Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1271: Lấy bảo (1)

Phương Tịch đi vào trong động, nhìn thấy bên cạnh hang đá, tựa hồ có một bi văn, văn tự phía trên mơ hồ từ lâu.
Vân San San đi ở phía trước, đi tới trước một vách tường băng, yên lặng cầu khẩn.
Chớp mắt tiếp theo, một đạo hàn quang hiện lên, vách tường nứt ra, xuất hiện một con đường.
Hành lang do bông tuyết chế tạo, bên trong có hoa văn, liên tục tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh thẳm.
Hư không trở nên mông lung, mơ hồ liên tiếp với một động thiên phúc địa.
- Quả nhiên!
Mạc Y Y và Vân San San nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều hiện lên vẻ kích động.
Vân San San nói:
- Cánh cửa của động phủ Thiên Tiên này, lấy Băng Phách Thần Quang Tinh phong cấm, cho dù phi kiếm cũng bị đông kết... nhưng Huyền Thiên Tích Địa Châm trong tay Mạc tỷ tỷ, vừa vặn tương khắc, là chìa khóa ắt không thể thiếu khi mở ra Tiên phủ.
Mạc Y Y không nói một lời, thôi thúc pháp quyết.
Một vệt kim quang thoáng hiện, chỉ thấy trên kim châm, có từng ngọn lửa màu vàng bay vào trong bông tuyết.
Vô số hàn băng tan rã, hiện ra cánh cửa mơ hồ.
Ba người Phương Tịch hóa thành độn quang, trực tiếp tiến vào trong cánh cửa.
Mà thời điểm ba người tiến vào động phủ Thiên Tiên không lâu.
Vương triều Đại Chu.
Tây Côn Luân.
Một đạo ma khí phóng lên trời, khuấy động vô số phong vân.
Cách đó không xa, từng đạo kiếm quang hiện lên, đám người Linh Thiện đồng tử của Phái Thục Sơn xuất hiện.
- Quả nhiên... Lương lão ma muốn chứng đạo Thiên Ma, là khởi nguồn của lượng kiếp!
Linh Thiện đồng tử vung Thuần Quân Kiếm trong tay, quát lên:
- Trảm yêu trừ ma, ở ngay hôm nay.
Phương Tịch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một lúc, tiếp theo ánh mắt sáng ngời. Hắn phát hiện mình đã ở trong một Thủy Tinh Cung.
Trên trời cao có một mặt trăng sáng đang lơ lửng, chiếu xuống ánh sáng lạnh lẽo.
Một gốc nguyệt quế đứng sừng sững bên hồ nước, tỏa ra mùi hoa quế.
Phía xa là từng Thủy Phủ Tiên Khuyết đứng sừng sững. Khắp nơi trên đất đều là kỳ hoa dị thảo, rừng quỳnh cây ngọc... Quả thực là một động phủ của thần tiên!
- Ở đây là...
Mạc Y Y không khỏi xúc động nói:
- Quả nhiên là cảnh đẹp của tiên gia. So sánh ra, động phủ của chúng ta lại thô sơ và xấu xí hơn rất nhiều...
Vân San San lại không nói một lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng kia.
Phương Tịch cũng ngẩng đầu lên. Hắn phát hiện bầu trời ở đây chính là do Càn Thiên Chân Cương tạo thành. Mà mặt trăng sáng kia càng tuyệt hơn, chính là do Thái Âm Băng Phách Tinh Anh ngưng tụ.
- Mạc tỷ tỷ thật có phúc. ở đây có Thái Âm Băng Phách, thích hợp cho ngươi thay đổi căn cơ. Sau này, ngươi đổi sang tu luyện Thái Âm Băng Phách Thần Quang, sẽ có hy vọng trở thành Địa Tiên đấy...
Vân San San và Phương Tịch ở phía đối diện cười. Bọn họ đi tới dưới gốc nguyệt quế kia.
- Ở đây không biết che giấu bao nhiêu bảo vật. Chẳng qua quan trọng nhất vẫn là chế luyện trận pháp trung tâm trước đã... Nếu không phải là người có duyên, cố luyện hóa nó chỉ sợ sẽ phải đối đầu với pháp cấm Thiên Tiên...
Mạc Y Y đang lầm bầm, lại thấy Phương Tịch giơ tay ra hái một lá nguyệt quế.
Nàng lập tức không nói được gì nữa.
Phải biết ở đây chính là động phủ Thiên Tiên, từng ngọn cây cọng cỏ, từng cái bàn cái ghế đều bị chế luyện cấm pháp, liên kết với đại trận của động phủ!
Nếu Phương Tịch có thể hái lá nguyệt quế, dĩ nhiên hắn cũng nhìn ra được vài phần sơ hở của trận pháp, có hy vọng phá được trận!
- Đạo hữu nói thế nào?
Phương Tịch vuốt lá xanh, mỉm cười nhìn về phía Vân San San.
- Tiểu nữ tử bất tài, chỉ có thể nhìn ra ba sơ hở của trận pháp ở đây. Trong đó có một cái là linh căn của gốc nguyệt quế này. Đây chắc hẳn chính là trung tâm trận pháp!
Vân San San chỉnh lại trang phục và thi lễ nói.
- Tại hạ thấy cũng giống như Vân tiên tử. Chỉ là ở đây có một tầng huyền diệu khác. Ở trong hồ nước dùng phương pháp Thủy Nguyệt Động Thiên giấu không ít pháp bảo. Đây chính là thứ chủ nhân của động phủ cất kỹ... Nếu như chúng ta không có sự chuẩn bị trước, mạo muội động tới trung tâm của trận pháp, chỉ sợ sẽ khiến những pháp bảo này trực tiếp bay đi, uổng mất một lần cơ duyên.
Phương Tịch nói.
- Vậy đúng là... suýt nữa bước nhầm một bước, hối hận cả đời.
Mạc Y Y giật mình.
Những tán tu kia không có duyên phận, thường tiêu hao hết tích góp đánh vào động phủ của tiền bối, thậm chí hao tổn đạo hạnh của bản thân để mài mòn cấm chế. Cuối cùng cấm chế mở ra, đạo thư, pháp bảo lại tự động bay vào trong lòng người có duyên. Nàng đã nghe được không ít chuyện như vậy.
Tuy lúc đó nàng cười nói một tiếng vô phúc, nhưng chắc chắn chẳng ai muốn trở thành người như vậy.
Nàng lập tức mở miệng:
- Ta có một trận tên là Tử Vân, có thể bố trí ở xung quanh hồ nước. Ta đã tốn hai trăm năm khổ luyện Tử Vân Trận này, thu thập tử khí tiên thiên để luyện hóa thành sợi, bện thành pháp bảo giỏi về lùng bắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận