Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 125: Thủ tiêu tang vật (1)

Sau khi rời khỏi Thiên Tiên Lâu, Phương Tịch trang bị đầy đủ, điều chỉnh tâm tính rồi trở lại Thanh Trúc Sơn.

Cây trên núi xanh tốt, Bích Trúc vẫn xanh biếc như trước, cảnh thì vẫn còn như cũ nhưng người thì đã mất.

Phương Tịch đi đến vị trí khu nhà lều của Linh nông lúc trước, chỉ thấy cảnh tượng khắp nơi đều đổ nát, dường như nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.

"Đúng là ở bên ngoài phường thị không an toàn, không có sự uy hiếp của tu sĩ Trúc Cơ... Thì làm gì có Linh nông nào nguyện ý đến đây trồng?"

Hắn nói một câu cảm khái rồi tìm đến vị trí căn nhà gỗ nhỏ của mình.

Chỗ này cũng là một vùng phế tích, dường như đã bị đấu pháp ảnh hưởng nên khiến cho căn nhà đã đỗ sập.

Ba!

Phương Tịch cầm lấy một cây xà nhà rồi mạnh mẽ nâng lên.

Sức lực của hắn bây giờ rất kinh người, sau khi hắn phát kình, lượng lớn ván gỗ, đá vụn đều bị nhấc lên, hiện ra bàn ghế gãy vụn, thậm chí còn có một số mảnh xương không biết tên bị vỡ.

"Ai... Nhà của ta đã sập đổ hết rồi!"

Phương Tịch than thở một câu, hắn tìm đến vị trí mà bản thân đã đào hầm.

Lối vào thông đạo đã bị bùn đất vùi lấp từ lâu, xem ra cũng không khác những chỗ khác chút nào.

Phương Tịch lấy Quỷ Đầu Đao ra, dùng như cây cuốc, rất nhanh hắn đã đào đến vị trí căn hầm lúc trước.

"Lúc trước đi vội không kịp mang theo những gia sản này..."

Hắn bước đến một góc, quen cửa quen nẻo đào ra một cái vò rượu nhỏ.

Sau khi hắn mở ra có một cỗ vị chua bay ra.

"Đáng tiếc..."

Phương Tịch nhìn lướt qua giấy dán trên vò, đây là lúc hắn thử cất rượu đã ghi lại để so sánh.

Bây giờ, sau hai năm hắn trở lại có thể xác nhận vò này đã thất bại.

Hắn tiếp tục đào vò rượu ra lại phát hiện hầu hết linh tửu đều bị như vậy, không phải vò rượu bị vỡ thì hương vị bị biến chất.

Đến khi hắn mở ra một vò linh tửu nào đó lại khiến ánh mắt của hắn sáng lên.

Ba!

Bùn phong vỡ vụn, mùi thơm của rượu tản ra.

"Đây là... Thành rồi sao?"

Phương Tịch cảm khái rồi vội vàng nhìn giấy dán đã ghi lại phối phương lúc trước.

Hắn uống thử một hớp lại hơi nhíu mày: "Mùi vị quá tệ... Hiệu quả của linh mễ cũng không còn lại bao nhiêu."

Dựa theo suy nghĩ lúc trước của Phương Tịch, Linh mễ tửu của hắn ít nhất cũng có khẩu vị không kém, còn có thể bổ sung một chút công năng của Ích Cốc đan.

Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn nghĩ cất rượu quá đơn giản.

"Ai... Bao nhiêu chuyện từ trước đến nay, đều trở thành trò cười..."

Phương Tịch vuốt ve vách hầm, hắn nhớ lại những chuyện năm đó, thần sắc của hắn không khỏi ngẩn ngơ.

Tiếp theo, hắn nâng vò rượu lên, đổ hết rượu vào trong miệng.

Mùi vị của rượu này rất bình thưởng, thật chí còn mang theo một chút đắng chát, lại vừa vặn phù hợp với tâm cảnh của hắn lúc này.

Lách cách!

Sau khi uống xong, Phương Tịch quăng vò rượu đi mặc cho nó nện lên vách tường, nổ thành vô số mảnh vỡ.

"Sau này, không cần đến đây nữa."

Sau khi rời khỏi hầm, Phương Tịch nhìn lại lần cuối rồi xoay người nhanh chân rời khỏi.

Phường thị Thanh Trúc Sơn.

Phương Tịch ngẩng đầu nhìn lên bảng hiểu, vô cùng thổn thức.

Lúc này hắn đã đổi thành tướng mạo Phương Lãnh, lại đội mũ rộng vành và mặc trường bào màu xanh để che giấu thân hình.

"Vị đạo hữu này muốn vào phường thị Thanh Trúc của chúng ta thì xin giao nộp một viên linh tinh."

Ở dưới bảng hiệu có hai tu sĩ đang thu phí những người muốn vào phường thị.

Tu vi của hai tu sĩ này cũng không cao chỉ mới Luyện Khí trung kỳ, mặc đồng phục màu xanh, trên ngực có một ký hiệu thanh trúc, đại biểu họ là người của Thanh Trúc Hội.

'Trước kia phường thị Thanh Trúc Sơn cũng đều không lấy tiền...'.

Phương Tịch oán thầm, nhưng hắn cũng không phản bác gì, nhập gia tùy tục giao nạp một viên linh tinh, đạt được một khối trúc mộc ấn tín để làm tiêu chí nhận dạng.

"Lệnh bài này chỉ có thể ở lại trong trận pháp mười hai canh giời, nếu vượt quá thời gian sẽ bị trận pháp phản kích."

Lúc giao ấn tín, tu sĩ Thanh Trúc Hội nhắc nhở một câu.

"Tại hạ đã hiểu."

Phương Tịch chắp tay, lấy ấn tín treo ở bên hông rồi bước vào trong trận pháp.

"Trận pháp này... Chắc cũng là nhị giai, nhưng mà ta không nhận ra..."

Mặc dù Phương Tịch khổ đọc Trận Đạo Sơ Giải, nhưng rất đáng tiếc là bây giờ ngay cả hạ phẩm trận pháp sư hắn cũng không phải, càng không nhận ra lai lịch trận pháp thủ hộ phường thị này.

Chỉ có thể xác định không phải là Thiên Thanh Như Thủy Trận lúc trước.

'Thanh Trúc Hội này lại có thể làm được hộ sơn đại trận nhị giai, đúng là cũng có chút bản lĩnh...'.

Đi không bao lâu, Phương Tịch đã đến bên trong của phường thị.

Vừa bước vào các loại ân thanh ồn ào náo động đã đập vào mặt.

Hắn phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy bố cục của phường thị Thanh Trúc Sơn đã thay đổi rất nhiều, dọc theo đường chính lúc trước lại xây dựng hai con đường, quảng trưởng để bày quầy bán hàng cũng mở rộng gấp đôi, lộ ra vẻ khí thế hơn xưa.

"Người sáng lập Thanh Trúc Hội xem ra cũng là hạng người có tài thao lược."

Trong lòng Phương Tịch âm thầm đánh giá.

Hai năm gần đây, từng Trúc Cơ gia tộc ngã xuống, không ít thế lực lớn lại lần nữa rung chuyển thanh tẩy, ngược lại là đã chảy ra không ít đồ tốt.

Thậm chí trong tin đồn còn có tán thu mượn cơ hội này mà đã Trúc Cơ thành công.

Thanh Trúc Hội chiếm cứ Thanh Trúc Sơn, mang phường thị đổi thành chợ đen cũng hấp dẫn không ít dòng người.

Chỉ là đa phần những tu sĩ giao dịch đều cải trang, che mặt, trên thân từng người đều tràn ngập sát khí, không giống như người tốt.

"Hình như... Ta cũng không phải là chính nhân quân tử gì mà..."

Phương Tịch sờ mặt mình, trước hết hắn đi dạo một vòng quanh phường thị để hiểu rõ giá cả biến hóa của pháp khí, phù lục, đan dược.

Sau đó thì hắn cẩn thận lưu ý mấy chỗ thích hợp để thủ tiêu tang vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận