Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1164: Quang Âm (2)

Sau khi quan sát sức lửa, lúc này Phương Tịch chỉ tay một cái.
Ba cái xác ve hóa thành ba đạo hồng quang lấp lánh, chui vào trong lô đỉnh màu đen.
Xác ve này đến từ bộ tộc Huệ Cô ở Địa Tiên Giới, ít nhất cần Kim Thiền Tử Hợp Thể kỳ mới có thể luyện chế.
Phương Tịch từng dò xét hang ổ Yêu Tộc mới có thể gom góp được nhiều như vậy.
Lúc này nương theo ngọn lửa đang cháy, xác ve màu đỏ bắt đầu hòa tan, hư không ngoài lô đỉnh chấn động, mang theo vầng sáng không hiểu, mơ hồ có cảm giác thời gian trôi qua.
Phương Tịch nhìn thấy một màn này âm thầm gật đầu, bắt đầu xử lý mấy linh tài khác...
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, từng đạo pháp quyết như bánh xe gió đánh ra.
- Mở!
Một lát sau, Phương Tịch bóp pháp quyết.
Đan lô tự động mở ra, quang ảnh chuyển đổi, mang theo hương vị pháp tắc Quang Âm...
Một dòng chất lỏng xềnh xệch từ trong lò đan bay ra, hình thái biến ảo khó lường, cực kỳ hư ảo, dường như muốn biến mất.
Phương Tịch nhìn thấy một màn này, trên mặt không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khẽ đưa tay ra.
Trong hư không, từng sợi tơ pháp tắc Quang Âm xuất hiện, giăng khắp nơi giống như một tấm lưới lớn.
Lưới lớn nhẹ nhàng chụp tới, vớt dung dịch ở trong hư vô.
- Quang Âm Ngọc Dịch thành công rồi.
Lông mày hắn nhíu lại:
- May mắn linh dịch này không quá khảo nghiệm kỹ nghệ luyện đan... Ta còn có thể miễn cưỡng luyện chế.
Quang Âm Ngọc Dịch này là thứ cần thiết cho bí thuật Trường Thanh Công, làm cho Đại Thừa sớm nhận Tiên Lôi Kiếp!
Một phần bí thuật trong truyền thừa Địa Tiên này, cũng cần một ít linh dịch Quang Âm nồng đậm để phối hợp thi triển.
Quang Âm Ngọc Dịch là Phương Tịch căn cứ kho tàng của bản thân, chọn một loại linh dịch đơn giản nhất.
Phương Tịch cầm Quang Âm Ngọc Dịch lên, đi vào phòng luyện công, trực tiếp ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn huyết kỳ dị.
Quang Âm Ngọc Dịch xối lên người hắn, giống như có sinh mạng, kéo dài trên làn da, bao vây cả người hắn lại.
Trong miệng hắn lầm bầm đọc chú văn khó hiểu, ấn quyết biến đổi.
Chỉ một thoáng, Quang Âm Trường Hà ‌hơi động một chút.
Trong phòng luyện công, quang ảnh dần trở nên mơ hồ rồi hư ảo, Phương Tịch giống như có ba đầu sáu tay, duỗi từng cánh tay ra, mỗi một cánh tay đều bấm pháp quyết khác nhau.
Cái này đương nhiên không phải hắn thi triển thần thông ba đầu sáu tay, mà là lúc này thời gian giống như trùng điệp.
Trước đó Phương Tịch đã thi triển mấy ấn quyết khác nhau.
- Tật!
Phương Tịch mở bừng mắt, vô số bản thân bị bắt lấy, tiếp đó từng cánh tay giãn ra, trước ngực in một vòng tròn giống như ấn ký.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ấn ký này là do vô số Long Chương Văn, hoặc nên gọi là triện văn Quang Âm tạo thành, lít nha lít nhít, luận độ phức tạp thâm ảo thì đã vượt qua Long Chương Văn do Tổ Long lĩnh hội!
- Cảm giác kỳ dị...
Lông mày Phương Tịch nhíu lại, sau đó giãn ra.
Bí thuật Đại Thừa sớm tiếp nhận Tiên Lôi Kiếp này cũng không phải để tuổi thọ của hắn lấy tốc độ gấp mười lần trôi qua.
Mà là một loại trạng thái kỳ dị hơn.
Tuổi thọ của hắn trôi qua không khác bình thường, nhưng Phương Tịch có thể cảm ứng được kiếp số của mình đến trước thời hạn.
Vốn vạn năm độ Tiên Lôi Kiếp một lần, bây giờ chỉ cần ngàn năm!
- Loại bí thuật này... Nếu không có nắm chắc, thì không khác ‌gì tự sát!
- Cũng may ta không có vấn đề... Nếu không được ‌còn có át chủ bài Chư Thiên Bảo Giám.
Vị cách của Chư Thiên Bảo Giám đã vượt xa Tiên Phủ Kỳ Trân.
Khủng bố hơn chính là trực tiếp trừ khử lôi kiếp, sẽ không làm Tiên Lôi Kiếp dữ dội hơn...
Điều này làm Phương Tịch mơ hồ có suy đoán về vị cách của Chư Thiên Bảo Giám.
Dù sao Chân Tiên đến ‌Đạo Quân cũng chỉ là lực lượng pháp tắc kéo dài.
Chỉ có Đạo Quả mới là pháp tắc nghịch phản, làm đủ loại sự tình không thể tưởng tượng nổi!
- Đạo Quả...
Nhớ tới tin tức trong Chư Thiên Bảo Giám, vẻ mặt Phương Tịch không khỏi lộ ra vẻ mong đợi:
- Không biết từ Đạo Chủng đến Đạo Quả cần mấy bước?
Thời gian vội vã, thoáng cái liền qua.
Năm trăm năm, giây lát đã không còn.
Kim Trúc Hải, trong Phong Duyên Trai.
Phương Tịch không nhanh không chậm lật sổ sách, Tề Hống và Cung Cửu Cân đứng bên cạnh.
- Khách khanh đại nhân, Nạp Vật Phù lại bán hết sạch, cần phải tăng thêm một ít?
Cung Cửu Cân hưng phấn nói, không tự chủ được liếm môi.
Phương Tịch liếc hắn một cái, cười lạnh nói:
- Bán nhiều Nạp Vật Phù, đi cướp sinh ý Tu Di Giới Tử Phù của Phạm môn sao? Huống chi... bản khách khanh không cần tu luyện sao?
Lời vừa nói ra, Cung Cửu Cân nhất thời chột dạ.
Tề Hống vội vã ra điều đình:
- Cung chấp sự cũng chỉ suy nghĩ vì cửa hàng... Khách khanh đại nhân chớ trách.
Trên thực tế, Nạp Vật Phù bán chạy, lợi nhuận của cửa hàng tăng lên, đối với mấy người đều có chỗ tốt.
Nhưng Phương Tịch căn bản dầu muối không vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận