Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 788: Hoang thú đột kích

Tửu trì nhục lâm.
"Chư vị, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Lần đầu tiên Cuồng Thao Cư Sĩ không ăn uống thả cửa mà buồn bã nhìn những người đến.
Mặt Tu Tình Tử đầy mây đen, Bồ tiên tử cũng đầy thấp thỏm.
Liễu Nhứ và Vân Hi Tiên Tử nhìn nhau rồi mở miệng nói: "Chúng ta nhận được tin của sư môn, Thiên Hoa sư thúc chuẩn bị vứt bỏ phường thị mà mở một nơi khác để tu hành, gọi các đệ tử tông môn ta đến đó..."
Dừng lại một chút rồi Vân Hi Tiên Tử nói tiếp: "Nếu Hiệu úy Hóa Thần thì cũng có thể cùng đi."
"Vậy tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ thì sao?"
Phương Tịch suy tư rồi hỏi.
"Có thể mang theo một số môn nhân đệ tử, thân bằng hảo hữu nhưng không thể quá nhiều..." Liễu Nhứ thở dài trả lời.
Mọi người ở đây biến sắc mặt, ai cũng biết nguyên do.
Đối với tu sĩ cấp cao thì tu sĩ cấp thấp chính là vướng víu.
Mà nơi này là man hoang chi địa nguy hiểm nếu tụ tập quá nhiều nhân khẩu thì rất dễ khiến hoang thú hoặc tà vật chú ý.
Nếu trước đó có thành Thiên Phạm làm hậu thuẫn, phường thị lại có trận pháp bảo vệ, chỉ cần kiên trì mấy ngày là sẽ có thể chờ tu sĩ Hợp Thể đến giúp.
Nhưng bây giờ tất cả đã khác.
Không có tiếp viện, dù tu sĩ Phản Hư của Thiên Mị Tông cũng không dám tiếp tục tọa trấn phường thị lớn mà chuẩn bị tìm một nơi an toàn và yên tĩnh khác, chỉ nhận một phần nhỏ tu sĩ để chờ cứu viện...
Có thể nói Thiên Phạm Vực bây giờ đối với Phản Hư cũng rất nguy hiểm, còn không thể rời khỏi được.
Lời này vừa ra thì mấy tu sĩ Hóa Thần đều hơi động tâm.
Đến thời khắc sinh tử, quân lệnh của Thiên Phạm Quân đối với những tu sĩ cấp cao này thì cũng không khác gì tờ giấy lộn.
"Không sai... Chúng ta chỉ cần bỏ qua những linh mạch cấp cao, mở động phủ ở nơi hoang vu... Chắc cũng không đến mức hấp dẫn hoang thú cấp cao nào, có hi vọng chèo chống tới khi tiếp viện đến, hoặc siêu cấp truyền tống trận mở lại!"
Mắt Tu Tình Tử sáng lên.
"Chỉ là Nguyên Âm Thượng Nhân chính là đích hệ của Thiên Phạm Quân... Nên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
Cuồng Thao Cư Sĩ cũng hơi động tâm nhưng vẫn còn chút lo lắng.
Vân Hi Tiên Tử nhìn về phía Phương Tịch.
Phương Tịch cười nói: "Gần đây tu vi của ta có đột phá nên định bế quan để lắng đọng một thời gian..."
"Ai, Phương đạo hữu vậy mà lại tấn thăng đến Hóa Thần viên mãn trước bản nhân một bước."
Cuồng Thao Cư Sĩ nói: "Thiên tư như vậy, thật sự khiến người khác phải ghen tị..."
Đôi mắt đẹp của Bồ tiên tử ở bên cạnh càng sáng hơn.
...
Phương Tịch cũng không quan tâm những đồng đạo này ao ước, ghen tị.
Sau khi tụ hội tán đi hắn lập tức bay trở về động phủ của mình, bắt đầu chuẩn bị đột phá.
'Đột phá trong phường thị sẽ gây động tĩnh quá lớn, cũng không phải lựa chọn tốt...'.
'Vẫn nên dựa theo kế hoạch trước đó, ra ngoài dã ngoại tìm một nơi đi... Có bản thệ hộ pháp sẽ không có vấn đề gì...'.
Về phần quân lệnh?
Dù lúc Thiên Phạm Quân ở thời kì đỉnh phong thì Phương Tịch cũng không để trong mắt chứ đừng nói chi trật tự bây giờ đã sụp đổ...
Đêm đó chắc chắn có rất nhiều tu sĩ không ngủ ngon được.
Hống!
Phương Tịch đang khoanh chân đả tọa thì bên tai chợt truyền đến tiếng thú rống.
Tiếng rống này to rõ mà khát máu, kích thích ma công trong cơ thể của hắn cũng rục rịch, xem chút đã khiến khí huyết của hắn cuộn trào nhè nhẹ.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, quanh thân hiện ra một lớp áo giáp như điêu khắc từ thủy tinh đen, hắn chợt đứng dậy rồi bước ra ngoài động phủ.
Mặc dù trận pháp bảo vệ động phủ của mình Phương Tịch chỉ bố trí tạm thời nhưng cũng không tệ.
Huống chi ở bên ngoài Phường Thị Hắc Nham còn có một trận pháp cấp sáu bảo vệ.
Tiếng thú rống có thể xuyên qua hai lớp phòng họ thì chắc chắn sẽ không đơn giản.
"Tiếng thú rống như vậy, chẳng lẽ là... Nguyên Cổ Hoang Thú? !"
Phương Tịch bay lên giữa không trung thì đã thấy những tu sĩ Hóa Thần như mình cũng không ít, ai cũng có thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Mà lúc này Phường Thị Hắc Nham lại có một tần quang hoa xanh biếc khổng lồ bao phủ.
Phía trên quang tráo xanh biếc rất dày này còn có từng phù văn lấp lóe như ẩn như hiện...
Chính là đại trận bảo vệ phường thị: Lục Phạm Thủy Môn Trận!
"Đây là..."
Trong mắt Phương Tịch lấp lóe quang mang, hắn nhìn thấy ở bên ngoài quang tráo xanh biếc lại có một con quái vật khổng lồ!
Hình thể của con Nguyên Cổ Hoang Thú đã hơn phân nửa phường thị như một dãy sơn mạch cỡ nhỏ.
Nó tượng tự như tê giác, da toàn thân như từng mảng giáp đen, bốn chân cũng không phải loại như móng mà có hình như lợi trảo màu ám kim.
Càng khiến người ta phải hoảng sợ hơn chính là trên đầu của có ba cái sừng nhọn sắp xếp theo thứ tự.
Cái sừng cao nhất rõ ràng là màu vàng óng, cái thứ hai thì trong màu ám kim mang theo vô số hoa văn, cái sừng nhỏ cuối cùng lại tỏa hào quang năm màu, khiến người ta không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Quả nhiên là Nguyên Cổ Hoang Thú!"
Phương Tịch cảm khái: "Vận khí của chúng ta, thật sự không tốt..."
"Bò.... ò...!"
Con Nguyên Cổ Hoang Thú này hiển nhiên bị nhân khí trong phường thị hấp dẫn, trong đôi mắt nhỏ tí không cân xứng với hình thể khổng lồ của nó đầy ánh sáng đỏ ngầu.
Nó chợt phát ra tiếng rống như Mãng Ngưu, độc giác vàng óng lóe lên một đào hào quang rực rỡ.
Xùy!
Một đạo quang huy vàng óng lóe lên hóa thành một quang trụ vàng óng đập vào Lục Phạm Thủy Môn Trận.
Vô số khí xanh biếc lưu chuyển, phù văn trên quang mạc lại nhanh chóng hòa tan dưới quang huy vàng óng.
Đạo kỳ quang vàng óng này vậy mà trực tiếp phá giải gần nửa cấm chế của Lục Phạm Thủy Môn Trận khiến trận pháp xuất hiện một vết rách lớn, sơ hở khủng bố hiện ra.
"Đây là Nguyên Cổ Hoang Thú - Tam Giác Nguyên Tê!"
Một đạo lưu quang bay ra hóa thành thân hình của Nguyên Âm Thượng Nhân.
Vị tu sĩ Phản Hư này nhìn con Nguyên Cổ Hoang Thú, vẻ mặt cũng rất khó coi: "Mỗi chiếc sừng trong ba chiếc sừng của còn thú này đều có uy năng phá trận, sừng của nó chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế bảo vật phá trận dùng một lần..."
Lục Phạm Thủy Môn Trận e là không ngăn cản được con Nguyên Cổ Hoang Thú này rồi!
Trong lòng của tất cả tu sĩ Hóa Thần ở đây chợt hiện ra một suy nghĩ.
"Sao lại đúng lúc gặp phải một con Nguyên Cổ Hoang Thú am hiểu phá trận như vậy chứ?"
Mặt Cuồng Thao Cư Sĩ đầy vẻ hối hận.
Có lẽ là đang tiếc nuối vì trước đó không nghe lời của Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ lập tức đi...
Bây giờ gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú công thành vô cùng nguy hiểm.
Trong màn đêm mênh mông kia cũng không biết còn ẩn giấu bao nhiêu hoang thú...
"Rống !"
Nguyên Cổ Hoang Thú cậy mạnh xông vào trong khe hở trận pháp rồi bị kẹt ở trong từng cấm chế, quang hoa rực rỡ hóa thành lôi hỏa, đánh lên bộ giáp da đen nhánh của nó, vậy mà chỉ có thể để lại từng vết mờ mờ.
Mà theo mỗi lần va chạm Phường Thị Hắc Nham đều đất rung núi chuyển.
"Không tốt!"
"Là hoang thú!"
"Cứu mạng, đại nhân vật của Thiên Phạm Quân đâu rồi?"
"Con mẹ nó quân đầu trọc... Lão tư đã biết từ lâu, những tên trọc kia chính là muốn chúng ta đi chết mà!"
Khu ngoại thành gặp tai họa nghiêm trọng nhất nên đã hỗn loạn từ lâu.
Vô số tán tu bị tiếng thú rống làm tẩu hỏa nhập ma, hoặc sợ vỡ mật, tinh thần sụp đổ chạy loạn kêu loạn...
Ngẫu nhiên có người tinh thần cứng cỏi, tu vi cao thâm hoặc có bảo vật thủ hộ thần thức thì sau khi đại loạn một phen đã bắt đầu ăn ý hóa thành cướp tu, cướp bóc cửa hàng và động phủ của tu sĩ...
Nếu vận khí tốt, sau trận này vẫn còn sống sót thì rất nhiều người trong bọn họ sẽ có thể tăng tu vi lên một đại cảnh giới!
Lãi lớn như vậy đã đủ khiến các tán tu không quan tâm sinh tử mà mạo hiểm.
"Các ngươi khống chế trận pháp, ta sẽ tự xuất thủ kiềm chế con Tam Giác Nguyên Tê này!"
Toàn thân Nguyên Âm Thượng Nhân tỏa ra quang trạch màu đồng thau, từ phù văn kia như sống lại, khiến cô ta như mặc một bộ chiến giáp kỳ dị.
Mà cô ta vừa xoa hai tay một cái, một bộ chập cheng màu đồng cổ hiện lên ở trong tay, cô ta vừa chập lại thì lập tức có tiếng chói tai vang lên.
Vị tu sĩ Phản Hư này rõ ràng tu luyện công pháp âm đạo !
Đương đương!
Sóng âm chói tay như vô hình, bỏ qua phòng ngự dày nặng của Tam Giác Nguyên Tê mà trực tiếp nổ tung trong cơ thể của nó.
Con Nguyên Cổ Hoang Thú lập tức rống lớn.
Chiếc sừng thứ hai màu ám kim trên đầu nó oanh minh, từng hoa văn huyền diệu phức tạp sáng lên như trận pháp thiên nhiên.
"Nó sắp đến rồi!"
Từng tu sĩ Hóa Thần bay ra, dẫn động thiên địa linh lực quán chú vào Lục Phạm Thủy Môn Trận.
Lúc này thấy Tam Giác Nguyên Tê như vậy thì lập tức hét lớn.
Ong ong!
Vô cùng vô tận Thủy hành thần quang hội tụ chỉ trong tích tắc đã bố trí mấy chục bức tường băng.
Mỗi bức tường băng đều rất cao, rất dày như tường thành.
Hưu!
Đạo quang huy ám kim kia đánh đến, liên tục phá đi mười mấy bức tường băng, mãnh mẹ đánh lên Lục Phạm Thủy Môn Trận.
Cả tòa Phường Thị Hắc Nham run lên, sao đó... Trong ánh mắt tuyệt vọng của rất nhiều tán tu, quang mạc ngoài cùng ầm ầm vỡ ra một cái động lớn.
Mà con Tam Giác Nguyên Tê kia cũng lập tức xâm nhập vào trong ngoại thành.
"A!"
Một tu sĩ Kết Đan né không kịp nên cả người và pháp bảo đều bị giẫm thành thịt nát...
Vô số tán tu đang chém giết điên cuồng nhìn thấy thân hình khổng lồ của Nguyên Cổ Hoang Thú đã ở trước mắt, rốt cuộc mới nhặt về được chút lý trí, bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Tam Giác Nguyên Tê cúi đầu xuống, mỗi lần lưỡi của nó cuốn một cái lập tức có hàng loạt tu sĩ bị nó cuốn vào trong miệng, tùy tiện nuốt...
"Nghiệt súc!"
Chập cheng trong tay của Nguyên Âm Thượng Nhân chợt phân thành hai, trên một mảnh có lôi đình cuồng vũ, thiên địa nguyên khí ầm ầm rơi xuống hóa thành từng tia lôi đình xanh, trên mảnh còn lại thì hội tụ phong vân, nhấc lên từng cơn lốc xoáy.
Hai mảnh chập cheng chợt hợp lại thành một, mang theo thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hóa thành phong lôi hợp kích, mạnh mẽ đánh lên đầu của Tam Giác Nguyên Tê.
Ba!
Nương theo tiếng kêu thảm của Nguyên Cổ Hoang Thú, chiếc sừng nhỏ rực rỡ trên đầu nó chợt đứt theo!
"Nguyên Âm Thượng Nhân không hổ là tu sĩ Phản Hư... Chúng ta liên thủ thì hôm nay nhất định có thể giết được con Nguyên Cổ Hoang Thú kia!"
Thư sinh họ Dịch mới nói được nửa lời thì trong bóng tối chợt truyền đến tiếng vang như địa chấn.
Phốc!
Một đạo ngũ thải quang trụ quét ngang, nó dùng tốc độ vượt quá tưởng tượng đánh lên Lục Phạm Thủy Môn Trận đã đổ nát gần một nửa.
Rầm rầm!
Từng cấm chế sụp đổ, ngũ thải quang trụ hóa thành một mảnh hào quang ngăn cản phong lôi của chập cheng tiếp tục đánh ra một kích.
Từ trong bóng tối có một con Nguyên Cổ Hoang Thú hình thể nhỏ hơn Tam Giác Nguyên Tê một chút hướng về phía các Hóa Thần ở trong nội thành phát ra tiếng gào thét đầu sự chết chóc.
"Hai... Hai con Nguyên Cổ Hoang Thú!"
Thần sắc Nguyên Âm Thượng Nhân trì trệ sau đó lộ ra nụ cười khổ: "Chư vị... Chai nhau ra phá vây, nếu có duyên thì gặp lại ở thành Thiên Phạm!"
Cô ta triệu hồi hai mảnh chập cheng, bản thân hóa thành một đạo phong lôi độn quang, xông thẳng ra khỏi Lục Phạm Thủy Môn Trận, chỉ lắp lóe mấy cái đã biến mất không còn tăm tích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận