Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1008: Đột phá Đại Thừa (2)

Hắn đi tới trước một quán trà, nhìn tấm biển:
- Vân Sở Trà Gia? Thôi, chỗ này đi...
Hắn đi vào quán trà, lập tức có một người tiến lên đón tiếp:
- Khách quan...
- Trong một phòng trang nhã trên lầu.
Phương Tịch ném ra một viên linh thạch, nói tiếp:
- Đưa lên linh trà tốt nhất...
- Vâng!
Người phục vụ có vẻ mặt khôn khéo. Hắn xoa linh thạch trong tay, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời và gân cổ hô lớn:
- Một phòng trang nhã trên tầng một người... một bầu Thiên Thanh Trà!
Phương Tịch mỉm cười và đi tới chỗ cao nhất.
Từ chỗ này, dựa vào lan can sẽ nhìn thấy được cả dãy động phủ cách đó không xa, linh khí dày đặc như mây, từng linh vũ rơi xuống đất.
Hắn chậm rãi thưởng thức điểm tâm được đưa lên trước, tay áo bào tùy ý mở ra.
Một con Tiểu Trùng màu đen bay từ bên ngoài tới, rơi vào trong tay áo của hắn.
“Nữ tu Hợp Thể kia đến đây trợ giúp, được sắp xếp chỗ ở đây à?”
Một tin tức truyền đến, khiến Phương Tịch bất giác nhếch môi:
- Trường Thanh Tử này... Quả thật là cao giá.
Hắn thả ra khôi lỗi trùng tiêu chuẩn cấp bảy theo dõi vị phu nhân cao gầy tiến đến lúc trước.
Kết quả lại phát hiện đối phương được Dực tộc trong Bà Sa Song Thành sắp xếp ở tạm chỗ này nghỉ ngơi, còn chưa được bái kiến Trường Thanh Tử!
“Lần này ta tới, thật ra muốn tiễn Trường Thanh Tử lên đường...”
“Chỉ cần xác nhận được vị trí chân thân của Trường Thanh Tử, thật ra cũng chỉ là chuyện bản tôn quét Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang mà thôi...”
“Cho dù Trường Thanh Tử nổi tiếng về kéo dài tuổi thọ, thọ nguyên làm sao có thể hơn ta được?”
Dù sao cũng là ám sát Ngũ Tử Nhân Tộc, có liên hệ quá lớn.
Phương Tịch vừa ra tay chính là giết chết, tránh cho đêm dài nhiều mộng.
Lúc này, hắn quyết định theo dõi chặt Hồng Thường phu nhân kia.
Lấy tu vi Hợp Thể của nàng, cho dù bây giờ Trường Thanh Tử có chuyện quan trọng, sau này chung quy vẫn phải gặp mặt một lần.
- Quý khách, Thiên Thanh Trà tới rồi!
Đúng lúc này, tiểu nhị kia cầm theo một bầu linh trà đi qua.
Phương Tịch rót cho mình một ly lại không khỏi nhíu này.
Tuy linh trà này thoạt nhìn có ánh sáng màu xanh bích như ngọc, linh khí lại như thực chất.
- Hì hì... Lần này khách quan đến đây là muốn đi theo con đường của Thành Chủ Phủ à? Ở đây đối diện với Tiên Lai Cư, bên trong đều là quý nhân đấy!
Tu vi của tiểu nhị chẳng qua mới là Luyện Khí, trên mặt lại có ba phần khôn khéo, ba phần giảo hoạt.
- Ồ?
Phương Tịch bị nhìn thấu vài phần hành tung, nhưng không kinh ngạc, cười nói:
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
- Không dối gạt gì tiền bối, phần lớn người tới quán trà của chúng ta đều tới vì chuyện này, lại có mấy người thật sự uống trà?
Tiểu nhị cười hì hì:
- Tiểu nhân thấy tiền bối ra tay hào phóng, cho là một người có gia sản lớn, nếu bằng lòng cho thêm chút nữa, tiểu nhân sẽ giúp giật dây bắc cầu...
“Thoạt nhìn, trà lâu này chủ yếu là còn môi giới?”
Trong lòng Phương Tịch thoáng động, không khỏi xúc động:
“Quả nhiên rắn có đường của rắn, chuột có đạo của chuột...”
“Chẳng qua, sao một người mới có tu vi Luyện Khí lại tới ôm đồm loại chuyện lớn này? Sẽ không phải là lừa đảo chứ?”
Hình như nhìn thấy sắc mặt hắn nghi ngờ, tiểu nhị chỉ vào quán trà, cười tủm tỉm nói:
- Tiền bối không nên nghi ngờ, nếu cửa hàng ta là hắc điếm, sao có thể còn kinh doanh tới bây giờ?
- Ngươi nói cũng có lý.
Phương Tịch gật đầu, cẩn thận suy nghĩ lại hiểu được, tu sĩ Luyện Khí như vậy căn bản là bia đỡ đạn.
Nếu lớn chuyện sẽ chỉ là một kết quả mất mạng hồn tiêu diệt, chịu tội thay cho người khác.
Nếu là người chịu tội thay, tu vi cao hay thấp tất nhiên không quan trọng, thậm chí càng thấp càng không thể phản kháng.
- Vậy con đường này nên đi như thế nào?
Hắn tò mò hỏi một câu.
- Nếu tiền bối cho số này, tiểu nhân có thể tiến cử ngài với quản sự, người gác cổng của Thành Chủ Phủ...
Tiểu nhị Luyện Khí âm thầm ám chỉ mấy con số:
- Chuyện về sau, tiền bối và quản sự đại nhân nói chuyện, bất kể thành hay bại đều phải trả thù lao trước, đồng thời quán nhỏ tuyệt đối không gánh trách nhiệm...
Phương Tịch không khỏi nghẹn lơi, thậm chí nghi ngờ trà lâu này là vị quản sự gác cổng mượn danh nghĩa người khác mở.
Nhưng không thể không nói, một chiêu này rất hay.
Trước cửa tể tướng đều là quan thất phẩm, làm thủ hạ của Trường Thanh Tử, đối phương rất tinh tường về các hoạt động nhất định trong Bà Sa Song Thành.
Gặp phải chuyện gì, phải tìm người nào, tuyệt đối có thể phân tích ra được rõ ràng.
Nếu như không giải quyết được, vậy sẽ thật sự giải quyết không được.
“Nhưng loại nhân vật nhỏ này không thể sắp xếp cho ta một cơ hội gặp mặt Trường Thanh Tử...”
“Trừ khi ta lấy ra thân phận Thanh Hòa Tử tùy tiện tới cửa, sau đó cố giết... Nhưng ta thật sự làm như vậy, thân phận Thanh Hòa Tử này cũng kết thúc luôn...”
Trong lòng Phương Tịch thâm mỉm cười, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác quán trà chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận