Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1445: Âm Khuyển (2)

- Đan pháp dị thế này thật thú vị, hòa tan đơn giản là được rồi sao?
Phương Tịch mỉm cười.
Lúc này, hắn hình như không có lựa chọn nào tốt hơn...
Hắn trở thành Ngự Thủy Sử cửu phẩm và nắm giữ Họa lực, có thể lập tức một bước thành siêu phàm, tiếp theo từng bước leo lên, đến khi có thể phát động cảnh giới pháp tắc!
- Thần chỉ ở thế này sẽ không có đơn giản như vậy...
- Loại con đường tu luyện này cuối cùng thường phải bái thần, sau này chưa chắc đã không bị hãm hại...
- Tuy ta là Thân Ngoại Hóa Thân nhưng không muốn bị chết vớ vẩn như vậy...
Phương Tịch phỉ nhổ một câu. Chẳng qua hắn nhớ kỹ những nội dung này, cũng phần nào hiểu được đạo siêu phàm của thế này. Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía đống vật linh tinh kia.
Gì mà kiếm gãy, mõ... chỉ là vật phàm tục, tiền thân xem ra bị hãm hại thảm rồi.
Cho dù là bức tranh cuộn vẽ ác quỷ kia thật ra cũng là hàng bình thường, thậm chí tay nghề họa sư còn hơi vụng về...
Hắn cầm lấy một khối khoáng thạch.
Khoáng thạch này tối đen, trên đó lại kèm theo chút màu tím.
Bởi vì nó vô cùng nặng, cũng được xem là một loại chí quái, được tiền thân thu thập vào trong tay.
Phương Tịch cầm trong tay, lại có cảm giác đặc biệt khác lạ.
Dường như khối khoáng thạch trong tay có sinh mạng, nó vẫn đang không ngừng hít thở.
Một huyễn cảnh mơ hồ bao phủ đến.
- Thú vị...
Phương Tịch cong môi.
Đạo siêu phàm của thế này không chỉ nguy hiểm, hình như còn kèm theo các loại cuồng loạn, giống như tâm ma vậy.
Người bình thường không chú ý, sẽ rơi vào tình trạng điên cuồng.
Đương nhiên, chút cảm xúc này cũng muốn dao động tâm cảnh của một vị Đạo Quân sao? Đơn giản chỉ là lời nói đùa.
“Chẳng qua, nếu không để cho mình rơi vào ảo giác, hình như khó có thể nhìn thấy rõ lai lịch của vật này?”
Phương Tịch nghĩ tới đây thì thả ra một phần tâm thần.
Tiếp theo, suy nghĩ của hắn dường như hòa làm một với khoáng thạch này. Trong tinh thần dường như nhìn thấy một con chó săn từ cõi âm chạy ra.
Con chó đen này cao gần nhà một tầng, hình thể giống như căn nhà, hai đồng tử giống như vại nước vậy.
Nó nuốt chửng từng người phàm, tiếp theo lại bị ánh sáng nào đó chia năm xẻ bảy.
Một khúc xương chôn dưới mặt đất, trải qua không biết bao nhiêu năm bồi dưỡng mới hóa thành khoáng thạch kỳ lạ trong tay Phương Tịch.
Phương Tịch nhìn đối phương có lông đen, răng nanh dữ tợn... Trong lòng không hiểu sao lại hiện ra một đoạn tin tức:
- Âm Khuyển đến từ Minh Thế, có khả năng xuyên qua U Minh, thích nhất ăn người...
- Âm Khuyển Cốt!
Hắn nhìn khoáng thạch trong tay và cho ra một cái tên thoả đáng.
Vào lúc Phương Tịch còn muốn tìm hiểu rõ hơn về công dụng của vật này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng động ầm ĩ.
Lỗ tai hắn khẽ động, tiếp theo mỉm cười và đi ra khỏi cửa phòng.
- Tống Tam, ai đánh ngươi thành như vậy?
Một người dáng vẻ thư sinh đang dẫn người môi giới đi vào trong sân. Khi hắn nhìn thấy Tống Tam nằm trên mặt đất, không khỏi bị dọa cho giật mình.
- Dĩ nhiên là ta!
Phương Tịch đẩy cửa phòng và bước ra ngoài. Hắn nhận ra được thư sinh này chính là Phương Thành Đống, bà con xa của tiền thân.
Phương Thành Đống nhìn thấy hắn thì bị dọa cho giật mình:
- Phương Tịch?! Ngươi... Ngươi không phải đã chết rồi sao?
- Ngươi mới chết!
Phương Tịch cười lạnh:
- Hôm qua, khí tức của ta chỉ nhất thời rối loạn, đã bị các ngươi trực tiếp vứt lại trong bãi tha ma. Ta còn chưa tính rõ khoản nợ này đâu. Thế nào? Hôm nay, ngươi lại mời bà tử Lưu gia tới chuẩn bị bán bất động sản của ta à?
Bà tử Lưu gia chính là người môi giới làm ăn ở vùng này, người ở đây đều quen.
Nàng nhìn thấy Phương Tịch bình yên vô sự, lập tức cười nói:
- Đâu có, đâu có... Bà tử ta chẳng qua bị Phương Thành Đống kéo tới thôi... Hôm nay thấy Phương tiểu ca không sao, ta quả thật vui như lên trời. Sau này, bà tử sẽ mời ngươi uống rượu...
Tuy nàng muốn chiếm lợi cũng biết nhà này là có chủ. Nếu Phương Tịch chết, tất nhiên tất cả đều dễ bàn. Nếu hắn không chết, cho dù lấy được khế ước mua bán nhà, cũng không qua được chỗ quan phủ!
Bà tử Lưu gia lùi lại một bước, gương mặt Phương Thành Đống lúc xanh lúc trắng, lúng túng hồi lâu, không nói được lời nào.
- Phương Thành Đống, ta nhớ ngươi nhờ nhà ta đảm bảo mới có khả năng đi học trong thư phòng Cốc lão phu tử trong thành nhỉ?
Phương Tịch cười lạnh:
- Sau đó, ngươi vì chi phí sinh hoạt mà mượn bạc của nhà ta. Ta còn nhớ kỹ từng khoản đấy. Ngươi có muốn ta tính toán luôn một thể không?
- Không, không...
Phương Thành Đống xua loan hai tay. Hắn không ngờ tiểu lão đệ thường ngày đần độn tự nhiên giống như đổi thành người khác vậy.
Lúc này, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, căn bản không chú ý tới Tống Tam vẫn nằm trên mặt đất, chạy như một làn khói.
Tống Tam nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng...
Phương Tịch lười để ý tới hắn, đi thẳng vào trong phòng, bắt đầu tìm hiểu khúc Âm Khuyển Cốt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận