Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 360: Kim Đan tọa hóa

Ba năm sau.

Trong động phủ, Thúy Trúc Lâm.

Phương Tịch há mồm phun ra một tia thanh sắc đan hỏa, rơi xuống đáy một dược lô.

Bốn phía dược lô tỏa ra các loại hào quang, cuối cùng hóa thành đỏ thẫm, mùi thuốc kinh người không ngừng tỏa ra.

Đáng tiếc, loại dị tượng này đến bên ngoài phòng luyện đan đã bị từng tầng cấm chế của trận pháp cả lại, không tiết ra ngoài chút nào.

Hai tay của hắn kháp quyết, từng đạo pháp lực không ngừng đánh vào trong lò đan.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mùi thuốc trong đan thất càng ngày càng nồng nặc.

Từng tia hào quang đỏ thẫm mơ hồ tạo thành hình linh chi.

"Mở!"

Tử mang chợt lóe trong mắt Phương Tịch, dường như hắn nhìn thấy được đan dược thành hình trong lò đan, trực tiếp đánh ra pháp quyết thu đan.

Ong!

Lò luyện đan mở ra, từng viên đan dược đỏ thẫm bay ra, rơi vào trong tay của Phương Tịch.

Phanh phanh!

Hai viên đan dược nổ tung hóa thành bột phấn đen thui, lại có hai viên đan dược bên ngoài hiện ra một tia xám đen.

"Một lò thành đan mười ba viện, hai viên phế đan, hai viên liệt phẩm... Cũng không tệ."

Phương Tịch cất kỹ những viên Chu Tử Đan này, trên mặt hiện ra sự vui vẻ.

Dùng Chu Quả làm chủ tài, luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực, đan phương Chu Tử Đan vẫn là hắn tìm ra từ trong nội tình của Bạch Trạch Tiên Thành, chính là một đan phương thượng cổ, cũng không có ghi chú phẩm cấp.

Dù sao ở tu tiên giới bây giờ rất hiếm gặp được Chu Quả, tu sĩ bình thường lấy được sợ mang ngọc có tội nên bình thường đều lập tức ăn sống, lãng phí gần nửa dược lực cũng không tiếc.

Nhưng mà bản thân Phương Tịch là Luyện Đan Sư nên không sợ chuyện tiết lộ bí mật.

"Dược lực của Chu Tử Đan này rất bá đạo, thích hợp tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tăng tiến pháp lực... Kết Đan sơ kỳ miễn cưỡng cũng có thể sử dụng."

"Cũng may ta có rất nhiều chủ tài, trên người cũng có dự trữ linh dược phụ trợ... Ban đầu luyện hư mấy lô, sau đó cũng thuận lợi."

Phương Tịch bước vào phòng bế quan, dùng một viên Chu Tử Đan vẫn còn ấm, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Trong lúc vận chuyển Khô Vinh Quyết, thanh hoàng nhị khí nhấp nháy luân chuyển quanh người hắn, dưới linh áp cường đạo của linh mạch cấp ba, hắn thôn phệ từng tia linh khí vào trong cơ thể, và đến đan điền đã hóa thành linh dịch bị Khô Vinh Kim Đan hấp thu.

Từ nơi sâu xa, Phương Tịch cảm thấy Khô Vinh Kim Đan của mình dường như lại mạnh hơn một chút, trở nên càng óng ánh loá mắt hơn.

Chờ đến khi hắn mở mắt ra, thì thở dài một hơi, thanh sắc chợt lóe trên mặt.

"Bấm tay tính mới biết thì ra ta đã bế quan bảy ngày rồi..."

"Bây giờ ta đã một trăm tám mươi chín tuổi, dựa vào động phủ có linh mạch cấp ba và Ất Mộc Pháp Thân nên hiệu suất hấp thu linh khí đã rất kinh người, lại thêm Chu Tử Đan tương trợ... Trong vòng hai, ba mươi năm, chắc chắn có thể tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong rồi thử đột phá Kết Đan trung kỳ!"

"Rất tốt rất tốt!"

Phương Tịch thích cuộc sống yên tĩnh này, không thích nhân tố bất ngờ.

Chính vì vậy, hắn mới không trốn đến Nguyên Quốc to lớn, dù sao ở đó ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng có, thật sự hơi nguy hiểm.

Vẫn là chờ đến sau này tu vi có thành tựu, ít nhất đến Kết Đan trung hậu kỳ mới thử thăm dò thì tốt hơn.

Huống chi... Bây giờ hắn đã giết Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc nên đắc tội với Nhan lão quỷ, nói không chừng ở Hỗn Nguyên Tông cũng đã lưu truyền danh tiếng và chân dung.

Chờ từ mấy chục đến hơn trăm năm, danh tiếng cũng sẽ trôi đi, dù sao thọ nguyên của hắn cũng rất dài, có thể sống hơn hai ngàn tuổi mà!

Nếu có thể làm địch nhân chờ đợi đến chết thì cũng xem như không tệ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Tịch không muốn trắng trợn đánh ra chiêu bài chiếm một phương ở ba nước.

Có danh hiệu sẽ có mục tiêu, dễ trở thành bia ngắm.

Trận pháp cấp ba tuy tốt nhưng Nhan lão quỷ cũng có Phong Linh Thung, nói không chừng còn có thủ đoạn phá trận khác.

Mà không có trận pháp bảo hộ thì với thực lực bây giờ của Phương Tịch, dữ lắm cũng chỉ đấu được một trận với Kết Đan trung kỳ.

Vạn nhất thật sự có ba bốn tên tu sĩ Kết Đan tập kích thì sao?

Vạn nhất Nhan lão quỷ mời được tu sĩ Kết Đan hậu kỳ thậm chí Kết Đan viên mãn thì sao?

Vạn nhất đối phương có được thủ đoạn phong cấm hư không, có thể phá vỡ Tung Địa Kim Quang Phù thì sao?

Đến lúc đó, chẳng lẽ còn phải bại lộ Kim Thủ Chỉ để chạy trối chết?

'Đối với tu sĩ Kết Đan tông môn thì tán tu Kết Đan cuối cùng vẫn là nhân tố không ổn định nên ta mới phải làm ra giả tượng ra ngoài đi xa.'.

'Về phần Thế Giới Mảnh Vỡ? Cuối cùng vẫn là bí cảnh của ma đạo, không biết có thủ đoạn giám sát hay không... Cướp một lần rồi đổi chỗ khác để vơ vét chút tài nguyên lu luyện thì còn có thể, xem như chỗ tu hành lâu dài thì bỏ đi...'.

Trên thực tế, Phương Tịch đối với đẳng cấp tài nguyên của bí cảnh mảnh vỡ đã sớm biết rõ.

Dù sau cũng chỉ là bí cảnh ma đạo mở cho đệ tử chân truyền Trúc Cơ kỳ, trong đó chủ yếu vẫn lấy tài nguyên Kết Đan làm chủ.

Không thể nào tồn tại linh vật hay cơ duyên Ngưng Anh gì đó.

Nhưng mà những tên đệ tử chân truyền của ma đạo kia, tu vi thật sự chỉ là Trúc Cơ nhưng mà dựa vào các thủ đoạn như luyện thể, ngoại đan có được chiến lực Kết Đan cũng thật sự không thể khinh thường.

"Vẫn phải nỗ lực tu hành, tranh thủ ở lần Thiên Ma Đại Kiếp kế tiếp sẽ làm một trận lớn, lúc ta Trúc Cơ đánh không lại những chân truyền này nhưng sau khi Kết Đan, thậm chí Kết Đan trung kỳ thì có thể dùng cảnh giới đè người..."

Phương Tịch đã ý thức được, tài phú lớn nhất của Thế Giới Mảnh Vỡ có thể vẫn nằm trên người của những đệ tử ma đạo kia.

"Mấy chục năm sau lầm một trận lớn, sau đó tông môn ma đạo kia chắc chắn sẽ nổi giận nhưng mà ta cũng có thể tạm thời rời khỏi bí cảnh mảnh vỡ để tránh né."

"Dù sao làm chuyến này xong, nói không chừng Huyền Hỏa Ma Cương cũng có manh mối... Đến lúc đó vẫn có thể thăm dò thế giới thứ ba."

Dù sao thuật Luyện Thể ma đạo của Mã sư huynh lần trước cũng khiến Phương Tịch có ấn tượng sâu sắc.

Hơn nữa ở trong bí cảnh mảnh vỡ chủ yếu vẫn là lấy tài nguyên Trúc Cơ hậu kỳ, Kết Đan làm chủ, Chu Quả cũng chỉ có một chỗ sản xuất.

Đối với Phương Tịch, mấy chục năm này trước tiên hắn vớt hết tài nguyên bình thường, chờ Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm vừa đến lai cường thế xuất thủ, một mẻ hốt gọn những tài nguyên đỉnh cấp bị phong ấn trong cấm chế kia, tiện thể xử lý vài tên đệ tử ma đạo, tuyệt đối là thu hoạch lớn.

Nhưng mà loại chuyện này cũng chỉ có thể làm một lần, lần tiếp theo sẽ ngàn vạn không thể như thế.

Nếu không sẽ có khả năng đụng phải Kim Đan ngụy trang, thậm chí Nguyên Anh lão quái ma đạo.

Mà những tài nguyên trong bí cảnh không thích hợp cho hắn tăng tiến pháp lực nhưng mang những linh vật Kết Đan kia bán đi thì tuyệt đối sẽ đủ cho hắn tu hành một mạch đến Kết Đan viên mãn.

Phương Tịch rời khỏi phòng bế quan, bước ra ngoài động phủ.

Ở bên ngoài động phủ có một mảnh linh dược viên, xem như linh địa cấp ba.

Phương Tịch cũng không lãng phí, trồng một số linh mộc, linh dược, còn có Hóa Long Tham.

Dù không thể dụng tâm quản lý nhưng những linh dược này phát triển cũng rất khả quan.

Dù sao đối với Phương Tịch, Ất Mộc Pháp Thân diệu dụng vô tận, có thể thân cận với linh dược, thậm chí cảm ứng được tình trạng của nó.

Gặp phải linh dược sắp khô héo hoặc thối rữa thì một đạo Ất Mộc Thần Quang cũng có thể chữa trị cơ bản rồi.

Khiến hắn mấy lần cảm khái, Ất Mộc Pháp Thân này quả nhiên là thiên phú Linh thực phu đỉnh cấp, càng là tuyệt phối với làm ruộng.

Phương Tịch bước vào trong Thúy Trúc Lâm, nhổ một mục măng, chuẩn bị mang đi kết hợi với chút thịt rừng, để nhét kẽ răng.

Xuyên thấu qua mê vụ của Thúy Trúc Lâm, tử sắc chợt lóe trong mắt của hắn, dường như hắn nhìn thấy được Vạn Hải Trúc Lâm Đại Trận ở bên ngoài!

"Trận này đứng hàng cấp ba trung phẩm... Phá giải cần phí chút công sức..."

"Nhưng ta không cần hoàn toàn phá giải, chỉ cần có thể phối hợp với ám trận chuẩn cấp ba mà ta bố trí ở đây... Để giấu đi ba động hư không khi ta xuyên không là đủ rồi."

Ban đầu ở trong Bạch Trạch Tiên Thành, Phương Tịch cố kỵ trận pháp cấp ba nên không dám xuyên không trong thành.

Nhưng mà bây giờ hắn đã tấn thăng cấp ba, càng hiểu hơn chuyện này nên đã không còn cố kỵ nhiều nữa.

Lúc hắn đang định mở vò linh tửu thì bên ngoại chợt lóe hỏa quang.

Một đạo Truyền Âm Phù màu xanh biếc đang bên ngoài bên ngoài Thúy Trúc Lâm nhưng bị một tầng cấm chế màu xanh ngăn cản.

Phương Tịch thấy vậy, cười cười, vung tay phải lên.

Một cái bàn tay pháp lực màu xanh đã bắt lấy Truyền Âm Phù mang đến cạnh hắn.

Sau khi hắn lắng nghe vài câu, lập tức bước ra ngoài Thúy Trúc Lâm, khống chế linh khí, bay đến động phủ của Trịnh Thiết.

Mặc dù Phương Tịch đại môn không ra, nhị môn không bước, duy trì nhân vật kiểu tu sĩ khổ tu nhưng một số người cần thiết qua lại thì vẫn phải đi.

Tỉ như Trịnh Thiết này mời, không thể từ chối.

"Hiền chất đến rồi!"

Trịnh Thiết đang ở trong phòng khách, uống rượu ngắm hoa, thấy Phương Tịch đến thì lập tức vẫy tay.

"Trịnh thúc..."

Phương Tịch chắp tay hành lễ, chú ý đến sau lưng Trịnh Thiết còn có một thị nữ đang rót rượu.

Thị nữ này mặc phục sức đệ tử Thanh Mộc Tông, tu vi cũng đến Luyện Khí tầng bảy.

'Quả nhiên tu luyện trên linh mạch cấp ba thật sự tiến bộ thần tốc... Ta thấy bề ngoài, tư chất linh căn người này cũng không tốt...'.

"Đây chính là Cửu Linh Hương mà ta đã tốt rất nhiều linh thạch sai người đến Võ Quốc mua về... Đến, đến đây uống thử đi!"

Trịnh Thiết rót một chén linh tửu cho Phương Tịch, hai người uống một hơi cạn sạch, Trịnh Thiết chợt thở dài: "Hiền chất một lòng khổ tu là tốt nhưng cũng nên ra ngoài nhiều hơn một chút, gặp gỡ một số đồng đạo... Cùng nhau nghiên cứu, thảo luận tâm đắc tu luyện, đối với tu hành cũng có lợi ích."

"Đa tạ Trịnh thúc nhắc nhở, chỉ là ta chưa từng tu luyện trên linh mạch tốt như vậy nên có hơi tập trung quá mức..."

Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ xấu hổ.

Nhưng trong lòng hắn thì lại cười thầm: 'Xưa nay đại tông môn đối với tán tu ngoại lai gia nhập đều có tâm lý đề phòng nhất định... Dù là ngươi, ở sâu trong lòng cũng chưa chắc có chút hoài nghi với hiền chất Tào Trùng Vân này...'.

'Nhưng ta rất thẳng thắn, phải biết gian tế, gián điệp bái nhập tông môn thì sẽ kết giao hão hữu rộng rãi để thám thính tin tức... Hoặc trăm phương ngàn kế luồn cúi vào nơi quan trọng để biết cơ mật... Ta thì ngược lại, không kết giao, không nghe ngóng, một lòng tu luyện... Xưa nay trong bóng tối sẽ không có ai như ta.'.

'Hơn nữa lâu ngày mới rõ lòng người, ta có thể diễn ba năm, còn có thể diễn ba mươi năm, ba trăm năm... Ách, ba trăm năm thì thôi bỏ đi..."

'Đến lúc đó, cảnh giác gì đó cũng không còn?'.

"San nhi, sao còn không rót rượu cho Tào sư thúc của ngươi vậy?"

Lúc này, Trịnh Thiết lại sai nữ đệ tử sau lưng rót rượu cho Phương Tịch.

Ngũ quan của nàng này thanh tú, mang theo cảm giác khí khái hào hùng, nàng tiến lên, cung kính rót rượu cho Phương Tịch, miệng gọi Tào sư thúc.

"Ha ha... Nó cũng xem như là thân tộc ở phương xa của ta, linh căn thấp kém, nhờ mặt mũi của ta mới vào được tông môn... Bây giờ đang cần điểm cống hiến, dược viên ở Thúy Trúc Lâm của hiền chất rộng rãi, có cần người không?"

Trịnh Thiết cười híp mắt hỏi.

"Ta đang cần nhân thủ đây này, Trịnh San đúng không? Mai đến Thúy Trúc Lâm nghe lệnh..."

Phương Tịch nhíu mày, một lời đáp ứng.

Thật sự là hắn cũng đang cần mấy nhân thủ để sai khiến, hơn nữa điểm cống hiến của những đệ tử này do Thứ Vụ Điện phân phát, bình thường chỉ cần cho họ xây nhà ở Thúy Trúc Lâm là được, cũng sẽ không vào động phủ quấy rầy.

'Dù sau ta là khổ tu sĩ, không phải công tử phong lưu...'.

"Đa tạ Tào sư thúc!"

Trịnh San hành lễ, gương mặt đầy vui mừng.

Có thể làm việc cho Trúc Cơ sư thúc, đương nhiên điểm cống hiến cho tông môn sẽ không ít, hơn nữa có thể tu luyện trên linh mạch cấp ba.

Phải biết rằng ngoại môn đệ tử như nàng, linh khí ở động phủ kém rất xa Thúy Trúc Lâm, đã sớm cảm thấy tu vi tiến triển rất chậm.

Lần này cũng nhờ có Trịnh Thiết mới có cơ duyên như vậy!

Ngay lúc Trịnh Thiết định nói gì đó thì tiếng chuông hùng hồn chợt vang lên bên tai của hai người.

Đương!

Đương đương!

Chuông vang lên liên tục mười ba tiếng, chấn động toàn bộ Thanh Mộc Lâm.

"Chuyện này... Đây là..." Trong lòng Phương Tịch thầm than nhưng trên mặt lại giả vờ sợ hãi.

"Mười ba tiếng Thanh Mộc Chung, đây là... Thanh lão tổ... Tọa hóa..."

Sắc mặt Trịnh Thiết trắng bệch, vô ý thức lầm bầm, vẻ mặt Trịnh San ở bên cạnh càng thất hồn lạc phách.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Lục Thanh tọa hóa đã đại biểu trời của Thanh Mộc Tông... Sập rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận