Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 375: Âm Thi Thảo

Tộc địa Tư Đồ gia đã sớm tan hoang.

Vách nát tường xiêu, còn có luyện thi quần áo tả tơi, diện mục xanh đen vô ý thức du đãng.

Thần sắc Tằng lão đạo nghiêm túc, liếc qua phu phụ họ Tông, âm thầm bước vào trong.

Một lát sau.

"Lên!"

Trong tay Tằng lão đạo vung vẩy một cây cờ rách đen nhánh, nó tản ra rất nhiều mê vụ, bao phủ một luyện thi lại.

Tu sĩ họ Tông lập tức niệm pháp quyết, phóng pháp khí lưới đánh cá màu đỏ ra.

Pháp khí này bao lại cỗ luyện thi kia, vậy mà tỏa ra khói trắng như có khắc chế với luyện thi.

Thê tử y thì nhào ra như chớp giật, pháp kiếm trong tay đây từ dưới hàm của luyện thi lên đến não.

Xem ra họ đi theo con đương võ giả thế gian nhưng phối hợp với pháp khí và phù lục của tu sĩ thì lực sát thương cũng không thể khinh thường.

Ba người hợp tác không kẽ hở, dường như đã từng diễn luyện rất nhiều lần, sau khi giết chết con luyện thi này, thì họ lập tức đi vào kiến trúc tiếp theo.

"Tông ca, nhìn kia!"

Phụ nhân chợt chỉ vào một chỗ, mặt hiện ra vẻ kích động.

Ở cách đó không xa, trong mãnh ngói vỡ tường đổ lại có vài cọng linh thảo lung lay sinh trưởng, trên lá cây xanh biếc của nó có đường vân trắng xanh, dường như nó còn đang hấp thu thi khí ở xung quanh, vừa nhìn đã thấy rất huyền dị.

Chỉ là ở bên cạnh linh thảo này lại có hai con luyện thi ở đó không đi như đang thủ vệ.

"Âm Thi Thảo?"

Tu sĩ họ Tông vui ra mặt, nói với Tằng đạo nhân: "Tằng huynh..."

"Yên tâm, pháp lực của lão đạo đã khôi phục gần xong."

Sắc mặt Tằng lão đạo nghiêm nghị: "Lão đạo có thể dẫn một con đi trước, còn một con luyện thi còn lại thì giao cho hiền khang lệ."

"Đa tạ Tằng huynh, sau này chúng ta tất có hồi báo."

Tán tu họ Tông nghe vậy thì lập tức trả lời.

Không lâu sau, lão đạo phi thân nhào ra, liên tục vung vẩy cây cờ rách màu đen trong tay, dẫn dụ một con luyện thi đi ra, song phương một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã tiến vào góc tường rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy vậy, tán tu họ Tông cũng nói một tiếng với thê tử, cầm pháp khí lên, vây công con luyện thi còn lại.

Hai người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt nữ tu một kiếm phá không, chém bay cánh tay của luyện thi.

"Tốt!"

Tu sĩ họ Tông đại hỉ, lấy Hỏa Cầu Phù ra định giải quyết hoàn toàn con luyện thi này.

Bất chợt sau lưng của y có một đạo hắc khí bay đến, tu sĩ họ Tông bất ngờ không đề phòng, hộ thể linh quang trực tiếp băng diệt đỏ mặt lên, phun ra một ngụm máu tươi.

"Tông ca?"

Nữ tu thấy thế thì khẩn trương, lại đối mặt với luyện thi phản công, mất đi pháp khí lưới đánh cá kiềm chế hung tính của luyện thi đại phát, nó giương nanh múa vuốt đánh qua nữ tu.

"Ta liều với ngươi..."

Trong mắt cô ta lóe lên một tia kiên quyết, nhân kiếm hợp nhất như trường hồng quán nhật đâm xuyên ngực luyện thi.

Phốc!

Ngực của nữ tu cũng trúng một trảo của luyện thi, xương sườn không biết đã bị gãy mấy cây, ngã trên mặt đất thoi thóp.

"Chuyện gì xảy ra?"

Tu sĩ ho Tông khó khăn xoay người đã thấy Tằng đạo nhân mỉm cười đứng ở sau lưng mình: "Là ngươi? !"

"Không sai... Chính là lão đạo."

Tằng đạo nhân cười tủm tỉm nói: "Tông đạo hữu không ngại giao ra truyền thừa phù lục tổ truyền kia... Có lẽ bản đạo nhân sẽ tha cho tính mạng của ái nữ các ngươi."

"Sao ngươi biết... Ta có sách quý phù lục tổ truyền?"

Lúc này sắc mặt của tu sĩ họ Tông đại biến.

Chuyện này vẫn luôn là cơ mật của gia tộc y, chưa từng nói với người ngoài.

"Ha ha... Lão đạo tự có cách biết, chỉ là thực lực của phu phụ các ngươi không kém, muốn mưu tính vẫn có chút khó khăn..."

Tằng lão đạo vô cùng đắc ý: "Lão đạo cố ý tương giao với các ngươi nhiều năm, cuối cùng chờ được sơ hở này... Nói thật, hỏa độc trên thân nữ nhi của các ngươi là lão đạo lén hạ, phương thuốc Âm Thi Thảo này cũng là lão đạo âm thầm tiết lộ cho các ngươi, nếu không thì chỉ một tên du y làm sao biết được bí phương tiêu độc này?"

"Ngươi... Trăm phương ngàn kế chỉ vì truyền thừa phù lục?"

Vẻ mặt tu sĩ họ Tông khó tin, y cảm thấy Tằng đạo nhân này đã trở nên rất lạ lẫm.

"Nếu là truyền thừa phù lục bình thường, đương nhiên sẽ không như vậy nhưng nếu là truyền thừa cấp hai thì sao? Còn... Có thể là cấp hai trung phẩm thậm chí thượng phẩm."

Tằng đạo nhân cười ha ha, không nhanh không chậm tiến lên: "Lão đạo khuyên ngươi vẫn nên thức thời, băng không chút nữa sẽ bị hoạt thi chậm rãi gặm nhắm, mùi vị đó coi như..."

Thùng thùng!

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Tằng đạo nhân ngạc nhiên quay người, đã thấy sương mù tản ra, từ chỗ sâu nhất trong tộc địa của Tư Đồ gia có một quái nhân mọc sừng trâu... Bước ra?

Quái vật này thân cao hơn hai mét, trên người có đường vân như ngọn lửa, mặt không biểu tình, đẩu lại mọc ra hai cái sừng trâu thô to.

Trên sừng trâu còn có từng hoa văn đỏ thẫm.

Nương theo quán nhân này đến gần, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu rung động, dường như thân thể của người này nặng như núi cao.

Mà ven đường, bất kể là luyện thi hay thứ gì, đều bị quái nhân này tùy ý vồ một cái đã tẫn thành bột mịn!

Cảnh này khiến sắc mặt của Tằng lão đạo hay là tu sĩ họ Tông đều trắng bệch.

"Không thể nào, chỗ nào sao có thể có phi cương cấp hai?"

Tằng lão đạo đánh một đạo pháp quyết vào trong cây cờ rách trong tay, khiến cây cờ này bay ra, từng đám sương mù xám đen xuất hiện như xiềng xích muốn trói buộc lại cương thi đột kích này.

Sau đó, lão vỗ túi trữ vật, một viên Âm Lôi Tử xem lẫn trong sương mù xám đen bay ra, khóe mắt tu sĩ họ Tông giật giật.

Oanh!

Âm Lôi Tử nổ tung, từng đạo lôi đình hỏa diễm đánh lên thân của quái nhân, ba động linh lực cường địa nhấc lên khí lãng khổng lồ khiến tán tu họ Tông cũng phải nheo mắt lại.

Rất nhanh sau đó, y đã thấy một bóng người to lớn từ trong tro bụi bước ra, trên thân sáng bóng như mới, vậy mà không chút tổn thương nào.

"Không thể nào... Âm Lôi Tử này ngay cả đại tu Trúc Cơ cũng không dám đỡ... Có thể dùng lực lượng nhục thân đỡ được thì trừ phi là... Thi Vương?"

Con mắt Tằng lão đạo trừng đến mức muốn lòi ra ngoài.

Mà quái nhân sừng trâu thì hừ lạnh, bàn tay lớn vồ một phát.

Mổ ngọn lửa màu đen trống lăng không xuất hiện, từng đám sương mù kia trong nháy mắt đã tiêu tán, trên tiểu phiên còn bốc lên một đám lửa, trong nháy mắt đã hóa thành tro.

Tằng lão đạo còn chưa kịp đau lòng pháp khí thượng phẩm này đã lập tức quỳ xuống: "Thi Vương đại nhân, tiểu nhân nguyện ý làm thi nô cho ngài, giúp ngài dẫn nhiều tu sĩ đến đây, dùng tinh huyết và hồn phách của chúng cung phụng cho ngài, xin ngài hãy nhận lão nô..."

Nói xong, vậy mà lạo khấu đầu rồi không nhúc nhích nữa.

Rất rõ ràng, người này cũng biết, trước mặt tồn tại cấp ba thì chạy trốn cũng vô dụng.

Quái nhân đến trước mặt lão đạo, vậy mà thật sự dừng bước, cũng không động thủ.

Thấy vậy, trên mặt của lão đạo thoáng qua sự vui mừng.

Đây cũng là cơ duyên đó!

Nếu làm vui lòng Thi Vương này, nói không chừng còn có thể được thưởng bảo vật, thậm chí chuyển hóa thân thể của lão thành cương thi.

Tu sĩ họ Tông ôm thê tử, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Hôm nay đến Hắc Thủy Đàm, y đã sớm chuẩn bị, lại không ngờ có thể gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Y nhìn Thi Vương, đã thấy Thi Vương sừng trâu kia đặt đại thủ lên đầu của Tằng lão đạo.

Nụ cười của Tằng lão đạo đọng lại trên mặt, trong nháy mắt đã hóa thành tro.

Thi Vương sừng trâu tiếp tục tiến lên, một tay một người, cầm tu sĩ họ Tông và thê tử của y lên rồi nhanh chóng bước đi.

Bốn phía như cuồng phong càn quét, vô số cảnh vật nhanh chóng rút lui.

Chờ sau khi tán tu họ Tông lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã ở trong một phòng khách đổ nát.

Ở trong phòng còn có hai tu sĩ nhìn rất trẻ nhưng pháp lực lại thâm bất khả trắc đang ngồi đối diện nhau.

Một người trong đó mặc thanh bào, tay đang không ngừng kết pháp quyết, đánh từng đạo pháp lực vào trong cơ thể thanh niên tuấn mỹ trước mặt.

Trong hư không, không hiểu sao lại có từng tia khí âm lãnh xuất hiện, tất cả đều bị thanh niên tuấn mỹ hấp thu như trăm sông đổ về một biển.

"Được rồi, sau đợt âm khí này thì âm mạch ở đây cũng đã bị hấp thu hầu như không còn."

Phương Tịch thì thào, đứng dậy.

"Tông Tu... Bái kiến tiền bối!"

Tông Tu thấy quái nhân sừng trâu đứng một bên như hộ vệ thì sao không biết Thi Vương vô cùng khủng bố này cũng chỉ là thủ hạ của người nọ?

Hơn nữa, y nhìn người này, vậy mà trong lòng có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp chân dung ở đâu đó, lại liên tưởng đến tu sĩ Kết Đan trong ba nước không nhiều, một suy đoán mơ hồ lập tức xuất hiện trong lòng.

"Tiểu hữu họ Tông sao?"

Phương Tịch mỉm cười: "Không biết tổ tiên xuất từ nơi nào?"

"Tổ tiên của tiểu nhân xuất từ phường thị Thanh Trúc Sơn, sau đó từng sống ở Bạch Trạch Tiên Thành... Giáp trước lại di chuyển đến Lăng Hoa Sơn Việt Quốc..."

Tông Tu nghiêm túc trả lời.

"Quả nhiên..."

Phương Tịch nhìn gương mặt có chút quen thuộc của đối phương, thở dài, nhớ lại phường thị Thanh Trúc Sơn, còn có Tông phù sư, Lục Chi và Trần Bình...

"Người này là ai? Thê tử ngươi sao?"

Hắn nhìn lướt qua nữ tu, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, xin tiền bối động lòng từ bi mà cứu nàng."

Tông Tu lập tức quỳ xuống đất khẩn cầu.

"Thôi..."

Phương Tịch khoát tay, tiện tay bắn ra một viên đan dược chữa thương, rơi vào trong tay của Tông Tu: "Cầm đi đi, đan này đủ chữa trị rồi."

"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!"

Tông Tu liên tục cảm ơn, cầm đan dược cho đạo lữ uống.

Hơi thở của nữ tu này vốn mỏng manh, vậy mà vừa dùng đan được này, máu đã cầm lại, thậm chí hô hấp cũng đều đều, chỉ là người vẫn hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi gặp phải chuyện gì, nói ta nghe đi."

Phương Tịch ngồi xuống, thuận miệng hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối, là như vậy..."

Tông Tu vội vàng kể toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

"Ở tu tiên giới giết người đoạt bảo, âm mưu hại người, cũng chỉ là bình thường, sau này ngươi phải để tâm hơn..."

Phương Tịch nghe xong, nhưng cũng từ chối cho ý kiến, lại sờ nhẫn trữ vật, một cái ngọc giản xuất hiện: "Ta là ai, có lẽ ngươi đã đoán ra... Trong ngọc giản này không chỉ có truyền thừa phù lục năm đó Trần Bình đưa ta mà còn có phần sau đó ta thêm vào... Hôm nay ban cho ngươi đi."

Năm đó Trần Bình từng nhờ Phương Tịch, có cơ hội thì giao truyền thừa phù lục này cho hậu nhân của Lục Chi.

Truyền thừa của y có trợ giúp rất lớn với Phương Tịch, đương nhiên Phương Tịch cũng có qua có lại, thêm vào chút nội dung, khiến bản truyền thừa phù lục này từ chuẩn cấp ba tấn thăng thành cấp ba hạ phẩm.

"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối..."

Tông Tu đại hỉ, liên tục dập đầu.

"Chẳng qua là cố nhân nhờ vả mà thôi... Sau đó ta sẽ rời khỏi đây, hơn nữa ta cũng không muốn hành tung bị người khác biết..."

Phương Tịch có ý riêng nói.

"Vãn bối dùng tâm pha thề, tuyệt đói không tiết lộ hành tung của tiền bối, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết!"

Tông Tu vội vàng phát thệ.

"Không tệ..."

Phương Tịch gật đầu.

Thật ra, bây giờ hắn đã không quá quan tâm chuyện hành tung có bại lộ hay không, thậm chí trước khi hắn đi xa vẫn bố trí giả tượng trong ba nước, ngược lại càng có thể khiến địch nhân kiêng kị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận