Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 820: Đại bi kịch

"Đến tột cùng ngươi là thần thánh phương nào? !"
Ngọc bút nho sinh nhìn Phương Tịch, ánh mắt rơi lên quạt lông bảy màu đang nhẹ nhành lay động trên bàn tay của đối phương thì giật mình: "Vậy mà chấp chưởng Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm... Dù chân truyền hạch tâm của tông môn Hợp Thể cũng chưa chắc có được đãi ngộ như vậy..."
Mà khiến y càng sợ hãi hơn vẫn là lực lượng Linh Vực này, vậy mà có thể ngăn cách thiên địa nguyên khí, đồng thời áp chế, trói buộc tu sĩ Phản Hư trung kỳ đỉnh phong như y!
"Người chết không cần nghĩ quá nhiều!"
Phương Tịch phát hiện Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến này dùng rất tốt, bất kể đối phương có thi triển thần thông bí thuật hay pháp bảo gì thì ta cũng chỉ cần quạt một cái!
Soạt!
Sau lưng của hắn xuất hiện hư ảnh Chân Ma, khoác trên người một lớp ma giáp đen nhánh, từng tia Chân Ma Khí lại rót vào trong Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, khiến từng ấn phù trên đó tỏa sáng rực rỡ, hắn vừa trở tay đã quạt một lần nữa!
Hào quang bảy màu xuất hiện, từng con linh cầm ngao du trong đó hóa thành quang luân to lớn, càn quét về phía ngọc bút nho sinh.
"Sắc!"
Ngọc bút nho sinh vô cùng biệt khuất mà chỉ lên đỉnh đầu.
Trong quang mang lóe lên trên thiên linh có một Nguyên Anh trắng trắng mập mập, mặc nho sam hiện lên.
Trước người nó có một bảo vật hình nghiên mực lơ lửng, nó nhanh chóng kết quyết.
Nghiên mực vỡ ra, từng tia khí đặc thù xuất hiện mang theo hạo nhiên chi ý, xông thẳng lên cao.
"Hạo Nhiên Chính Khí, vạn pháp bất xâm!"
Nguyên Anh quát lên, quanh thân hiện ra rất nhiều hư ảnh kinh văn, vô số kinh thư chữ viết tỏa sáng rực rỡ như một bộ cà sa bao phủ toàn thân y lại.
Phốc!
Ngay sau đó, thất thải hào quang đã đụng vào Hạo Nhiên Chính Khí.
Một phần hào quang bị dập tắt nhưng nương theo tiếng phượng minh thì có từng tia nhỉ như sợi chỉ xuất hiện trong hào quang.
Thất thải hỏa luân chợt trở nên khủng bố hơn, vậy mà có thể phá được phòng ngự của Hạo Nhiên Chính Khí và kinh thư rồi đánh lên một khối ngọc bội phòng ngự do ngọc bút nho sinh tế ra.
Xoẹt xẹt!
Khối ngọc bội này rất ôn nhuận, mang theo vẻ như 'quân tử như ngọc', hiển nhiên nó cũng là một món bảo vật hiếm thấy, lúc này lạp trực tiếp nổ tung hóa thành một đám tro tàn...
Những hỏa quang sót lại mang theo nhiệt độ nóng rực trực tiếp bén đến pháp thể của ngọc bút nho sinh!
Hừng hực!
Thất thải hỏa quang bao phủ ngọc bút nho sinh lại.
Sau đó có từng sợi xiềng xích xanh biếc vọt ra chui vào hư không như rắn độc, 'tóm' một Nguyên Anh cầm ngân sắc phù lục lôi ra.
Thân ảnh Phương Tịch lóe lên đã nhẹ nhàng linh hoạt lấy đi phù lục kia, hắn vừa nhìn thì không khỏi cười lên: "Tiểu Hư Không Na Di Phù? Đây chính là át chủ bài giữ mạng của ngươi sao?"
Vật này cũng đến rất đúng lúc.
Hắn mới lấy được truyền thừa Tiểu Hư Không Na Di Bí Phù tàn khuyết thì lại có bản đầy đủ này để so sánh nên quá trình bù đắp của hắn sẽ có thể nhanh hơn.
"Ngươi không thể giết ta được, ta là người của Ngọc gia, Ngọc gia chính là gia tộc Hợp Thể... Lão tổ đã sắp đến thành Thiên Phạm rồi!"
Nguyên Anh của ngọc bút nho sinh hét lớn.
"Lão tổ? Vậy thì tuổi tác sẽ không nhỏ..."
Phương Tịch sờ cằm: "Thôi... Để tự ta đi gặp."
Hắn vẫn tiếp tục kết quyết, rất nhiều xiềng xích trực tiếp chui thẳng vào trong thân thể của Nguyên Anh, khiến ngọc bút nho sinh liên tục kêu rên.
Ngay sau đó, trên trán của Nguyên Anh hiện ra triện văn màu xanh sẫm, vậy mà mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
"Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến thật sự dùng rất tốt, dù đối với Phản Hư hậu kỳ cũng có uy hiếp rất lớn... Có thể làm pháp bảo thường xuyên sử dụng."
Phương Tịch nhìn quạt lông thất thải ở trong tay của Ngoại Đạo Hóa Thân, hắn tương đối hài lòng với lần thực chiến này.
Đồng thời còn bắt được Nguyên Anh của ngọc bút nho sinh.
Hắn ném Nguyên Anh vào Địa Tiên Linh Cảnh để phong ấn, ánh bạc vừa lóe lên thì hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ma hỏa quanh thân Ngoại Đạo Hóa Thân tàn phá bừa bãi, dọn sạch chiến trường một lần nữa rồi hóa thành một đạo độn quang, nhanh chóng biến mất ở chân trời...
Nhân Gian giới.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
"Bảo vật uy lực lớn thì dùng tốt thật nhưng mà đã đốt quá nhiều chiến lợi phẩm..."
Phương Tịch ngồi xếp bằng, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy đương nhiên là thi thể của Ninh lão ẩu và Cấp lão ma.
Hai người này cũng giống như hao hết thọ nguyên, Nguyên Anh quy hư mà tọa hóa, thi thể cũng còn rất hoàn chỉnh, ngoại trừ không có Nguyên Anh ra thì tất cả cũng không khác gì khi còn sống.
Phương Tịch cầm quải trượng hắc mộc của Ninh lão ẩu lên trước, hắn phát hiện nó cũng là một món Phản Hư chi bảo cấp sáu, chỉ thôi động một chút đã có thể phóng ra một cỗ quái phong đen nhánh, uy năng có thể khiến đất đá bay mù trời, dung kim hóa thiết, tiêu hồn thực cốt...
"Thế nhưng nó không phải phong cách của ta, chỉ có thể làm vật tiêu hao khi độ kiếp..."
Hắn cảm khái một tiếng, lại quan sát hai thi thể một phen: "Không phải thể tu nhưng thể phách cũng tự nhiên đạt tới luyện thể cấp Hóa Thần... Nếu giao cho Yêu Ma Thụ, mặc dù không thể nào luyện chế ra được khôi lỗi cấp Hóa Thần nhưng cũng tương đương với có hai lực sĩ cấp sáu... Nếu lại phối hợp với phương pháp 'Chú linh' mà ta đã lĩnh hội thì cũng có thể luyện chế ra được khôi lỗi Hóa Thần đặc thù!"
Phương pháp chú linh khôi lỗi cấp năm chính là dùng trận linh hoặc tử thể do Thái Nhất phân liệt ra rót vào trong khôi lỗi, khiến nó thu được khả năng dẫn động thiên địa linh lực.
Như vậy cũng xem như đã chắp vá ra được một bộ khôi lỗi Hóa Thần hoàn chỉnh.
Mặc dù... Dùng hai di hài của tu sĩ Phản Hư mới luyện chế ra được hai khôi lỗi Hóa Thần, so với mộc khôi lỗi lúc còn cấp thấp gần như có thể giữ được đại cảnh giới thì thật sự thua thiệt không ít.
Nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, Phương Tịch cũng không chê.
Lúc này Thủy Tổ Yêu Ma Thụ rì rào cử động, từng sợi rễ phụ rũ xuống, treo hai thi thể lên, bắt đầu cải tạo...
Còn Phương Tịch thì cầm một túi trữ vật đen nhánh, thử đưa vào một tia thần thức, quả nhiên hắn đã cảm nhận được lực cản.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh có từng tia quang huy xanh sẫm rơi xuống, chiếm giữ túi trữ vật.
Không bao lâu sau, một tràng âm thanh lốp bốp vang lên.
Sau khi hắn đưa thần thức vào lần nữa thì tất cả đã thông suốt.
Sau đó những vật phẩm trong túi trữ vật điều hiện lên trước mắt hắn.
Đầu tiên đương nhiên là tiên ngọc quan trọng nhất, có hơn một trăm khối.
Ngoài ta là rất nhiều tài liệu ma đạo tanh máu, tỉ như các loại tinh huyết phong ấn trong bình ngọc, và các thi thể...
Thậm chí Phương Tịch còn nhìn thấy một bộ xương Nguyên Cổ Hoang Thú hoàn chỉnh, nhìn khí tức của nó chắc là tương đương với Phản Hư hậu kỳ, cũng không biết Cấp lão ma kia làm sao lấy được.
Đương nhiên thứ quý nhất trên người của một tu sĩ cấp cao thường là bản mạng pháp bảo.
Phương Tịch đã lấy Phản Hư chi bảo ở trong đan điền của Cấp lão ma ra ngoài, hắn phát hiện nó chính là ba thanh phi đao đen nhánh.
Làm bản mạng pháp bảo nên ngoại trừ nguyên chủ nhân ra thì bất kỳ tu sĩ nào tế luyện cũng sẽ vĩnh viễn mất đi một phần uy năng của pháp bảo.
Đừng nói chi nếu khí linh trong đó ngoan cố thì càng phiền phức hơn.
Phương Tịch cũng không quang tâm, dù sao cuối cùng chỉ cần có thể giữ ở cấp sáu thì đó cũng là vật để tiêu hao trong thiên kiếp...
'Sau khi Phản Hư thì mỗi lần tấn thăng tiểu cảnh giới cũng có tiểu thiên kiếp giáng xuống... Mặc dù tiểu thiên kiếp không có Tâm Ma Kiếp khủng bố nhưng lôi kiếp vẫn rất khủng bố, không dễ ứng phó...'.
"Hai tên Phản Hư này nghèo thật, trên người chỉ có một món bảo vật cấp sáu mà có dám đối đầu với ta sao?"
Phương Tịch hơi cạn lời.
Nhưng mà hắn suy nghĩ lại thì tu sĩ không phải người của Thiên Phạm Quân, không bị cưỡng chế thì có lẽ chỉ có người thật sự lăn lộn không tốt mới có thể mạo hiểm khai hoang.
Với chút vốn liếng này, nói không chừng là sau khi đến Thiên Phạm Vực vất vả đánh giết hoang thú, hái thiên địa linh dược, thăm dò di tích mà tích lũy được...
Ngoài ra chính là một số đan dược và ngọc giản.
Đối với cả hai, sau khi Phương Tịch kiểm tra kỹ thì phát hiện trong các đan dược còn xen lẫn một số độc đan, thậm chí trong đó còn luyện vào một số ma đầu.
Nếu tu sĩ không biết rõ mà phục dụng thì nhẹ nhất cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma...
'Dù sao cũng là vật cướp được...'.
'Chỉ là chơi ma đầu trước mặt ta... Ha ha...'.
Phương Tịch ném túi trữ vật đen nhánh qua một bên rồi lại cầm lấy túi trữ vật của Ninh lão ẩu.
Kết quả chuyện khiến hắn im lặng đã phát sinh, Ninh lão ẩu còn nghèo hơn cả Cấp lão ma, trong túi trữ vật chỉ có mười mấy khối tiên ngọc, tài liệu quý hiếm cấp sáu không được mấy món...
Về phần ngọc bút nho sinh thì càng không cần nói, bảo vật của người này gần như đã bị Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến hủy gần hết, chỉ còn lại hơn hai trăm khối tiên ngọc và mấy loại linh tài cấp sáu, còn có Tiểu Hư Không Na Di Phù, xem như chút an ủi.
"Thật sự vẫn phải sưu hồn sao?"
Phương Tịch để một sợi rễ phụ của Yêu Ma Thụ rủ xuống rồi tự động mở ra, Nguyên Anh đang hôn mê bất tỉnh trong đó hiện ra.
Hắn cười lạnh, khí tức trên thân nhanh chóng biến hóa, từ tiên ý dạt dào hóa thành ma khí dày đặc.
Một thân Tiên Nguyên Khí bất ngờ chuyển hóa thành Chân Ma Khí!
"Nếu bàn về sưu hồn... Thì chính đạo cũng không tinh thông bằng ma đạo."
Phương Tịch thì thào, hai tay kết quyết, vận chuyển bí thuật sưu hồn trong Tha Hóa Tự Tại Ma Công.
Từng tia Thiên Ma Bí Thức không ngừng chui vào trong Nguyên Anh của ngọc bút nho sinh.
Khuôn mặt của Nguyên Anh lập tức xiết chặt, hiện ra các loại biểu lộ thống khổ.
Đương nhiên Phương Tịch không quan tâm mà chỉ liên tục thôi động pháp quyết.
...
Mấy tháng sau.
"Sau lưng Thương Hội Hàn Tuyền... Là Ngọc gia sao?"
Phương Tịch vừa thao túng hai khôi lỗi Hóa Thần nấu Ngọc Hư Mễ cho mình, vừa lầm bầm lầu bầu.
Ngọc bút nho sinh làm tu sĩ Phản Hư nên ký ức rất lớn.
Dù Phương Tịch am hiểu bí thuật Thiên Ma, tinh thông sưu hồn cũng chỉ có thể từ bỏ rất nhiều nội dung hỗn tạp mà chuyên nhắm vào một phần nào đó.
Tỉ như hắn đã biết Thương Hội Hàn Tuyền còn bố trí mấy nhà kho bí mật ở Thiên Phạm Vực, trong đó ẩn giấu rất nhiều linh thạch và tài liệu quý hiếm.
Cũng không biết vì sao, tu tiên giả luôn thiếu cảm giác an toàn nên thích thỏ khôn đào ba hang.
Mà nếu Thương Hội Hàn Tuyền bị diệt môn thì tin tức bí khố sẽ không có ai biết được, có lẽ ngàn vạn năm sau sẽ biến thành một di tích mới, để tu tiên giả nào đó lấy được phúc duyên...
"Mà tên Ngọc thư sinh này thật sự không nói láo, hắn thật sự là người của Ngọc gia, đông thời Ngọc gia cũng cố ý khai thác Thiên Phạm Vực..."
Sắc mặt Phương Tịch hơi ngưng trọng, lại kèm theo một tia vui vẻ kỳ quái nào đó như muốn cười mà cười không nổi.
"Ngọc gia chính là gia tộc Hợp Thể ở Kiếm Vực, bá chủ Kiếm Vực chính là Kiếm Các, là tông môn Hợp Thể từng sinh ra Nhân Tộc Ngũ Tử, gần đây còn có một Người Cầm Kiếm khiến tàn kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân cộng minh, tiến độ tu hành ngày đi ngàn dặm, còn là kiếm tu nữa... Tác phong hành sự rất khốc liệt."
"Dù Ngọc gia có tu sĩ Hợp Thể cũng cảm thấy khó thở, thế mà muốn mở phân gia ở thành Thiên Phạm... Đây cũng là kết quả do Ngọc thư sinh đã dốc sức thúc đẩy."
"Lão tổ tông cấp Hợp Thể kia ít ngày nữa sẽ đến thành Thiên Phạm tọa trấn một thời gian."
"Hắn đã sống mấy vạn năm, có thể gọi là lão hóa thạch, thọ nguyên bây giờ chỉ còn lại không quá ngàn năm... Đây thật là... Đại bi kịch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận