Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 843: Nhiệm vụ và gian tế (2)

Bây giờ Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng phải trả giá rất lớn mới mời được vị Thạch Tiên Tư này xuất thủ.
"Thiếp thân nghe nói, Vương đạo hữu cũng đi đúng không?"
Thạch Tiên Tư chuyển đề tài.
Xích Tùng Tử thầm bất đắc dĩ, lão biết đây là vị Thạch Tiên Tử này đang tỏ vẻ bất mãn.
Dù sao cô ta cũng là tu sĩ Phản Hư trung kỳ, sao có đạo lý phải chờ một tên Phản Hư sơ kỳ chứ?
Lúc này lão bất đắc dĩ chỉ đành thừa nhận: "Đúng vậy, còn là do lão phu đã dốc hết sức mới mời được... Nếu có thể nhiều hơn một đạo hữu thì sẽ có thể nắm chắc nhiều hơn một phần."
"Xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng với tiên thành nên mới có thể sau khi Thần Tiên Tử bị tổn hại lại lập tức phái Đồng đạo hữu ra..."
Thạch Tiên Tư cười nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ... Có liên quan với Đại sư Đông Thu Tử sao? Đại sư Đông Thu Tử, Quảng đạo hữu và Chu đạo hữu ra ngoài một chuyến vậy mà trọng thương trở về, thậm chí hai vị đạo hữu kia ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát, chẳng lẽ đãi gặp phải đại địch Hợp Thể hay sao?"
"Chuyện này..."
Xích Tùng Tử nhất thời nghẹn lời, may mà lúc này đã thấy có một đạo kim sắc độn quang bay đến, lấp lóe ở cửa thành mấy cái thì thân hình lão tổ Vương gia đã hiện ra.
Hắn bộ bộ sinh liên mà đến, tay cầm phật châu, hông treo linh đang, rất có thiền ý.
Lúc này lão quá đỗi vui mừng mà nghênh đón: "Vương đạo hữu, cuối cùng ngươi đã đến rồi..."
Trong lúc không để lại dấu vết lão đã lướt qua câu hỏi trước đó của Thạch Tiên Tử.
"Xích đạo hữu, Thạch đạo hữu..."
Phương Tịch chắp tay chào: "Lão phu đã chuẩn bị thêm một chút vì hành trình lần này nên mới đến chậm, xin đừng trách!"
"Đâu có, đâu có..."
Lúc này Thạch Tiên Tử lại tỏ vẻ rất dịu dàng, dù sao cũng là tu sĩ Phản Hư mà dù thế nào cũng không thể vô duyên vô cớ đắc tội với một vị đạo hữu.
Còn Xích Tùng Tử thì âm thầm bất đắc dĩ.
Biểu hiện của Thạch Tiên Tử lúc này lại hoàn toàn khác với vừa nảy.
"Tốt rồi, nếu mọi người đã đến đủ thì chúng ta lập tức lên đường thôi."
Phương Tịch mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này mà mở miệng nói.
"Chuyện cho tới bây giờ rồi, cuối cùng đã có thể nói ra lộ tuyến của Đồng đạo hữu chưa?"
Thạch Tiên Tử nói: "Chẳng biết tại sao trước đó Yêu Nguyệt Tiên Thành các ngươi vẫn luôn che che giấu giấu..."
"Tiên tử chớ trách..."
Xích Tùng Tử hóa thành một đạo trường hồng đỏ, độn tốc vô cùng kinh người, vừa đi trước dẫn đường vừa truyền âm: "Thật ra thương lộ này là do bản tiên thành bí mật mở, xem như chuyện bí mật quan trọng... Nhưng lúc nguy nan như vậy mà hai vị đạo hữu vẫn nguyện ý viện thủ thì đương nhiên chúng ta sẽ biết gì nói nấy."
"Thật ra thương đạo này ở trong thâm uyên, phải đi qua Huyền Minh Hải Nhãn..."
"Cài gì?" Lời này vừa ra, Phương Tịch và Thạch Tiên Tư đều vô cùng kinh ngạc: "Huyền Minh Hải Nhãn?"
Phương Tịch không khỏi nhớ đến địa lý của Tinh Thần Vực.
Vực này ở thời viễn cổ đã từng có tinh thần rơi xuống, hình thành một thâm uyên to lớn trên mặt đất.
Trong đó vô cùng nguy hiểm, dù tu sĩ Hợp Thể cũng không dám mạo hiểm xâm nhập.
Mà một khe nứt của thâm uyên to lớn này đã hình thành Huyền Minh hải!
"Chẳng lẽ Yêu Nguyệt Tiên Thành đã từng thăm dò thâm uyên rồi?"
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử nhìn nhau rồi cũng hỏi một vấn đề.
"Đương nhiên không có!"
Xích Tùng Tử liên tục khoát tay: "Chỉ là trong một lần dưới cơ duyên xảo hợp mà Yêu Nguyệt Tiên Thành ta đã lấy được một phần địa đồ còn sót lại của tiền nhân nên thăm dò được một phần địa lý của "Địa Uyên"... Lại trải qua nhiều đời thăm dò, cuối cùng mới tìm được một thông đạo xem như an toàn ở ngoài cùng Địa Uyên mà thôi..."
"Dù như vậy cũng khá kinh người rồi."
Phương Tịch cũng không khỏi cảm khái, không hổ là thế lực Phản Hư, luôn luôn có một số át chủ bài không muốn để người khác biết.
Đối với thương hội mà nói thì một thương lộ an toàn đương nhiên là bảo bối ngàn kim không đổi!
"Nơi hoang dã trong Tinh Thần Vực thỉnh thoảng sẽ có nguy hiểm cấp Hóa Thần, dù có tu sĩ Hóa Thần dẫn đội thì cũng khá nguy hiểm... Trừ phi Phản Hư đích thân dẫn đội, dù vậy cũng không thể cam đoan vạn toàn..."
Phương Tịch thì có suy đoán nói: "Nếu lộ tuyến Địa Uyên ít nguy hiểm hơn thì một ngày có thể thu đấu vàng rồi..."
"Đâu có đâu có, mặc dù đường ở Địa Uyên khá an toàn nhưng thỉnh thoảng cũng có thể có nguy hiểm cấp Phản Hư thoáng qua... Bởi vì thương đội của Thần Tiên Tử bị phục kích nên bản thành mới không thể không dùng tuyến đường này, thật ra chỉ là hành động bất đắc dĩ."
Trong lúc nói chuyện, ba vị tu sĩ Phản Hư đã khống chế thiên địa nguyên khí tiến vào Huyền Minh Uyên.
Phương Tịch nhìn mặt biển đen như mực thì không khỏi cảm khái không thôi.
Chỉ là bây giờ nguy hiểm trùng điệp của Huyền Minh Uyên đối với tu sĩ Phản Hư cũng chỉ như gió mát lướt qua mặt mà thôi.
Trong nháy mắt ba người đã xâm nhập ngàn vạn dặm, đến chỗ Huyền Minh Hải Nhãn.
Ào ào ào!
Lọt vào trong tầm mắt là một vòng xoáy khổng lồ.
Vô tận Huyền Minh Trọng Thủy xuyên qua Hải Nhãn tiến vào trong Huyền Minh hải, khuấy động ngàn vạn dòng chảy nhỏ.
Thiên địa kỳ quan như vậy ở hạ giới rất khó nhìn thấy được.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo độn quan lần lượt chui vào trong Hải Nhãn, nước biển mênh mông, mãnh liệt đến, còn mang theo áp lực rất lớn.
Luận trình độ kinh khủng thì e là tu sĩ Hóa Thần cũng khó sinh tồn.
Mà lúc này ba người lại thi triển các loại thần thông.
Trong tay Xích Tùng Tử hiện ra một bảo vật có hình dạng như xích tùng, nó rũ xuống từng sợ dây đỏ rực nhỏ, từng sợi từng sợi bảo vệ lão vào trong.
Thạch Tiên Tử thì cười khẽ, trong tay hiện ra một cái ngọc giám, vô số cánh hoa lượn quanh người.
Phương Tịch mở tay áo ra, hư ảnh một con độc long gầm lên, há miệng thôn phệ Huyền Minh Hắc Thủy.
"Trong Hải Nhãn có rất nhiều dòng chảy ngầm, không cẩn thận sẽ có thể đi vào đường rẽ, sai một ly đi nghìn dặm, hai vị đạo hữu nhớ theo sát lão phu!"
Xích Tùng Tử truyền âm rồi đi trước dẫn đường.
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử thì lập tức đuổi theo.
Trong Huyền Minh hải tối tăm thỉnh thoảng lại có bóng đen của quái vật lớn lướt qua.
Nhưng Xích Tùng Tử cũng không chọc giận chúng nó nên những con cự thú này cũng không đến trêu chọc ba người.
Dù sao nhìn từ hình thể thì bọn họ thật sự chỉ như ba hạt bụi nhỏ bé ở bên cạnh cá voi.
Cuối cùng...
Sau khai xâm nhập sâu không biết bao nhiêu vạn dặm thì ba người Phương Tịch đã nhảy ra khỏi nước biển thì đã thấy một khe núi.
"Đây chính là Địa Uyên?"
Phương Tịch nhìn lên vách đá dựng đứng thì đã thấy bên ngoài nham thạch lạnh lẽo cứng rắn có một lớp rêu kỳ di bám lên.
Nhưng cây rêu này tương tự như tri chu, lại có thể leo lên trên, phần lưng thì tỏa ra một tầng u quang màu lam nhạt.
Phóng mắt nhìn tới thi toàn bộ thâm uyên y như nước mắt hải dương màu xanh, như mộng như ảo.
"Hệ sinh thái trong Địa Uyên luôn luôn đẹp như vậy... Chỉ là cũng vô cùng nguy hiểm."
Xích Tùng Tử nhắc nhở lần nữa: "Bản thành đã phải trả giá rất lớn, hao tổn không ít nhân thủ, trong đó còn bao gồm mấy vị tu sĩ cấp cao mới thăm dò ra được một con đường khá an toàn..."
Lão móc từ trong ngực ra một cái bình ngọc rồi rắc một chút bột phấn ra, bắn đi hai lần.
Hai đám bụi lập tức bao phủ Phương Tịch và Thạch Tiên Tử lại.
"Đây là Di Thiên Trần... Có thể giúp chúng ta giảm khí tức, tránh thu hút sự chú ý của một số tồn tại cường đại trong Địa Uyên..."
Xích Tùng Tử nói xong thì đi trước dẫn đường.
Phương Tịch sao cũng được mà theo sát.
Lại nửa tháng nữa, ba người Phương Tịch trải qua từng tầng thám hiểm sự kỳ diệu của Địa Uyên đã nhìn thấy vị Đồng trưởng lão kia ở trong một huyệt động.
Người này cũng là trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành, dáng người khôi ngô, mặt đầy râu quai nón, tu vi Phản Hư trung kỳ nhưng lại bị trọng thương.
"Đồng đạo hữu..."
Xích Tùng Tử vội vàng tiến lên rồi lấy một cái bình ngọc chứa đan dược trị thương ra: "Thấy thế nào rồi?"
Sau khi Đồng trưởng lão nuốt đan dược xong thì sắc mặt khá hơn một chút mà mở miệng trả lời: "Gặp phải Thiên Yêu Hội truy kích, chúng cài gian tế vào trong đội ngũ của lão phu... Cũng may lão phu để lại một tay, bí mật trở về, đi theo lộ tuyến dưới mặt đất này... Chỉ là vận khí không tốt, lại gặp phải một con Địa Minh Thú..."
"Vậy mà là Địa Minh Thú, nó có thể so với cấp bảy... Còn không bị Di Thiên Trần ảnh hưởng, vận khí của Đồng đạo hữu ngươi... ".
Mặt Xích Tùng Tử đầy vẻ cười khổ.
"Bản thân ta bị thương nên chỉ có thể cầu viện, may mà mấy vị đạo hữu đến đây cứu..."
Đồng trưởng lão hành lễ cảm tạ.
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử đương nhiên cũng đáp lễ.
Bốn người lại theo lộ tuyến ban đầu trở về.
Phương Tịch âm thầm quan sát thì phát hiện thương thế của vị Đồng trưởng lão này thật sự không nhẹ, nếu lại gặp phải nguy hiểm cấp Hóa Thần thì e là sẽ gặp nạn.
Chỉ dựa vào một người, dường như cũng không thể đi qua Huyền Minh Hải Nhãn để về được.
Huống chi sau đó vẫn còn một đoạn đường nữa!
'Xem ra vật tư mà hắn mang theo, thật sự rất quan trọng với Yêu Nguyệt Tiên Thành... Chẳng lẽ là linh kiện quan trọng để chế tạo khôi lỗi chuẩn cấp bảy?'.
Trong lòng Phương Tịch không khỏi hiện ra suy đoán như vậy.
Nửa tháng sau.
Huyền Minh Uyên.
Trong Huyền Minh Hải Nhãn có hư ảnh một con Giao Long mạnh mẽ nhảy ra, phía sau còn có ba đạo độn quang bay theo.
"Cuối cùng đã ra rồi..."
Phương Tịch thu hư ảnh độc long lại, có chút xúc động.
Đối với người nắm giữa Huyền Minh Kỳ như hắn thì Huyền Minh Hải Nhãn thật sự không nguy hiểm gì mà còn là vùng đất lành.
Mỗi khi ở lâu trong Huyền Minh Hải Nhãn một ngày thì Huyền Minh Kỳ lại có thể hấp thu nhiều hơn một phần nước Huyền Minh hải để tăng uy năng của bản thân lên.
"Đoạn lộ trình nguy hiểm nhất đã qua rồi, cuối cùng lão phu đã có thể thở phào."
Xích Tùng Tử cười ha ha.
Trên mặt Đồng trưởng lão cũng hiện ra sự vui vẻ.
Đúng lúc này sắc mặt bốn người lại liên tục thay đổi.
Một đạo thần thức Phản Hư hậu kỳ không biết từ đâu đến lại khóa chặt bốn người!
Mấy đạo khí tức Phản Hư nhanh chóng vây quanh, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
"Là Kiều lão quái của Thiên Yêu Hội!"
Đồng trưởng lão biến sắc: "Sao hắn lại bắt được chúng ta chính xác như vậy?"
Sắc mặt Xích Tùng Tử nhìn về phía Phương Tịch và Thạch Tiên Tử nghi ngờ không thôi.
Lão nghi ngờ hai người này đã bị Thiên Yêu Hội lôi kéo.
Phương Tịch nhướng mày.
Trong lúc nguy cấp còn muốn nội chiến, chẳng phải sẽ cửu tử nhất sinh sao?
Đương nhiên đây là đối với ba tu sĩ kia mà thôi.
"Ha ha!"
"Hai vị làm tốt lắm, Thiên Yêu Hội ta sẽ không bạc đãi các ngươi."
Độn quang của Kiều lão quái rất nhanh, gã bay đến gần bốn người rồi nhìn Phương Tịch và Thạch Tiên Tử với khuôn mặc tán thành.
Nghe vậy thì sắc mặt của Xích Tùng Tử và Đồng trưởng lão cuồng biến: "Hai người các ngươi thật sự là gian tế sao?"
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh nghi bất định trong mắt của đối phương.
Nhưng giờ khắc này quân tử phòng thân trước cũng không sai.
Lúc này Thạch Tiên Tử chỉ vào Vạn Hoa Bảo Giám, một cỗ kỳ hương lướt qua, từng đóa hoa to như cái chén nở rộ trong hư không như một mảnh biển hoa, bảo vệ cô ta vào trong.
Phương Tịch thì thở dài rồi tế ra một tấm phù lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận