Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 441: Một trăm năm

Rãnh trời Kết Đan!

Đối với bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào, trừ Thiên linh căn ra thì nó đều là cửa ải không tránh được!

Thái Tuế Kết Đan cũng đã thất bại mấy lần, lãng phí mấy viên yêu đan cấp ba, cùng các loại linh dược quý giá như Địa Nguyên Đan đến từ Hồng Nhật giới.

Cuối cùng vẫn là Phương Tịch luyện một lò đan dược cao cấp dùng nội đan hệ Mộc cấp ba trung phẩm làm chủ tài, nó mới khó khăn lắm mà qua ải.

Bản thân Thái Thúc Hồng đã là linh căn thượng phẩm, ít nhất lúc Kết Đan sẽ không bị cản trở, hơn nữa y lại luyện hóa nội đan của yêu thú nên độ khó sẽ nhỏ hơn chân chính Kết Đan rất nhiều.

Chỉ có Đại Thanh... Xem như may mắn!

Mà đến lượt Chung Hồng Ngọc thì tình hình đã trở nên không tốt.

Dù sao nàng chỉ là linh căn trung phẩm, Trúc Cơ cũng hơi miễn cưỡng, đối với Kết Đan thì nó đã hơi liên lụy.

Đồng thời công pháp mà nàng tu luyện cũng không hoàn toàn phù hợp với Không linh căn, dẫn đến tiến triển tu vi chậm chạp.

Dù ý chí của nàng kiên nghị, lại phải nhờ đan dược của Phương Tịch trợ giúp, mới ở hơn một trăm bảy mươi tuổi, khó khăn lắm tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn, đạt đến ngưỡng cửa Kết Đan.

Nếu không có Phương Tịch giúp đỡ thì nói không chừng nàng trước đại nạn cũng chưa chắc có thể đột phát.

Chỉ là ở lúc Kết Đan, lại bắt đầu khảo nghiệm chân chính.

Mặc dù nàng may mắn dùng bí pháp Thủy Hỏa Luyện Kim Đan, luyện hóa Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly, có thể nói là phối trí xa xỉ nhất dưới phục dụng Ngũ Hành Linh Quả, nhưng mà cũng chỉ có thể gia tăng hai, ba thành tỉ lệ Kết Đan mà thôi.

Dù mua được Ngũ Hành Kết Kim Đan thì cũng không dùng tốt như hai vật này.

Dù sao Ngũ Hành Kết Kim Đan còn có yêu cầu về thuộc tính linh căn, còn bí pháp Thủy Hỏa Luyện Kim Đan thì thích hợp với bất kể linh căn có thuộc tính gì.

Có thể nói, nếu như không có linh vật của Phương Tịch tương trợ thì nói không chừng Chung Hồng Ngọc vừa bắt đầu Kết Đan đã thất bại.

Chứ không phải như bây giờ, mượn nhờ lực lượng của bí pháp và linh vật, nàng đã liên tục vượt qua mấy cửa ải lớn, sơ bộ ngưng kết được Kim Đan hình thức ban đầu, dẫn động được thiên tượng Kết Đan!

Thần thức cường đại của Phương Tịch tiến vào đan điền của nàng thì nhìn thấy một viên Kim Đan hư ảo hình thức ban đầu, bên ngoài còn có vô số vết rách.

Cảnh này hắn rất quen, cũng giống như năm đó mình miễn cưỡng kết thành Kim Đan, nếu không thể vận chuyển Kim Đan yên ổn, khiến nó hấp thu thiên địa linh khí, hóa thành Kim Đan không tì vết, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi trở về, cũng chính là Kết Đan thất bại!

Nhưng nhìn Chung Hồng Ngọc đến bước này đã gần như tâm lực kiệt quệ, cản bản là không thể nào lại đi tiếp được.

"Phải thất bại sao?"

"Chỉ kém một chút cuối cùng?"

"Vậy thì chẳng phải là gà bay trứng vỡ, không những lãng phí linh vật Kết Đan quý giá mà còn không thể quan sát Không linh căn Kết Đan, hư không phù văn diễn hóa linh cơ sao?"

"Cũng may mà ta từng cân nhắc trước."

Phương Tịch thở dài, bóng người chợt lóe đã đến bên cạnh Chung Hồng Ngọc.

"Công tử... Ta..."

Gương mặt Chung Hồng Ngọc tái nhợt, lộ ra nụ cười thê lương.

"Bình tâm tĩnh khí, bây giờ ta vẫn còn một biện pháp có thể xoay chuyển tình hình bất lợi..."

Lúc này Phương Tịch nói ra một đoạn khẩu quyết.

Chung Hồng Ngọc nghe xong thì gương mặt không tránh khỏi ửng đỏ...

...

Bên ngoài.

Tông Linh Hô thấy thiên địa nguyên khí hội tụ đã trở nên gian nan, trên mặt nàng cũng không biết có thần sắc gì: "Thiên tượng này hơi chật vật... Xem ra, Chung gia tỷ tỷ Kết Đan lần này, e là... ".

Nàng chợt kinh ngạc nhìn thiên tượng Kết Đan kia vốn sắp tiêu tán lại ngưng tụ lần nữa, thậm chí diễn hóa trôi chảy vô cùng.

Ầm ầm!

Một cỗ uy áp thuộc về tu sĩ Kết Đan chân chính phóng ra ngoài!

Chung Hồng Ngọc Kết Đan thành công!

Vào giờ khắc này, không ít người Chung gia ở trên Long Ngư Đảo vui đến phát khóc, còn sắc mặt của tu sĩ khác thì vô cùng phức tạp!
Bên trong mật thất.

Chung Hồng Ngọc nhặt quần áo trên đất lên, toàn bộ gương mặt đều đỏ lên: "Công tử..."

"Không cần cám ơn ta, nếu ngươi không đến một bước cuối cùng, thậm chí cách Kết Đan thành công chỉ kém một tia nguyên khí thì ta cũng không thể thông qua bí thuật chuyển chút nguyên khí cho ngươi."

Phương Tịch thi triển lên người một Thanh Khiết Thuật, quần áo lập tức được tẩy sạch mới tinh.

Hắn lại nghĩ đến lúc vừa nãy, cuối cùng Chung Hồng Ngọc cũng đại thành Kim Đan, từng đạo ngân sắc phù văn xuất hiện càng hoàn chỉnh hơn thì cảm xúc của hắn lập tức sục sôi, chỉ muốn bể quan lĩnh hội thật tốt một phen.

"Đa tạ đại ân của công tử..."

Chung Hồng Ngọc chỉnh trang phục thi lễ: "Nếu vì thiếp thân mà khiến công tử trọng thương nguyên khí thì dù thiếp thân chết trăm lần cũng không xóa được tội lỗi..."

"Nếu ngươi đã ngưng kết Kim Đan thì sau này vẫn tương xưng đạo hữu với ta đi... Về phần nguyên khí, chỉ là chút nguyên khí này, đả tọa vài tháng là có thể hồi phục, ngươi không cần chú ý. Ta về bế quan trước, ngươi quen thuộc cảnh giới cho tốt..."

Phương Tịch tiêu sái mà đi, không mang theo chút áng mây nào.

"Chỉ là đạo hữu thôi sao?"

Trên mặt Chung Hồng Ngọc hiện ra vẻ đắng chát nhưng rất nhanh nàng đã trở nên bình tĩnh, bắt đầu khoanh chân lĩnh hội huyền diệu của Kim Đan.

Sau khi Kết Đan xong phải tránh cảm xúc vui quá hay buồn quá, nếu không thì sẽ rất dễ bị rớt cảnh giới, vui quá hóa buồn...

Trong mật thất.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, trước mặt hắn bày biện mấy khối ngọc phù trống.

Hắn nhắm mắt suy nghĩ, trước lúc tu luyện, từng ngân sắc phù văn trên Kim Đan trong đan điền Chung Hồng Ngọc giống như hiện ra rõ ràng trước mắt của hắn.

Cùng lúc đó, cảm ngộ Ngoại Đạo Nguyên Anh lĩnh hội Tinh La Kỳ Bàn...

Cảm ngộ tự mình chế tác Cấm Không Phù...

Vô số linh cảm, cấm chế và trận pháp mà hắn lĩnh hội được trong truyền tống trận...

Cùng phù văn không hoàn chỉnh mà năm đó hắn quan sát Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ thu hoạch được...

Đương nhiên, cuối cùng còn có đường vân vô cùng mơ hồ mà tựa như mang theo khí vận đại đạo trên Chư Thiên Bảo Giám...

Từng cái hiện ra trong đầu của hắn, không ngừng hội tụ, hợp tan...

Cuối cùng!

Phương Tịch chợt mở mắt, trong hư không như có hai tia chớp xẹt qua.

Một khắc sau, hắn nhấc tay, một ngọc phù trống bay ra, bột phấn bạc trong một cái hộp khác nháy mắt bị hòa tan, hắn dùng thần niệm làm bút, bột phấn bạc làm mực, vẽ lên ngọc phù trống kia.

Không lâu sau, một Cấm Không Phù hoàn toàn mới xuất hiện!

"Độ hoàn hảo của phù văn... Sáu thành bảy ! Không đủ!"

Phương Tịch nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ.

Thời gian như nước...

Trong nháy mắt, lại qua mấy năm.

Lúc Chung Hồng Ngọc củng cố tu vi Kết Đan sơ kỳ xong thì xuất quan chấn nhiếp quần tu Hồ Vạn Đảo, cũng tổ chức khánh điển Kết Đan, Phương Tịch vẫn đang yên lặng lĩnh hội.

Trong tĩnh thất.

Từng ngọc phù nằm ngổn ngang trên mặt đất, tùy ý một miếng dù tu sĩ Kết Đan thấy cũng phải đỏ mắt.

Lúc này chúng lại như rác rưởi, bì tùy tiện vứt lung tung.

"Hợp!"

Linh quang chợt lóe trên tay Phương Tịch rồi chui vào trong ngọc phù.

Chờ đến lúc phù này rơi xuống, đã bị một đại thủ pháp lực màu xanh bắt lấy, mang đến trước mặt hắn.

"Độ hoàn hảo tám thành... Đã là cực hạn."

Hắn thở dài, lại kết một đạo pháp quyết, đánh vào trong Cấm Không Phù hoàn toàn mới.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Cấm Không Phù này bắt đầu chậm chạp biến hình, hóa thành một... Quân cờ màu trắng? !

Ngoại Đạo Nguyên Anh cười híp mắt vẫy tay một cái, quân cờ màu trắng này nhanh chóng chui vào Tinh La Kỳ Bàn, không ngừng thu nhỏ, ngưng trệ bất động.

"Kết hợp với Bảo Vật Hư Không như Tinh La Kỳ Bàn này, có lẽ uy lực của Cấm Không Phù hoàn toàn mới này phải lớn hơn rất nhiều?"

"Ngoài ra, ta ở trên trận pháp nhất đạo cũng tăng nhanh như gió, chắc là có thể miễn cưỡng bố trí truyền tống trận siêu ngắn..."

Cái gọi là 'truyền tống trận siêu ngắn' dĩ nhiên là chỉ truyền tống trận có khoảng cách truyền tống không xa hơn ngàn dặm, nghiêm khắc mà nói thì nói cơ bản không có tác dụng lớn gì.

Nhưng đại biểu cho tạo nghệ trận pháp của Phương Tịch lại có tiến bộ, tương lai hắn có thể bố trí truyền tống trận khoảng cách ngắn ngàn dặm, vạn dặm trở lên, thậm chí cổ truyền tống trận, cũng có một tia hi vọng.

"Hả?"

Đúng lúc này, vẻ mặt Phương Tịch chợt biến.

Hắn có thể cảm nhận được, bố trí bên ngoài Phỉ Thúy Đảo của hắn đã có thu hoạch!

"Cuối cùng đã đến rồi sao?"

"Ước hẹn trăm năm?"

Phương Tịch thì thào, trong đôi mắt của hắn mang theo chút kỳ vọng, nhìn về hướng Phỉ Thúy Đảo.

...

Phỉ Thúy Đảo.

Một đạo thanh sắc độn quang bay đến, hiện ra thân hình của một tu sĩ Kết Đan, chính là Triển Đồ!

"Hồ Vạn Đảo... Long Ngư, Phỉ Thúy..."

"Cuối cùng ta đã trở về."

Triển Đồ thì thào, trên mặt hắn có vẻ thổn thức, cảm khái.

"Hừ!"

Ở trong thức hải của y có một tiếng hừ lạnh truyền ra: "Thật sự là mắt của lão phu bị mù, lúc trước sao lại chọn ngươi thi triển bí thuật đồng mạng chứ... Nếu chọn Long Ngư đảo chủ... Đối phương cũng là Kết Đan hậu kỳ!"

Lão quỷ tức giận bất bình nói: "Mấy ngày nay chúng ta đi ngang qua, nghe nói trên đảo đó linh thú, tu sĩ... Gần đây đều Kết Đan, mặt hàng như ngươi hao phí vô số tâm huyết của lão phu, khó khăn lắm mới Kết Đan trung kỳ, có phải nên đập đầu chết đi không?"

"Trong thời gian di tích hiện thế, đảo chủ không có đến Phỉ Thúy Đảo, lão quỷ ngươi suy nghĩ nhiều rồi... Ngoài ra, Khô Vinh Quyết bác đại tinh thâm, ta có thể tu luyện đến Kết Đan trung kỳ đã không tệ."

Triển Đồ thở dài: "Chỉ là không ngờ... Chung Hồng Ngọc cũng Kết Đan, hơn nữa còn không phải Giả Đan mà là Kim Đan chân chính! Nếu không phải chuyện khẩn cấp, ta cũng muốn đến tham gia khánh điển Kết Đan của nàng một phen... Dù sao nàng và ta đều là một nhóm mầm tâm tiên trên Long Ngư Đảo."

"Đúng rồi... Vì sao năm đó lão quỷ ngươi lập ước hẹn trăm năm? Ngươi chắc chắn đảo chủ có thể trong vòng trăm năm tu hành đến Kết Đan hậu kỳ sao?"

Triển Đồ chợt nhớ đến một chuyện, lại hỏi.

"Đồ ngốc... Sao lão phu có thể tính được tốc độ tu luyện cụ thể của tu sĩ chứ? Chẳng qua là lúc đó không nói như vậy thì vị đảo chủ kia sẽ thả ngươi đi sao?"

Lão quỷ cười nhạo nói: "Huống chi... Lúc đó lão phu cũng sợ tên ngốc như ngươi không thể nào thuận lợi ngưng kết Kim Đan hoặc tăng lên đến Kết Đan hậu kỳ... Kéo thêm một người để giúp giữ gốc thôi, không ngờ một hậu thủ năm đó lại thật sự có tác dụng... Cũng may mà Long Ngư đảo chủ kia tiến cấp hậu kỳ, nếu không thì với tu vi Kết Đan trung kỳ của người, muốn tiến vào bí cảnh kia, quả thật rất phiền phức... Nếu bây giờ ngươi đã là Kết Đan hậu kỳ thì chúng ta sẽ hất người đó ra, tự đi là được."

"Thì ra là vậy."

Triển Đồ gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta lập tức báo cho đảo chủ sao?"

"Chờ chút đã..."

Lão quỷ chợt nói: "Một chỗ phía trước ngươi hình như có chút không đúng!"

"Hả?"

Triển Đồ giật mình, một đạo thanh sắc kiếm khí trong nháy mắt bay ra, khuấy động không trung, một cấm chế trận pháp hiện ra.

"Cấm chế liễm tức? Là trận pháp!"

Lão quỷ hú lên quái dị: "Có ngươi mới nhìn lén chúng ta..."

"Hừ!"

Dù sao Triển Đồ cũng là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, lúc này y hừ lạnh một tiếng, pháp bảo Thanh Mộc Kiếm bay ra, kéo ra một đạo thanh hồng dài khoảng mười trượng, chém mạnh lên cấm chế.

Trong khoảnh khắc trận pháp sụp đổ, chỉ còn lại một con mộc khôi lỗi trong đó.

Triển Đồ không cần nghĩ ngợi, sắp bắt được con mộc khôi lỗi này để nghiên cứu kỹ một phen, nhưng một khắc sau, cấm chế mà Phương Tịch đã bố trí trong cơ thể của mộc khôi lỗi đã có tác dụng.

Con mộc khôi lỗi này bỗng dưng tự cháy, cứ như vậy hóa thành tro tàn, không để lại chút gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận