Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 686: Ấn tỉ

Đùng!

Đùng!

Từng tia thiên lôi đánh lên vỏ trứng Huyền Quy, khiến trên vỏ trứng hiện ra dày đặc vết nứt.

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng hơi run rẩy.

Hắn thấy, thiên kiếp cấp bốn này lại không giống đến diệt sát Huyền Quy mà lại như đang giúp tiểu quy nở ra vậy...

Ầm ầm!

Sau tám tia lôi đình, tia lôi đình thứ chín trong xanh hiện lên từng điểm vàng ầm ầm đánh xuống.

Lạch cạch!

Trên quả trứng Huyền Quy xuất hiện từng linh văn màu lam không hoàn chỉnh, lít nha lít nhít như tạo thành hình Huyền Vũ đang ngửa mặt lên trời gầm thét.

Ngang! !

Trong tiếng gầm vừa như rồng lại như voi, tia lôi đình thứ chính vào hư ảnh Huyền vũ đụng vào nhau, lại tiêu tan trong vô hình.

Phương Tịch không quan tâm cảnh này mà chỉ nhìn trứng Huyền Quy.

Chỉ thấy từ trong trứng có một còn Huyền Quy to cỡ bàn tay người trưởng thành đang chậm rãi bò ra?

Mai của nó có màu xanh sẫm, bốn vuốt như phượng, đuôi như mãng, đầu như giao, trên mai còn có một số hoa văn phức tạp, huyền ảo.

Điểm khác biệt giữa nó với Huyền Quy là mắt của nó rất lớn, còn long lanh như nước.

Sau khi nó từ trong trứng bò ra, lập tức mở miệng ra, ăn vỏ trứng như đang ăn bánh quy vậy.

Phương Tịch có thể cảm ứng được sau khi nuốt vỏ trứng vào thì yêu khí trên thân nó lại đậm hơn một chút.

Trong lòng hắn khẽ động, một đại thủ pháp lực xuất hiện, nhặt lên một mảnh vỏ trứng như ngọc rồi bỏ vào tay mình.

Sau khi tiểu Huyền Quy ăn vỏ trứng xong, chớp chớp mắt to, nó nhìn Phương Tịch với vẻ đáng thương, từ trong khế ước thần hồn truyền ra một tia khát vọng: "Chủ nhân... Muốn ăn..."

Không sai!

Trước khi con Huyền Quy này nở ra, Phương Tịch đã dùng các loại thủ đoạn ký kết khế ước, còn gieo xuống cấm chế...

Dù sao nó cũng là một vương giả yêu tộc có tiềm lực rất lớn, vừa ra đời đã là yêu thú cấp bốn, tương lai tấn thăng cấp năm Hóa Thần, cấp sáu Phản Hư, thậm chí cấp bảy Hợp Thể cũng chưa chắc không có hi vọng.

"Muốn ăn sao?"

Phương Tịch cười, giơ vỏ trứng trên tay lên: "Vậy thì biến thành hình người cho ta xem đi..."

Tiểu Huyền Quy tội nghiệp quay một vòng, yêu khí trên người biến hóa nhưng cuối cùng ngốc nghếch lắc đầu: "Không biết..."

"Được rồi!"

Phương Tịch thở dài, thu vỏ trứng lại rồi cầm tiểu Huyền Quy lên, tỉ mỉ quan sát: "Chẳng lẽ là thức tỉnh chân huyết Huyền Vũ quá mạnh... Mới dẫn đến cấp bốn cũng không thể hóa hình đó chứ?"

Một số hoang thú vĩnh viễn cũng không thể nào hóa thành hình người.

Phương Tịch nghi ngờ, con tiểu Huyền Quy này có thể gặp vấn đền giống như Nguyên Cổ Hoang Thú.

'Nhưng bỏ đi, có thể hóa thành hình người hay không cũng không quan trọng... Có thể đánh, có thể gánh là được rồi.'.

Huyền Quy da dày thịt béo, phòng ngự cực mạnh nên đương nhiên phải phát triển theo hướng khiên thịt.

Hắn đối mặt với ánh mắt ngốc nghếch của con tiểu Huyền Quy này, sau đó mở miệng: "Gọi ngươi là gì đây? Tiểu Lục? Tiểu Huyền? Tiểu Vũ?"

"Vậy thì gọi người là... Tiểu Huyền Quy, cứ quyết định vậy đi!"

Phương Tịch chỉ vào tiểu Huyền quy nói.

Hắn như bị ảo giác mà nhìn thấy Tiểu Huyền Quy trợn mắt.

Vật nhỏ này vừa ra đời đã là yêu thú cấp bốn nên tâm trí của nó e là còn thông minh hơn rất nhiều tiểu hài.

"Dù sau ngươi cũng là yêu thú cấp bốn, có thần thông gì không?"

Tiếp theo Phương Tịch lại kiểm tra Tiểu Huyền Quy một phen, hắn phát hiện hình như thiên phú thần thông của nó chỉ có một...

"Quy Tức!"

Khí cơ trên thân của Tiểu Huyền Quy hoàn toàn không còn, nó như một cục đá, mặc cho Phương Tịch dùng thần niệm cấp Hóa Thần quét qua quét lại nhưng vẫn không phát hiện điểm gì khác thường!

Nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi nhớ đến Quy Tức Bí Thuật mà lão Huyền Quy cấp năm kia đã truyền thụ cho mình.

Lúc ấy hắn dựa vào bí thuật này xém chút giấu được Hóa Thần đã chấn động như gặp thiên nhân.

Nhưng bây giờ so với thiên phú thần thông của Tiểu Huyền Quy thì càng như hàng vứt!

'Chỉ mới cấp bốn đã có thể giấu được cấp năm... Quả nhiên là bí thuật giữ mạng vô thượng.'.

Ánh mắt của Phương Tịch rất nóng, khiến Tiểu Huyền Quy cũng không rét mà run...

Sơn cốc Vương gia.

Động phủ của lão tổ.

Động phủ này chiếm diện tích khá lớn, sau khi những tu sĩ cấp cao ở xung quanh dọn đi thì càng yên tĩnh hơn.

Phương Tịch thi triển pháp thuật thần thông, trực tiếp đào một cái hồ nước cỡ một mẫu, đủ cho Tiểu Huyền Quy chơi đùa ở trong đó.

Tiếp theo hắn lại trải qua một đoạn thời giàn nhàn nhã.

Mỗi ngày tưới nước cho Yêu Ma Thụ, trồng chút hoa, tiện thể trêu chọc Tiểu Huyền Quy một chút nhưng sớm trải qua cuộc sống về hưu dưỡng lão.

'Nếu vẫn luôn như vậy thì hình như cũng rất tốt...'.

Phương Tịch nằm trên một cái ghế lắc, Tiểu Huyền Quy nằm dưới chân, thân hình liên tục đong đưa, toàn thân hắn đều lười đến mức không muốn nhúc nhích.

'Thế nhưng mặc dù thọ nguyên của ta rất dài nhưng vẫn có giới hạn... Muốn có thọ nguyên vô tận thì e là chỉ có tiên nhân phi thăng Chân Tiên giới trong truyền thuyết thôi?'.

'Trường sinh dễ kiếm nhưng giữ được lại khó... Dù thọ nguyên của ta dài nhưng nếu bị Phản Hư, Hợp Thể, Đại Thừa Tán Tiên để mắt đến thì bao nhiêu thọ nguyên cũng vô dụng...'.

'Bởi vậy vẫn phải tu hành...'.

Phương Tịch nhắm hai mắt lại, trong một hơi thở, như hắn đang hô ứng với chậu Thủy Tổ Yêu Ma Thụ ở trong tay.

Hắn nội thị bản thân, có thể thấy được hoa văn ngân sắc của Ất Mộc Pháp Thân đã chuyển hóa một nửa, vô số hoa văn kim sắc tỏa sáng lấp lánh!

Từ sau khi Yêu Ma Thụ tiến cấp, rốt cục tiến độ của Vạn Cổ Trường Thanh Thể đã nhanh hơn.

Đến bây giờ, đã chuyển hóa hơn phân nửa!

'Vạn Cổ Trường Thanh Thể là linh thể đỉnh cấp hệ Mộc... Lại phối hợp với tư chất linh căn của ta, sau này dù tiến cấp đến Hợp Thể, Đại Thừa... Có lẽ cũng có tăng phúc?'.

Trong đôi mắt của Phương Tịch hiện lên vẻ mong đợi.

'Chỉ là ta đã không có phần sau của công pháp Khô Vinh Quyết, chẳng lẽ phải chuyển tu Mộc Nhận Quyết sao?'.

'Vạn Cổ Trường Thanh Thể chính là linh thể hệ Mộc nhưng không có chút tác dụng nào với tu luyện yêu tộc. Nếu không tu luyện công pháp hệ Mộc thì linh thể này cũng chỉ là thứ vô dụng...'.

'Hay là chờ sau khi tu vi đột phá, hạ giới một chuyến đến Địa Tiên Linh Cảnh đi dạo?'.

'Ách... Không đến Hóa Thần viên mãn thì dường như cũng không quá an toàn.'.

'Địa Tiên Linh Cảnh này cũng không chạy được, còn có Minh Hoàn giới, Hắc Thái Tuế, quỷ tu kia... Chờ khi ta đến Hóa Thần hậu kỳ hoặc là viên mãn thì sẽ giải quyết hết cả đám!'.

Phương Tịch âm thầm vạch kế hoạch trong lòng rồi hắn chợt mở mắt ra.

Một ấn tỉ bằng ngọc vàng óng xuất hiện trong tay hắn, chính là thông linh chi bảo - Cửu Diệp Ấn!

Sau khi Phương Tịch cướp được vật này từ trong tay của lão tổ Vương gia thì đã ném qua Cửu Châu giới, giao cho Quỷ Phủ phụ trách sửa chữa.

Đến bây giờ, miễn cưỡng có thể tính là đã sửa chữa xong, ít nhất thân ấn cũng đã trọn vẹn.

"Nhanh!"

Phương Tịch cầm ấn bả rồi rót pháp lực cấp Hóa Thần vào trong đó.

Hống hống!

Từng đạo Thổ hành thần quang tụ lại, ngọc ấn này lơ lửng bay lên, quang mang lấp lánh, nó chợt hóa thành một con hổ to mười mấy trượng.

con hổ này toàn thân màu vàng đất, dưới lớp lông như có từng phu văn liên tục di chuyển, tỏa ra linh quang óng ánh, hung uy lẫm liệt, không dưới Hóa Thần Yêu Tôn bình thường!

"Cửu Diệp Ấn có thể công có thể thủ, hóa thành ngọc sơn chỉ là trạng thái phòng ngự, hổ yêu cấp năm này, luận chém giết cũng không thua Hóa Thần..."

Hóa Thần dẫn động thiên địa linh lực nên đương nhiên sẽ kinh động toàn bộ sơn cốc.

Không lâu sao, hai đại tu sĩ Vương Linh Ứng, Vương Linh Đạo cùng nhau đến, nhìn thấy ngọc tỉ vàng óng kia thì trên mặt cả hai đều hiện ra vẻ vui mừng: "Chúc mừng lão tổ tông, cuối cùng đã sửa chữa món thông linh chi bảo này xong..."

Đương nhiên bọn họ cũng biết từ trước đến nay gia tộc có bí mật cất giữ một món thông linh chi bảo cấp năm không hoàn chỉnh, vẫn luôn thử sửa chữa.

Đến hôm nay, cuối cùng đã đại công cáo thành!

"Không sai!"

Phương Tịch đứng dậy, tay trái chắp sau lưng, tay phải thì nâng Cửu Diệp Ấn: "Sau khi có thêm một món thông linh chi bảo thì bản lão tổ đã có nắm chắc đấu lại một trận với Thanh Hòa Tử..."

Dù Vương Linh Đạo cũng không lạc quan như vậy nhưng lúc này đương nhiên y cũng không giội nước lạnh.

"Quá tốt rồi, bây giờ Vương gia ta đã bị nhất mạch Thanh Hòa Tử ép thành dạng gì rồi?"

Vương Linh Ứng cũng chưa từng đối mặt với Phương Tịch nên bây giờ cũng cảm thấy có mấy phần nở mày nở mặt: "Bây giờ lão tổ đã hồi phục thương thế, lại sửa Cửu Diệp Ấn xong, nhất định có thể đè ép Thanh Hòa Tử..."

"Ừm!"

Phương Tịch mỉm cười, hắn cũng không nhàm chán đến mức không có chuyện gì mà tìm phân thân đấu pháp.

"Lão tổ tông... Đúng lúc bây giờ có một chuyện."

Vương Linh Ứng như nhớ đến chuyện gì đó: "Cơ Quan Thành Mặc Môn một năm sau sẽ di chuyển đến gần Huyền Minh Uyên, đến lúc đó lại đúng lúc gặp được đại hội đấu giá ba trăm năm một lần..."

"Cơ Quan Thành sao?"

Nghe cái tên quen thuộc này, Phương Tịch không khỏi âm thầm cảm khái.

Cơ Quan Thành của Mặc gia cũng như người bán hàng rong chạy khắp nơi, đã nhiều năm như vậy, họ đến gần đây tổ chức đại hội đấu giá cũng là chuyện bình thường.

Phương Tịch phát hiện các thế lực thương hội, thương hành ở Địa Tiên giới đều thích xây dựng thuyền hoặc phi thuyền cỡ lớn để tiến hành giao dịch khoảng cách xa.

Đây có lẽ là vì Địa Tiên giới quá lớn, nguy hiểm quá nhiều, dù là tu sĩ cũng khó mà di chuyển được.

Sở dĩ lão tổ Vương gia có thể Hóa Thần thành công, nghe nói là vì Vương gia gần như táng gia bại sản mà mua được linh vật Hóa Thần ở trong một hội đấu giá ngầm.

"Bây giờ gia sản của Vương gia ta ít ỏi... Chỉ ứng phó cống phẩm cho thượng tông đã hơi lực bất tòng tâm rồi."

Phương Tịch thở dài: "E là hai người các ngươi phải khổ rồi..."

Nếu Vương gia lại mua được linh vật thì người sử dụng đương nhiên không phải Vương Linh Ứng mà chính là Vương Linh Đạo.

Nhưng để Vương gia sinh ra một Hóa Thần nữa thì rất không phù hợp với lợi ích của Phương Tịch.

Cũng may Thanh Hòa Tử cướp Phường Thị Không Tang khiến gia sản của Vương gia vốn ít ỏi đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương nên bây giờ không thể nào động suy nghĩ này.

Phương Tịch thở dài: "Lần hội đấu giá này bản lão tổ sẽ không đi, hai người các người cùng nhau đi đi, xem có thể đấu giá được một số linh vật Kết Anh hay không là được rồi..."

Dù sao thân phận lão tổ Vương gia của hắn cũng là giả, đến hội đấu giá tu sĩ cấp cao như mây, gặp lại mấy người quen sẽ có chút phiền phức.

Đến lúc đó Phương Tịch định để Thanh Hòa Tử đi!

Dù sao cũng là đại hội đấu giá mấy trăm năm mới tổ chức một lần nên phải có chút đồ tốt mới đúng.

"Tuân lệnh!"

Vương Linh Ứng và Vương Linh Đạo liếc nhau, cũng rất bất đắc dĩ.

Bọn họ đều là cao tầng của Vương gia nên đương nhiên biết trong phủ khố của gia tộc không nói chuột có thể chạy ngang nhưng thật sự không mua nổi một món linh vật Hóa Thần nào.

Nhưng thắt chặt chi tiêu một chút thì vẫn có thể mua được linh vật Kết Anh.

Là tu sĩ của gia tộc, bình thường hưởng thụ tiện lợi nên bây giờ phải hi sinh.

Cho dù hai người bọn họ đều sắp tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn thì cũng phải như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận