Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 527: Thất Tình

"Đệ nhị Nguyên Anh của bản nhân cũng không bị tổn thương nguyên khí..."

Phương Tịch sờ cằm, dường như còn có chút dư vị: "Chẳng qua ta chỉ muốn hỏi thăm một số nơi giao dịch ở gần đây thôi..."

Mấy chục năm qua hắn đều ở ba nước trồng cây nên rất nhiều tài liệu trên người đã hao không ít.

Lúc này hắn muốn bổ sung thêm một số, thế nhưng đại loạn yêu tộc hàng giới, không ít phường thị trước đó đã không còn...

"Nơi giao dịch? !"

Nam Cung Ly suy nghĩ một lúc rồi chợt nói: "Đúng là có một chỗ, là hội trao đổi của tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta... Trong đó có không ít đồ tốt, chỉ là tương đối nguy hiểm."

"Hử? Không phải là do Ly Thương Ma Cung tổ chức đó chứ?" Phương Tịch hứng thú.

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Nam Cung Ly chợt có chút kỳ lạ: "Không phải... Tổ chức hội giao dịch tư nhân này chính là Tiêu Dao Công!"

"Tiêu Dao Công?"

Ánh mắt của Phương Tịch hơi đọng lại sau đó hồi tưởng.

Lúc hắn và Tửu Nhục Tam Hữu nói chuyện trên trời dưới đất cũng có nghe nhắc đến đại danh của người này.

Tiêu Dao Công ở Khương Quốc cũng tính như là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh, chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, một tay Vân Độn Pháp có thể xưng thiên hạ vô song!

Hơn nữa y còn là một tán tu, cũng không tu hành trên linh mạch cấp bốn, một thân một mình, không có huyết duệ hay đệ tử gì...

Nói cách khác, y thật sự không có chút uy hiếp nào nên tính tình của y rất kiêu ngạo, có thể nói là có thù tất báo.

Nghe nói năm đó có một hạt giống Kết Anh của Ly Thương Ma Cung chọc lên đầu người này, cũng đã bị y trực tiếp rút hồn luyện phách...

Sau đó Thiên Đố Ma Quân đích thân xuất thủ, đại chiến một trận với người này, mặc dù Thiên Đố Ma Quân thắng nhưng vẫn để y chạy thoát!

Từ đó về sau, tên tuổi của người này đã vang vọng hai đạo chính ma.

Y cũng là một trong những Nguyên Anh lão quái tỏ rõ người ngoài cuộc từ khi yêu tộc hàng giới đến nay!

"Vậy mà là người này! ?"

Phương Tịch cũng hơi kinh ngạc: "Nhưng cũng có thể kỳ vọng một phen..."

"Tuyệt đối sẽ không khiến đạo hữu thất vọng, nghe nói hội trao đổi này chính là đích thân người này và mấy vị đồng đạo khác hợp lực tổ chức... Không hỏi xuất thân, lai lịch của người tham gia giao dịch, thậm chí là chủng tộc!" Nam Cung Ly cố tình thêm một câu, đặc biệt là hai chữ cuối cùng.

"Chủng tộc?"

Phương Tịch lập tức kinh rồi: "Chẳng lẽ cũng có yêu tộc tham gia sao? !"

"Vì sao lại không thể chứ? Đối với tồn tại như chúng ta, mỗi người đều đã đứng trên đỉnh của giới mình, cần gì phải vì vận khí hư vô mờ mịt của hai tộc mà đánh sống đánh chết? Cho dù bề ngoài có một số đại nhân vật ép buộc... Nhưng lén lút làm một số giao dịch thì có gì mà không được?"

Nam Cung Ly nhẹ nhàng cười: "Tiêu Dao Công tổ chức hội giao dịch tư nhân như vậy đã không chỉ một hai lần, đồng đạo tham gia còn ngày càng nhiều đó! Huống chi... Yêu tộc cũng không phải hàng giới mới có, thật ra một số đại yêu hóa hình của bản giới cũng có giao tình với Nguyên Anh nhân tộc chúng ta..."

"Lưỡng giới giao hội như vậy, bù đắp lẫn nhau, đúng là có khả năng xuất hiện rất nhiều kỳ trân dị bảo..."

Phương Tịch chợt thở ra một hơi: "Như vậy... Còn phải nhờ đạo hữu giới thiệu."

"Ha ha, chuyện này là đương nhiên, chỉ là đạo hữu phải che giấu tung tích cẩn thận, nếu không với hung danh của ngươi, e là vừa xuất hiện ở hội giao dịch sẽ lập tức bị yêu tộc vây công!"

Nam Cung Ly cười run rẩy hết cả người, dường như cô ta lại có chút tò mò: "Đạo hữu thật sự đã diệt một con Phong Sí Hổ cấp bốn trung phẩm sao? !"

"Hả? Tin tức này đã truyền ra rồi sao?"

Phương Tịch gật đầu: "Đúng vậy... Còn lột da hổ, lấy yêu đan... Không biết ở hội trao đổi có ai dám thu không?"

"E là có cả đống người..."

Nam Cung Ly cười tủm tỉm trả lời.

Mấy ngày sau, Phương Tịch hóa thành một đạo hắc quang rời khỏi Như Ý Cốc.

Mặc dù Thập Bát Thiên Ma Vũ thật sự đẹp mắt nhưng xem nhiều cũng sẽ chán.

Hơn nữa trên người hắn còn mang theo Oán Hồn Dẫn, nếu đi tham gia loại hội giao dịch nguy hiểm trùng trùng này thì sẽ rất khó an toàn.

Bởi vậy hắn quyết định đi gặp Thiên Đố Ma Quân trước khi tham gia.

Băng Sát Hồ.

Bây giờ chỗ này đã trở thành cấm khu, chỉ có thành trì do tu sĩ xây dựng là còn ngoan cường đứng vững.

Từng trận pháp bay lên, đầy sát khí.

Trên bầu trời thì có một chiếc thất thải lâu thuyền lơ lửng, dường như nó có thể trấn áp tất cả.

'So với chiến hạm tuần tra của Cửu Châu giới thì vẫn thiếu chút thú vị...'.

Hắc quang chợt lóe lên ở phương xa, thân ảnh Phương Tịch hiện ra.

Hắn dừng lại ở bên ngoài trận pháp, phóng một đạo Truyền Âm Phù ra.

Không lâu sau, đã có một đạo độn quang bay đến, một ma tu Kết Đan hiện ra: "Vân Kiệt Tử tiền bối, xin chờ ở Thất Bảo Lâu Thuyền một lát, Thái Thượng trưởng lão đang bế quan, sau đó sẽ ra tiếp kiến..."

"Ừm!"

Thần sắc Phương Tịch lạnh lùng, đi theo người này lên Thất Bảo Lâu Thuyền, hắn được an bài trong một thiên sảnh để chờ.

Hắn nhìn một số bài trí xung quanh, xem như hài lòng, trực tiếp ngồi xuống khoanh chân lại, yên lặng dưỡng thần.

Khoảng mấy canh giờ sau, một đạo thần thức cường đại đảo qua.

Ngay sau đó, Thiên Đố Ma Quân với dáng vẻ thiếu niên, một đôi mày bạc, mi tâm còn có một nốt ruồi chu sa đã bước đến cửa: "Vân Kiệt Tử đạo hữu, cuối cùng ngươi đã đến rồi."

"Ma Quân cho gọi, không dám không đến!"

Phương Tịch chắp hờ tay: "Dựa theo ước định lần trước, xuất thủ một lần, đổi lấy phương pháp giải Oán Hồn Dẫn. Chắc là đạo hữu muốn để tại hạ đi tấn công Thiên Ly Nguyên đúng không?"

"Quả nhiên đạo hữu đã biết."

Sắc mặt của Thiên Đố Ma Quân cũng không có biến hóa gì: "Trong loại đại quyết chiến này mới cần cao thủ như đạo hữu... Hơn nữa đạo hữu cứ yên tâm, bản tọa cũng sẽ cùng ra tay."

"Tồn tại cùng cấp với chúng ta của yêu tộc thế nào?"

Phương Tịch không một lời đáp ứng mà sau khi hắn trầm ngâm một phen lại hỏi thực lực của yêu tộc trước.

"Thiên Ly Nguyên là do trưởng lão Thiên Phượng Nhất Tộc đích thân trấn thủ, con yêu cầm kia có thực lực cấp bốn thượng phẩm, bản tọa sẽ ngăn cản nó... Ngoài ra, đại yêu hóa hình cấp bốn không dưới hai mươi con, còn có rất nhiều yêu quân..."

Thiên Đố Ma Quân nói: "Nhưng chắc chắn Vân Kiệt Tử ngươi sẽ không để vào trong mắt..."

'Không, ta rất để ý...'.

Phương Tịch thầm nhổ nước bọt, sau đó nhíu mày lại: "Trận chiến này quá hung hiểm, thứ ngươi đồng ý với ta đâu?"

Thiên Đố Ma Quân mỉm cười: "Trước đó đạo hữu sai ngươi đưa đến phương pháp luyện chế Diệt Yêu Tam Bảo và Ngự Yêu Hoàn, quả thật là đại ân với chúng ta, dù đạo hữu không nhắc đến chuyện này thì bản tọa cũng quyết định trả thù lao trước cho đạo hữu."

Y giơ một tay lên, một ngọc giản nhẹ nhàng bay ra, đến trước người Phương Tịch.

Hai tay Phương Tịch bất động, một đạo pháp lực hóa thành đại thủ, bắt lấy ngọc giản đen nhánh.

Sau đó thần niệm của hắn tiến vào bên trong, hắn lập tức hơi kinh hãi: "Thất Tình Ly Thương Phổ? Vậy mà là bí thuật tu luyện thần hồn? Lấy bảy loại cảm xúc như buồn, vui, giận, yêu, ghét... Để tôi luyện thần thức của bản thân..."

"Bản tọa đã từng nói, Oán Hồn Dẫn vốn không thể giải, là do bản tọa lĩnh hội một môn bí thuật mà đạt được, bí thuật này chính là Thất Tình Ly Thương Phổ, muốn giải trừ Oán Hồn Dẫn thì nhất định phải tu thành thần thứ nhất của bí thuật này..." Thiên Đố Ma Quân mỉm cười nói: "Đây chính là bí thuật tăng cường thần thức vạn kim khó cầu, tuyệt đối là siêu giá trị... Nếu không phải đạo hữu mà là một đồng đạo khác thì thật sự bản tọa còn phải cân nhắc một chút."

Thần thức của Phương Tịch nhanh chóng xem công pháp, cuối cùng đúng là hắn đã nhìn thấy phương pháp giải chú, không khỏi gật nhẹ đầu: "Chẳng trách Oán Hồn Dẫn lại khó chơi như vậy... Đạo hữu yên tâm, đến ngày quyết chiến, bản nhân sẽ tự xuất chiến..."

Hắn chắp tay cáo từ rồi hóa thành ma quang rời khỏi Thất Bảo Lâu Thuyền.

Thiên Đố Ma Quân nhìn chăm chú Phương Tịch rời đi, ánh mắt khó hiểu...

Trong một động phủ tạm thời.

Phương Tịch bỏ Thất Tình Ly Thương Phổ mà hắn đã linh hội rất lâu xuống: "Công pháp thần thức như vậy, muốn tốc thành thì đương nhiên là chuyện không thể nào... Nhất định phải luyện thành tầng một, mới có thể xem Oán Hồn Dẫn như chất dinh dưỡng của thân thức mà chậm rãi luyện hóa... Sao Thiên Đố Ma Quân lại có thể nghĩ đến biện pháp tài tình như vậy chứ? Xem ra... Năm xưa Oán Hồn Dẫn mà hắn gánh cũng tuyệt đối không ít..."

Bây giờ hắn không thể nào nhanh chóng luyện thành tầng thứ nhất công pháp nhưng cũng tìm được cách điều hòa.

"Thất Tình Tỏa Hồn... Bí thuật này có thể tạm thời che giấu ba động Oán Hồn Dẫn của bản thân sao? Cũng có thể dùng để đáp ứng nhu cầu cấp bách..."

Hắn ngồi khoanh chân, yên lặng nhớ lại khẩu quyết.

Trải qua thời gian lĩnh hội, Phương Tịch đã thấu hiểu Thất Tình Ly Thương Phổ.

Hơn nữa bây giờ cũng không phải hắn muốn trực tiếp luyện thành công pháp mà chỉ thi triển một loại bí thuật trong đó, với thần thức cường hoành của hắn thì cũng không có vấn đề gì lớn.

"Ngũ sắc khiến người mù mắt, ngũ âm khiến người điếc tai, ngũ vị khiến người sướng miệng... Vui khiến người lo, giận dữ tất tổn thưởng, buồn bã khiến tâm chết, sợ thì gan lạnh..."

Phương Tịch yên lặng niệm khẩu quyết, pháp quyết trên hay tay của hắn chợt biến đổi.

Ở xung quanh hắn có một cái mặt nạ đỏ thẫm đại điểu sự vui sướng hiện lên, trên đó có một gương mặt vui cười rất quỷ dị.

Tiếp theo là mặt nạ đen nhánh đại biểu phẫn nộ...

Còn có mặt nạ xanh đại biểu buồn bã...

Từng cái mặt nạ lấp lánh quang mang, bắt đầu luẩn quẩn ở xung quanh Phương Tịch...

"Thất Tình Tỏa Hồn, phong!"

Phương Tịch thay đổi ấn quyết rồi hô lên.

Trong nháy mắt một cái mặt nạ 'dục' bao phủ lên mặt hắn, khiến gương mặt của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo.

Tiếp theo là mặt nạ đại biểu cảm xúc 'chán ghét'...

Từng cái mặt nạ không ngừng phủ lên mặt hắn, hoàn toàn che đi tướng mạo vốn có của hắn.

Sau đó Phương Tịch có thể cảm nhận được có bảy loại cảm xúc khác nhau, đi đến các nơi trong thức hải của hắn rồi chúng ổn định như đỉnh ở nơi nào đó trong thức hải...

'Quả nhiên Oán Hồn Dẫn nhắm vào thần hồn... Cho dù đoạt xá, chuyển thế thì e là cũng không thoát khỏi.'.

Trong lòng hắn hiểu ra.

Chờ sau khi hoàn thành hết những chuyện này, Phương Tịch đeo bảy cái mặt nạ tán pháp lực đi.

Dường như từng cái mặt nạ đều hoàn toàn dung nhập với gương mặt của hắn, khiến trên mặt của hắn hiện ra một lớp sương mù thất thải như mộng như ảo.

'Bí thuật này vốn là phụ trợ che giấu khí tức thân hình, lại được Thiên Đố Ma Quân phát hiện có thể dùng để phong ấn tạm thời khí tức của Oán Hồn Dẫn...'.

'Tạm thời dùng để đi tham gia hội trao đổi... Chờ sau khi hội trao đổi và đại chiến kết thúc sẽ có đủ thời gian để tu luyện pháp quyết, giải trừ hoàn toàn tai họa ngầm.'.

Phương Tịch trầm ngâm một phen rồi thở ra một hơi dài.

Mấy tháng sau.

Hai bóng người mặc áo choàng đen nhánh che kín thân hình đi đến một nơi hoang vắng.

"Nơi Tiêu Dao Công chọn tổ chức hội giao dịch chính là ở đây sao?"

Phương Tịch đeo một cái mặt nạ đằng mộc, khí tức trên người thăm thẳm, mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, nhìn chỗ này bình thường nhưng trong lòng đất có càn khôn khác..."

Nam Cung Ly cười nói: "Hơn nữa tuyệt đối không có chút cấm chế hay trận pháp nào, chính là một khu chợ hoàn toàn cởi mở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận