Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 488: Thiên Tinh Tử

Một ngày sau.

Nam Cung Ly rời khỏi động phủ với sắc mặt hơi tái nhợt.

Phương Tịch nhìn Ngoại Đạo Nguyên Anh thần hoàn khí túc, dường như đã hồi phục nguyên khí thì mỉm cười: "Đừng nói có chuyện tốt cũng không nghĩ đến ngươi..."

Hắn vẫy tay một cái, Ngoại Đạo Nguyên Anh cười hì hì trở lại trong đan điền, ngồi khoanh chân.

Phương Tịch thì sờ cầm, có chút dư vị, phì cười.

Bí thuật Như Ý Môn đương nhiên là lấy song tu làm chủ.

Đối với đề nghị của Nam Cung Ly, đương nhiên hắn biết đối phương không có lòng tốt.

Dù trong lúc tu luyện không âm thầm hạ hắc thủ, nhưng có một số mị thuật đỉnh cấp xem trọng tự nhiên mà thành, thi triển ảnh hưởng thay đổi một cách vô tri vô giác.

Nếu mình thật sự thần giao với Nguyên Anh của cô ta thì nói không chừng sẽ phải trúng chiêu, ít nhất hảo cảm trong lòng đối với cô ta sẽ tăng lên nhiều.

Nhưng Ngoại Đạo Nguyên Anh thì khác.

Loại loại đại thần thông này vốn là pháp môn tốt nhất để ứng đối các loại nguyền rủa, chính là bí thuật thế kiếp thượng đẳng nhất.

Mặc kệ Nam Cung Ly có âm thầm hạ thủ hay không thì Phương Tịch đều sẽ dùng bí thuật dẫn động cấm chế 'khởi động lại' Ngoại Đạo Nguyên Anh một lần nữa để tiêu độc.

Chỉ là sau khi thấy Ngoại Đạo Nguyên Anh thì có lẽ cô ta cũng đã hết hi vọng nên cũng không gây ra chuyện yêu thiêu thân nào.

"Ta đây là xem như vỏ bọc đường thì ăn còn đạn pháo thì đánh lại sao?"

"Tính ra cũng đúng vậy, Nam Cung Ly còn phải cho ta hai đan phương cấp bốn, thật là thiệt thòi mà..."

...

Phương Tịch điều tức một phen rồi ung dung rời khỏi động phủ.

Lần này, trên mặt hắn bao trùm một tầng hắc quang, bất ngờ hắn lại dùng ma công che giấu thân hình.

"Tiền bối tham gia giao dịch phải không? Xin mời theo ta!"

Một đệ tử Ly Thương Ma Cung nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức cung kính thi lễ rồi lại đi trước dẫn đường.

Trên đường đi, Phương Tịch cũng nhìn thấy không ít đồng đạo Nguyên Anh.

Có người trong bọn họ cũng che giấu thân hình, có người hào phóng tự nhiên dùng gương mặt thật gặp người khác, rõ ràng là quá mức đặc thù hoặc là người có thực lực cao cường nên căn bản không sợ hãi.

Chờ sau khi Phương Tịch tiến vào nơi tổ chức hội trao đổi, ánh mắt của hắn đảo qua thì không khỏi giật mình.

Chỉ thấy trong một gian thiên điện nho nhỏ lại có đến bốn mươi, năm mươi tu sĩ Nguyên Anh, hơn phân nửa trong đó đều che giấu thân hình.

Mà ở chính giữa thì có hai vị đại tu sĩ.

Một người là Thiên Đố Ma Quân mày bạc, một người khác có hình tượng lão giả bề ngoài không đẹp, mặc một thân bạch bào, trong tay còn cầm một cây phất trần, vậy mà khí tức linh lực trên người cũng ở Nguyên Anh hậu kỳ.

'Xem ra người này là vị đại trưởng lão Thiên Trụ Minh kia rồi...'.

Trong lòng Phương Tịch hơi động, phối hợp đứng ở một bên.

Lại chờ thêm nửa canh giờ, Thiên Đố Ma Quân khoát tay, một đạo ma quang đen nhánh bay ra, phong bế cửa vào bốn phía lại.

Y nhìn quanh một vòng, cất cao giọng nói: "Lần hội trao đổi nay, Thiên Trụ Minh Thiên Tinh Tử đạo hữu cũng dẫn theo nhiều vị đạo hữu đến đây, chư vị sẽ không để tâm chứ?"

"Hắc hắc... Phong Quốc cũng có rất nhiều đặc sản quý giá, sau chúng ta lại để ý chứ?"

Một hắc bào lão ma cười nói: "Thiên Đố huynh đây là đang cân nhắc cho bọn ta mà..."

Mặc dù lời nói của người này có chút nịnh nọt nhưng đa phần Nguyên Anh lão ma đều gật đầu đồng ý.

Người đến hội trao đổi càng nhiều thì càng có nhiều khả năng thành giao, đạo lý đơn giản này ai cũng hiểu.

Hơn nữa bây giờ hàng giới sắp đến, đúng là cần phải tăng mạnh câu thông và giao lưu với Thiên Trụ Minh.

Phương Tịch đối với chuyện này cũng không sao cả, sau đó đã nghe Thiên Tinh Tử vung phất trần lên rồi nói: "Đã như vậy, lão đạo sẽ bêu xấu trước!"

Lão bước đến trước một cái bàn ngọc, phất tay một cái.

Ba cái bình ngọc lập tức hiện lên trên bàn: "Chỗ này của lão đạo có ba bình Nguyên Dương Đan, thích hợp tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sử dụng để tinh tiến pháp lực, đối với Nguyên Anh trung kỳ cũng có hiệu quả nhất định, muốn đổi Thiên Nhất Thần Thạch, Vạn Hóa Ngọc Nê..."

"Vậy mà lại là đan dược tăng tiến pháp lực sao?"

Một đám tu sĩ Nguyên Anh nhao nhao sáng mắt lên, đan dược có thể tăng tiến pháp lực ở trong bọn họ xem như là đồng tiền mạnh.

Phương Tịch nghe vậy thì hai mắt cũng sáng lên: 'Hai loại tài liệu này dường như cũng là vật để bày trận... Xem ra đây là lão cũng chuẩn bị cho hàng giới.'.

"Ta có một khối Thiên Nhất Thần Thạch, đạo hữu xem thử có dùng được không?"

"Thiếp thân cũng có một bình Vạn Hóa Ngọc Nê, vất vả lắm mới đào được."

Hai thân ảnh lập túc hóa thành lưu quang đến trước bàn ngọc, liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có chút địch ý.

"Hai vị đạo hữu không cần nóng vội, để lão đạo kiểm tra từng cái đã rồi lại nói."

Thiên Tinh Tử mặt không đổi sắc nói.

"Đây đương nhiên là Thiên Nhất Thần Thạch!"

Nguyên Anh lão quái mở miệng trước có giọng khàn khàn, móc một cái hộp ngọc ra.

Mặt ngoài của hộp ngọc này còn phóng hồng quang ra ngoài, rõ ràng bản thân nó đã không phải phàm phẩm.

Thiên Tinh Tử gật đầu, vung phất trần lên, kim tỏa trên hộp ngọc lập tức tự động mở ra, khiến Nguyên Anh lão ma này lắp bắp kinh hãi, thần thái của y cũng trên nên cung kính hơn rất nhiều.

Trong đôi mắt của Thiên Tinh Tử có dị quang thoáng qua, sau đó lão gật đầu: "Đúng là Thiên Nhất Thần Thạch, nặng ba cân sáu lạng... Miễn cưỡng đủ."

Lão lại nhìn về phía nữ tu kia, toàn thân nữ tu này giấu trong một mảng bạch quang, tố thủ lấy một cái bình ngọc ra, tiếng nói nhu hòa: "Thu thập Vạn Hóa Ngọc Nê không dễ, thiếp thân cũng phải ở trong một nơi đại hung kỳ hiểm, mạo hiểm có thể vẫn lạc, cuối cùng mới có được một bình nhỏ như vậy..."

Thiên Tinh Tử mở nắp bình ra, đã thấy từng tia quang huy phóng ra ngoài, lão lấy một cây ngân châm, chọt vào trong bình ngọc, một lát sau mới lấy ra, vậy mà trên ngân châm có một lớp cửu thải sắc bám vào.

"Không sai, mặc dù Vạn Hóa Ngọc Nê của đạo hữu chỉ có chín lạng nhưng phẩm chất rất cao... Lão đạo sẽ đổi với đạo hữu."

Thấy vậy nữ tu trong bạch quang lập tức đại hỉ, thu ba bình Nguyên Dương Đan lại.

Còn Nguyên Anh lão ma kia, mặc dù trong lòng y hô to xui xẻo nhưng cũng không dám làm loạn, chỉ đành thu hộp ngọc, hậm hực định rời khỏi.

Nhưng lúc này, môi của Thiên Tinh Tử lại hơi nhúc nhích, khiến trên mặt y hiện ra vẻ vui mừng: "Là thật sao? !"

"Đương nhiên là thật, chúng ta đến thiên sảnh giao dịch, không nên quấy rầy các vị đồng đạo."

Thiên Tinh Tử cười ha ha, nhanh chóng rời đi.

Thấy vậy, Thiên Đố Ma Quân bước đến trước bàn ngọc, lấy ba cái hộp ngọc ra.

Sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong là một bình đan dược, một thanh phi kiếm đen và một con khôi lỗi oa oa quái dị.

"Trong bình này, chính là một viên Hồi Nguyên Sát Đan, dù tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ phục dụng thì cũng có thể trong khoảnh khắc khôi phục hơn phân nửa pháp lực..."

"Phi kiếm này tên là Huyền U, là linh bảo cấp bốn hạ phẩm..."

"Cuối cùng, khôi lỗi này chính là đặc sản của bản cung Khôi Lỗi Thế Mạng... Chỗ quý giá không cần nhiều lời."

Thiên Đố Ma Quân nhìn các vị Nguyên Anh ở dưới, khóe miệng hiện ra một tia vui vẻ: "Ba món bảo vật này của bản tọa có thể dùng bất kỳ linh vật gì, thậm chí linh thạch để đổi, người ra giá cao sẽ được!"

Đôi với tu sĩ Nguyên Anh mặc dù linh thạch hữu dụng nhưng tác dụng của chúng cũng không quá lớn.

Xem ra lần này Ly Thương Ma Cung thật sự ban ơn cho các vị Nguyên Anh.

Phương Tịch thờ ơ lạnh nhạt, ngoại trừ hắn có chút hứng thú với Khôi Lỗi Thế Mạng ra thì cũng không động tâm bao nhiêu.

Ba món bảo vật mà Thiên Đố Ma Quân lấy ra, rất nhanh đã được giá cao đổi đi.

Một vị tu sĩ Nguyên Anh nhanh chóng lên đài, y lấy một cái hộp ngọc ra: "Tại hạ có một cây Ma Huyết Đằng hai ngàn bảy trăm năm, muốn trao đổi..."

Giao dịch giữa tu sĩ Nguyên Anh, đa phần đều dùng vật đổi vật, hơn nữa còn rất cáo già, không đạt đến dự tính trong lòng thì thà rằng lưu phách cũng không thành giao.

Mà thường thường vật họ cần thiết thì đều là thứ rất quý hiếm.

Bởi vậy loại trao đổi này, thường thì trong mười lần, có thể thành công ba bốn lần đã xem như không tệ, trừ phi như Thiên Đố Ma Quân nguyện ý tiếp nhận linh thạch.

Dù vậy, Phương Tịch cảm thấy những Nguyên Anh lão quái xung quanh hắn đều vô cùng hưng phấn, dường như xác suất thành công như vậy đã cao rồi?

Phương Tịch lặng lẽ bàng quan, cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt một phen.

'Ai nói tu tiên giới Nam Hoang không có đồ tốt chứ?'.

'Bảo vật ở Nam Hoang cũng không ít, chỉ là đa phần đều nằm trong tay của Nguyên Anh lão quái mà thôi.'.

Hắn nhắm ngay cơ hội, sau khi một tu sĩ Nguyên Anh giao dịch thất bại thì hắn bước lên trước bàn ngọc.

Nhẫn trữ vật chợt lóe quang mang, mấy cái hộp cao ngọc lập tức hiện lên trên bàn.

Sau khi mở ra, một mùi thơm ngát của thảo dược lập tức tản ra bốn phía.

"Đây là... Bạch Ngọc Tham? Mặc dù linh dược này phổ biến nhưng nhìn tham gia văn này, chẳng lẽ đã có năm ngàn năm hỏa hầu rồi sao?"

Một Nguyên Anh lão quái nhìn một củ linh sâm toàn thân phát ra huỳnh quang bạch ngọc thì không chút che giấu vẻ thèm muốn.

Dù sao đối với bọn họ, muốn luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực, cũng chỉ có thể dùng linh dược đã ngoài ngàn năm làm chủ tài.

Vượt qua năm ngàn năm tuổi, càng là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

"Bạch Ngọc Tham tính là gì?"

Một bà lão không che giấu hình dáng tướng mạo nhìn qua một linh dược trong hộp ngọc khác, mặt lộ vẻ không thể tin được: "Cửu Linh Tử Tô Diệp... Linh vật này không phải đã tuyệt tích vạn năm rồi sao?"

Trong nhất thời, gần như có mấy đạo thần niệm khóa chặt Phương Tịch, mang theo sự tham lam và ác ý.

Phương Tịch làm như không thấy, hắn mở hộp ngọc thứ ba, một viên yêu đan màu xanh sẫm và một cái bình ngọc.

"Nội đan đại yêu hóa hình cấp bốn? !"

Trong nhất thời, những thần thức kia đã nhanh chóng rụt trở về.

Người có thể lấy được nội đan của đại yêu hóa hình thì tuyệt đối là nhân vật độc ác!

Dù sao thực lực của đại yêu hóa hình cũng vượt qua tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ phổ thông một chút, mà mặc dù nhìn Phương Tịch chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng lại có thể lấy được nội đan của nó thì đã đủ thấy thực lực của hắn phi phàm!

Muốn có ý đồ với hắn thì trừ phi là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hoặc là Nguyên Anh liên thủ.

Nhưng nguy hiểm này lại không có tỉ lệ thuận với lợi ích, bởi vậy chúng nhanh chóng bỏ ý định đi.

"Bạch Ngọc Tham năm ngàn năm, Cửu Linh Tử Tô Diệp ba ngàn năm, còn có nội đan và tinh phách của Vạn Niên Mộc Mị..."

Phương Tịch giới thiệu từng món: "Bốn loại linh vật này, đổi lấy Hư Minh Tinh hoặc đan phương cấp bốn tăng tiến pháp lực, đột phá bình cảnh..."

"Lão thân có một khối Hư Minh Tinh."

Bà lão lên tiếng trước lập tức tiến lên, lấy ra một cái hộp ngọc: "Đạo hữu có thể giám định thử..."

'Quả nhiên trong tay của những lão quái này có rất nhiều đồ tốt.'.

Phương Tịch mở hộp ngọc ra thì thấy được một khối tinh thạch bán trong suốt, bên trong còn có từng bọt khí bạc.

Ba động hư không lan ra kia khiến hắn gật nhẹ đầu: "Đúng là Hư Minh Tinh, mặc dù phẩm chất bình thương nhưng phân lượng rất đủ... Ngươi muốn đổi lấy vật gì?"

"Đương nhiên là Cửu Linh Tử Tô Diệp này! Giá trị Hư Minh Tinh của lão thân còn phải vượt xa vật này một đoạn..." Bà lão nhìn một cái hộp cao ngọc, sau đó lại nhìn về phía Bạch Ngọc Tham bên cạnh: "Bởi vậy nếu có thể đổi thêm một củ Bạch Ngọc Tham này sẽ tốt hơn."

Phương Tịch mặt không cảm xúc: "Mặc dù giá trị của Bạch Ngọc Tham hơi kém nhưng một khối Hư Minh Tinh của ngươi thì chưa đủ đổi hai gốc linh dược..."

Dù sao bí cảnh Trường Thanh Viên chỉ là mua bán dùng một lần, những linh dược này đối với Phương Tịch cũng là dùng một gốc thiếu một gốc.

"Lão thâm có thể bù thêm, năm mươi khối linh thạch thượng phẩm, thế nào?"

Bà lão nhìn qua Bạch Ngọc Tham, cố gắng nói.

"Đối với chúng ta linh thạch thượng phẩm tuy có tác dụng nhưng lại không lớn..." Phương Tịch lắc đầu: "Không bằng do bản nhân đưa lại mấy chục khối linh thạch thượng phẩm cộng với Cửu Linh Tử Tô Diệp, đổi lấy Hư Minh Tinh này, thế nào?"

Bà lão chậm rãi lắc đầu, rõ ràng đối với bà ta cũng không có quá nhiều nhu cầu với linh thạch thượng phẩm.

Bà ta thở dài, lại lấy một cái hộp ra: "Lại thêm vật này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận