Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1316: Cơ duyên (2)

Ở cuối trang pháp môn của Đằng Hồ này còn có hàng chữ mới được viết thêm vào, dường như là một đệ tử Thục Sơn nào đó nhận được bảo vật đã thêm vào - tam đồ đệ của Hỏa Nha Đạo Nhân là Minh Nha Tử đã từng để lại một bộ Đạo Thư. Hắn nhận được nửa quyển dưới từ một đạo nhân tha phương, ở trong Khô Hủ Sơn sáng lập ra một mạch Lão Nha Quan... làm tổ sư khai phái của Lão Nha Quan. Mặt khác, Khô Hủ Sơn chính là Thanh Hòa Sơn!”
- Không ngờ là vật có liên quan với nhân vật đứng đầu Thanh Hòa Sơn trước đây?
Trong lòng Thôi Phi Nương thầm khiếp sợ lại vui mừng.
Nàng liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy một màn sương mù dày đặc tản đi, hiện ra thân hình của A Ngưu.
Chẳng qua lúc này, thiếu niên Nông gia này lại khiêng một cái đỉnh lớn, đỉnh này có ba chân hai tai, hình như hoàn toàn được đúc bằng đồng. Ở trên thân đỉnh còn có vô số minh văn.
- Không ngờ là Kim Hoàng Đỉnh?!
Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc.
Tiêu Diêu Vương và Lam tiên sinh đồng thời hiện thân, trên tay không có vật gì.
Ngoài ra còn có một tu sĩ có đôi mắt đào hoa. Người đó chính là Đào Hoa Công Tử Diêu Bạch. Hắn nhìn thấy A Ngưu vác đỉnh lớn, trên gương mặt đầy vẻ chấn động, hâm mộ và tham lam...
Cho dù là tu tiên giả đối mặt với sức hấp dẫn vượt quá sức tưởng tượng, vẫn mất hết hình tượng!
- Không ngờ là Kim Hoàng Đỉnh?
- Ta nghe nói đỉnh này là do chưởng giáo chân nhân Thục Sơn Phái trước đây thu thập Ngũ Kim Chi Anh, lại thêm vào Nguyên Thiên Thanh Đồng, Tinh Hà Chân Sa, Thái Ất Bạch Kim Sở Chú... Đây chính là một cái đỉnh luyện kiếm, có không ít phi kiếm tiếng tăm lừng lẫy của Thục Sơn được chế tạo ra từ cái Kim Hoàng Đỉnh này. Nó còn có tác dụng kỳ diệu để phòng thân khi đối địch...
Bên cạnh, một đệ tử Thần Mộc Đảo cũng đi tay không nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt thoáng hiện vẻ hâm mộ:
- Đạo huynh đúng là có phúc duyên!
- Ta... Ta cũng chỉ có chút sức lực lớn thôi.
A Ngưu cười chất phác:
- Ta lên núi này, xung quanh đều là sương mù. Ta bỗng chốc giống như gặp quỷ đánh tường... Sau đó rất nhiều thứ nhào tới, ta nâng đỉnh lớn này lên rồi chạy...
Lời này vừa nói ra, trong lòng Thôi Phi Nương đã có tính toán:
“Vị A Ngưu này dường như là một người rất có phúc duyên.”
- Ha ha... Vị tiểu huynh đệ này quả thật cực kỳ may mắn. Tại hạ là Diêu Bạch.
Công tử ca có cặp mắt đào hoa kia lập tức tiến lên, thân thiết chào hỏi A Ngưu, thậm chí ném Tiêu Diêu Vương sang một bên.
Tiêu Diêu Vương nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt không khỏi rủ xuống, trên gương mặt giống như phủ hàn băng.
Mấy ngày sau, khi món bảo vật cuối cùng được người có duyên lấy đi, núi nguyên từ khổng lồ bỗng nhiên hóa thành một Nguyên Từ Thần Quang và tiêu tan.
Tất cả tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác buồn bã vô cớ.
Bọn họ biết cơ duyên lần này cuối cùng đã kết thúc.
Tiếp theo, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện say sưa về chuyện kiểm kê những bảo vật được Thần Mộc Lão Nhân hào phóng chia đi.
Trong đó có vài thanh phi kiếm cấp thuần dương càng khiến cho người ta người đỏ mắt.
Ở trong bầu không khí sôi động như vậy, bảo thuyền của Tiêu Diêu Vương lại khiêm tốn nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
Thuyền này vốn rời đi với tốc độ thong thả, đột nhiên lại càng lúc càng nhanh, rời khỏi phạm vi của Thần Mộc Đảo.
Bên trong tĩnh thất, Thôi Phi Nương dùng hai tay ôm Vạn Nha Hồ, đang lặng lẽ tìm hiểu công pháp khẩu quyết, trên gương mặt thoáng hiện vẻ lo lắng buồn phiền:
“Muốn tu luyện ra pháp lực, trước hết vẫn phải đúc lô đỉnh, tiếp theo khai tâm quang, có chút phiền phức...”
A Ngưu vô cùng chất phác, không tin Tiêu Diêu Vương và Diêu Bạch sẽ ra tay với hắn.
Hơn nữa, bọn họ rời bến đã lâu, lúc này chỉ thấy nhớ nhà.
Tiêu Diêu Vương căn bản không nói gì, hắn đã chủ động trở lại trên bảo thuyền.
Thôi Phi Nương vì muốn trả ơn cứu mạng, chỉ có thể cắn răng đi cùng A Ngưu.
Lúc này, nàng cẩn thận tìm hiểu pháp quyết, lại phát hiện hy vọng muốn nhanh chóng tu luyện lại pháp lực đã thất bại.
Ngay cả pháp lực còn không có cách nào luyện thành, càng không cần phải nói tới phát động pháp bảo.
Cho dù hai bảo vật này tốt, cũng chỉ là vật chết mà thôi.
“Hơn nữa, cho dù có thể giết, ta muốn giết Tiêu Diêu Vương, từ nay về sau trở thành tội phạm bỏ trốn của Đại Chu sao?”
Cho dù Thôi Phi Nương là người trong võ lâm nhưng vẫn sinh hoạt trong thế tục, vẫn phần nào kính nể và sợ hãi đối với vương pháp.
- Được rồi, ở đây đã cách xa Thần Mộc Đảo. Cho dù chúng ta có đấu pháp gì, bọn họ chưa chắc đã quan tâm.
Trên sàn thuyền, Đào Hoa Công Tử Diêu Bạch cười và vỗ vào vai của Tiêu Diêu Vương:
- Ngươi làm chuyện này không tệ. Chúng ta đi tới Ngũ Sắc Đảo trước. Đó là tổng bộ của Đào Hoa Giáo chúng ta. Nếu giáo chủ nhìn thấy chúng ta dâng lên hai pháp bảo, tất nhiên sẽ ban thưởng phong phú... Ha ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận