Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 907: Thụ lục

Bảy ngày sau.
Huyện nha.
"Học sinh bái kiến tọa sư!"
Cam Ngọc đứng lẫn trong một đám Đồng Sinh hành lễ với Tri huyện mặc quan bào đỏ rực.
Trong đám Đồng Sinh đi cùng với ý có hài đồng tóc trái đào, thanh thiếu niên như y, thậm chí có cả trung niên, lão hủ tóc bạc trắng.
Bạc đầu vì công danh, tuyệt đối không nói chơi!
Vị Tri huyện này họ Từ, xuất thân Tiến Sĩ, mặt như quan ngọc, ba chòm râu dài bồng bênh nhìn khoảng ba mấy bốn mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, rất có thế nhà quan.
Năm đó Từ tri huyện đậu Tiến Sĩ chỉ mất thời gian hai năm đã được chọn đến huyện Thanh Khê đảm nhiệm chức chủ bộ tòng cửu phẩm, ba năm sau tấn thăng Huyện lại, ngay sau đó là Huyện úy, Huyện thừa... Bây giờ làm đến chức Huyện lệnh chính thất phẩm, trọn vẹn mười mấy năm, có thể nói khổ tận cam lai.
Mà ở Đạo Đình thừa quan tốc độ tăng chức này rất nhanh, ít nhất mỗi bước đều không bị mắc kẹt, đủ chứng minh sau lưng có bối cảnh, chỗ dựa.
"Khụ khụ..."
Sắc mặt của Từ tri huyện hơi tái nhợt như trong người có bệnh, lúc này y khoát tay.
Cam Ngọc lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng ôn hòa vọt đến, nhẹ nhàng nâng bản thân lên thì khi y nhìn Từ tri huyện như người bị bệnh lập tức trong lòng sinh ra sự kính sợ.
"Các ngươi đều là người uyên bác, lần này bản quan giúp Đạo Đình chọn tài... Các ngươi nhớ kỹ, nếu tương lai có thể làm quan thì trên trung với Đạo Đình, dưới không thẹn với bách tính..."
Từ tri huyện răn dạy xong nhìn ánh mắt mong chờ của mấy người thì chợt cười: "Thôi, nhìn dáng vẻ của các ngươi chắc đã sốt ruột lâu rồi, bản quan sẽ đích thân thụ lục cho các ngươi..."
Trong lúc y nói chuyện, nha dịch ở xung quanh vội hành lễ lui ra.
Trong điện đường như có khí hương hỏa quanh quẩn, mông lung mang theo mấy phần thần bí.
Cam Ngọc thoáng liếc qua thì chợt cảm thấy tướng mạo của Từ tri huyện hình như hơi giống với tượng Thành Hoàng ở trong miếu Thành Hoàng mà mình đã đi cầu nguyện thì che đi sự chấn kinh trong mắt...
"Lên!"
Từ tri huyện cũng không nói nhiều với các Đồng Sinh mà kết quyết.
Trong cơ thể y Thần vị Chính Thất Phẩm Thanh Khê Huyện Thành Hoàng chợt đại phóng xích quang.
Một đạo xích quang như phi cầm, ngậm lấy một phù lục hóa thành linh quang xông ra khỏi thiên linh.
"A!"
Thần uy như núi!
Sắc mặt của những Đồng Sinh ở đây đều trắng bệch, quỳ sát đất.
Sau đó lại nghe được tiếng uyên ương hót, trên đình đầu của Từ tri huyện thần lực đỏ rục hóa thành hình uyên ương, vây quanh một tấm Đạo Lục.
Tấm Đạo Lục này cũng đỏ rực như dùng ngọc đẹp khắc thành, đám Thần Văn trong đó rõ ràng là: Thái Thượng Đạo Đình Minh Uy Bí Lục!
Sau khi thần lực đỏ rực rót vào thì Đạo Lục này trong nháy mắt phân ra điểm sáng hóa thành từng tấm Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục màu xám trắng!
Chỉ là những phù lục này so với Đồng Tử Lục mà Phương Tịch từng thấy lại thiếu đi một tia thần vận, khiến người ta cảm thấy hơi giả.
Thần sắc Từ tri huyện nghiêm túc: "Thành Hoàng Từ Tân Tễ, vì nước chọn tài, Hoàng Thiên Hậu Thổ, cùng chứng giám!"
Trên tay y hiện ra một cái ấn đồng, chính là quan ấn của Tri huyện chính thất phẩm!
Hai tay Từ tri huyện cầm quan ấn, trong hư không dừng như có hư ảnh kim ấn Thành Hoàng xuất hiện rồi hòa vào trong quan ấn.
Ba!
Y đóng từng quan ấn xuống rất nhiều Đồng Tử Lục.
Thần lực đỏ rực như hóa thành mực đóng dấu, lại vừa lóe lên đã biến mất trên Đạo Lục.
Ong ong!
Từng Đồng Tử Lục oanh minh, thoáng cái đã thần uy lẫm liệt rồi chui vào mi tâm của các Đồng Sinh.
Toàn thân Cam Ngọc chấn động, y chỉ mình tưởng một cái đã cảm thấy trong thức hải dường như có thêm một tấm phù lục.
Cùng lúc đó, y từng dùng linh vật nên căn cơ rất tốt, thậm chí bây giờ còn có thể cảm nhận được trong hư không có linh cơ xuất hiện khiến lòng y sinh ra sự đói khát.
Bất giác y đã ngồi xếp bằng, hấp dẫn một tia thiên địa linh khí nhập thể.
"Dẫn khí nhập thể?"
Từ tri huyện nhìn thấy cảnh này thì không khỏi gật đầu: "Có thể ngay lúc mới thụ lục đã làm được bước này, quả nhiên là hạt giống không tệ..."
Mấu chốt hơn chính là Cam Ngọc trẻ tuổi, vẫn còn thời gian để phấn đấu trên khoa cử.
Về phần mấy vị bạc đầu kia thì hi vọng xa vời...
Một lát sau, một đám Đồng Sinh đều khôi phục lại, mặt ai cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Chuẩn mực Đạo Đình sâm nghiêm, có Đạo Luật trấn áp linh khí trong thiên hạ!
Không có được Đạo Lục thì dù có thể gian nan hấp thu một chút, cuối cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mà bây giờ một khí thụ lục lại một bước nhập đạo!
Tương đương với một bước lên trời!
Từ tri huyện lại tằng hắng một cái, dường như thụ lục trước đó đối với y là gánh nặng, y nhìn thấy Cam Ngọc cũng tỉnh lại thì mới trầm giọng nói: "Trao tặng Đồng Tử Lục, từ đây sẽ có thể hấp thu linh cơ thiên địa, cường thân kiện thể, thậm chí thi triển pháp thuật... Đây là ân điển của Đạo Đình, các ngươi tuyệt đối phải khắc ghi, sau này nếu có người bất trung bất hiếu, bản quan chắc chắn sẽ đích thân bắt thần hồn lại, trải qua sự đau khổ trong Luyện Ngục..."
Lúc y nói lời này, giọng nói lạnh lẽo khiến Cam Ngọc không khỏi giật mình.
Cam Ngọc biết những lời vị Từ tri huyện này nói đều là sự thật!
Ở rừng núi xa xôi nào đó.
Trong động phủ.
Phương Tịch ngồi xếp bằng, trước mặt còn có thỏ rừng và cá suối mà Mai Trường Không đã nướng chín...
Hai con mồi này đều đã nướng đến vàng óng, tỏa hương thơm, đặt trên cái bàn ăn làm từ một chiếc lá xanh lớn, bên cạnh còn có hoa quả.
Trong một ống trúc thì có nước suối đã đun sôi.
Ở nơi núi hoang có thể làm được chuyện này cũng đã xem như không tệ rồi.
Lúc này Mai Trường Không không có ở đây, lão đã đi tìm thức ăn cho mình.
Phương Tịch mở mắt ra, thỏa mãn gật đầu.
Cùng lúc đó thì nhớ lại tình cảnh lúc Cam Ngọc được thụ lục.
"Thì ra Đạo Lục chính là từ trong Đạo Lục của cấp trên phân ra sao?"
"Không... Phân ra chỉ là hàng giả , chỉ hào nhoáng bên ngoài!"
"Mấu chốt thật sự còn ở lúc đóng dấu, thỉnh cầu thiên địa chứng kiến và nhận thức..."
Yên lặng nghĩ đến những chuyện trước đó thì Phương Tịch đã hiểu thêm một chút về cách vận chuyển của Thần đạo.
"Khống chế từng tầng như vậy, cuối cùng là thiên tử, đúng là có thể một lời tước đoạt thần chức của quan lại bên dưới, thậm chí quyết định sinh tử, thật sự làm được 'Miệng ngậm Thiên Hiến'!
"Nếu không có Đạo Lục mà chỉ có thần chức thì sao?"
"Thậm chí... Thần chức ở giữa đất trời này có nguồn gốc từ đâu, chẳng lẽ cũng là trong thần chức nào đó phân liệt ra sao?"
Phương Tịch cảm thấy dường như hắn đã chạm đến bí mật sâu nhất nào đó của Thiên Đình...
Địa Tiên giới.
Cửu Châu Phái, Hãm Không Đảo.
Trong động phủ, Phương Tịch mặc một bộ trường bào xanh, pháp bào này bóng loáng như gấm, lại rất thoáng mát, bên ngoài khắc rất nhiều trận pháp cỡ nhỏ.
Chỉ mỗi pháp bào đã có thể bằng với toàn bộ tài sản của tu sĩ Phản Hư.
Đối với Phương Tịch thì hưởng dụng như vậy cũng chỉ bình thường, lúc này tóc tai của hắn bù xù, thần thái vô cùng lười biếng mà ngồi trước bàn đọc sách.
Trên bàn sách có sáu tấm phù lục đặt song song.
Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục tòng cửu phẩm, đến Thái Thượng Đạo Đình Bắc Đấu Bí Lục bát phẩm, thậm chí thần chức Nhật Dạ Du Thần, còn có cả Tòng Cửu Phẩm Thanh Khê Huyện Thành Hoàng Miếu Thưởng Phạt Viện Võ Phán Quan dễ thấy nhất... Lúc này chúng đều đã mất đi sự thần dị lẳng lặng nằm trên bàn như từng tấn phù lục bình thường.
"Quả nhiên, thiên địa pháp tắc khác biệt nên không thể sử dụng sao?"
Phương Tịch thì thào, lại cầm thần chức Võ Phán Quan lên quan sát tỉ mỉ.
Mức độ quý của Thần Đạo Phù Chiếu đương nhiên vượt xa Đạo Đình thụ lục.
Thần chức tòng cửu phẩm này còn hiếm hơn cả Đạo Lục bát phẩm, thậm chí ngay cả Thần Văn cũng phức tạp, tinh thâm hơn mấy lần!
"Trải qua đoạn thời gian quan sát này, đạo phù lục của ta xem như đã vững vàng bước vào cấp bảy..."
"Dù sao sau khi tấn thăng Hợp Thể rồi đề thăng cấp bậc của tu tiên bách nghệ cũng dễ hơn một chút..."
Phương Tịch thì thào, hắn cầm thần chức Thanh Khê Huyện Thành Hoàng Miếu Trị Nhật Du Tuần Đô Ti Sự lên rồi đưa thần thức vào trong.
Trải qua đoạn thời gian nghiên cứu này, cuối cùng hắn đã có phát hiện.
Lúc này thần niệm của hắn khẽ động, lập tức xuyên qua Thần Văn, đi đến hạch tâm của thần chức, thu được mấy loại thần thuật.
Tỉ như Triệu Anh Linh Phù, Thiên Thị Địa Thính Thuật, Ngự Phong Thuật, vân vân...
Đây đều là thần thuật, chỉ cần luyện hóa thần chức Nhật Du Thần sẽ tương đương với nhận quán đỉnh, có thể học được trong nháy mắt.
Không những vậy, chỉ cần tiêu hao thần lực sẽ có thể lập tức thi triển.
"Chỉ chờ sửa chữa lại rồi thu thập hương hỏa tín ngưỡng ở Địa Tiên giới sẽ có thể kích hoạt lại thần chức..."
Phương Tịch trầm ngâm một phen: "Chỉ là đa phần thần chức đều trói buộc linh hồn... Sau khi đi khỏi lãnh địa của bản thân thì thần uy sẽ giảm rất nhiều... Có chút phiền phức."
Nhưng phiền toái này thật sự giải quyết khá đơn giản, chỉ cần mang theo một bảo vật động thiên trên người thì sẽ có thể di chuyển rất nhiều tín đồ.
Phương Tịch ở thế giới Đạo Đình đã lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra có bảo vật động thiên tồn tại, xem ra ở đó hoặc không có bảo vật động thiên hoặc nó rất quý hiếm.
'Nhưng chuyện này cũng bình thường, ở hạ giới như tại Nhân Gian giới thì bảo vật động thiên cũng rất hiếm...'.
'Về phần mang tín đồ theo bên mình chỉ là cách trị ngọn mà không trị gốc... Cũng có thể để người Cửu Châu giới nghiên cứu một chút, tỉ như trang bị thêm một số tháp tín hiệu hương hỏa tín ngưỡng công suất lớn kéo dài phạm vi lĩnh vực của thần chức.'.
Khoa học kỹ thuật là không ngừng phát triển.
Đặc biệt là khi có một vị Đạo Chủ Hợp Thể, cộng thêm đại lão Phản Hư, thậm chí một đám tinh anh Hóa Thần bây giờ khoa học kỹ thuật của Cửu Châu giới đã hoàn toàn có thể nghiền áp Cửu Châu giới thời kì chỉ có tu sĩ Nguyên Anh.
"Đạo Lục chính là phân liệt mà thành, nói không chừng thần chức cũng như vậy..."
"Thậm chí thần chức trong thiên hạ nói không chừng cuối cùng đều sẽ hội tụ trên người của vị kia... Chính là vạn thần chi nguyên!"
Phương Tịch càng nghiêm cứu thì càng cảm thấy vị Thiên Đế kia sâu không lường được.
Lúc này hắn cầm thần chức Võ Phán Quan lên.
Mặc dù khi thần chức này biến thành Thần Đạo Phù Chiếu đã mất đi tất cả hào quang nhưng vẫn chói mắt như dùng mỹ ngọc thượng hạng khắc thành, bên trong có còn từng tia huyết văn đỏ.
Mà sau khi thần niệm của hắn tiến vào trong thần chức thì ngoại trừ một số thần thuật ra còn có thể rất nhiều tri thức.
Tỉ như... Làm sao thu thập hương hỏa tín ngưỡng của bách tính để luyện chế 'Tiền hương hỏa'!
Đây chính là tiền tệ lưu động giữa thần chích, có thể bổ sung, chuyển hóa thần lực... Giá trị vượt xa vàng bạc.
Ngoài ra sau khi trở thành thần chích còn có thể mang cảm gộ Thần Văn của bản thân phối hợp với thần chức tế luyện một món bảo vật quyền hành Thần đạo.
Vật này có thể là bảng cáo thị, tháp, đỉnh... Nhưng nhiều nhất vẫn là ấn tỉ!
"Thông thường thì thần chích cửu phẩm đều khó chế tạo được Thần khí... Chỉ khi đến chính thất phẩm mới có nắm chắc khá lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận