thấy thế giới này nước hơi sâu, sau yêu ma, dường như che giấu một số thứ khủng bố...
Bạn cần đăng nhập để bình luận