Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 924: Trùng tộc

"Đại chiến với ma tộc lại sắp nổ ra... Đại chiến tam tộc trước đó mới kết thúc chưa lâu đúng không?"
Phương Tịch nhíu mày lại, đối với tu sĩ thì đại chiến trước đó thật sự không lâu.
Đại chiến như vậy nổ ra khiến người ta cảm thấy như không để ý sức dân.
Đương nhiên ở tu tiên giới tu sĩ có tu vi mới là 'Dân', tu sĩ cấp cao mới là 'Sĩ', Đại Thừa Tán Tiên và sĩ quản lý nhân tộc.
"Đúng vậy... Tổn thất trước đó của Thiên Phạm Quân cũng chưa bổ sung lại sắp đại chiến..."
Vẻ sầu khổ trên mặt La đạo hữu càng nặng hơn.
"Như vậy đại chiến tam tộc lại nổ ra chắc chắn không thể tránh được."
Phương Tịch thở dài: "Cũng không biết đồng đạo Hợp Thể lần này sẽ vẫn lạc mấy vị..."
Thấy vậy trong đôi mắt của La đạo hữu lóe tinh quang, lão cười nói: "Với thần thông pháp thuật có thể so với Hợp Thể trung kỳ của đạo hữu thì đại chiến như vậy chính là cơ hội kiến công lập nghiệp..."
Nếu được lựa chọn, chắc chắn La đạo hữu hi vọng mình trấn thủ thành Thiên Phạm, Phương Tịch đến Tam Giới Sơn.
"Chỉ là bọn Tử đạo hữu nâng đỡ mà thôi, thần thông của tại hạ sao có thể so được với tu sĩ trung kỳ?"
Phương Tịch liên tục khoát tay, cười khổ.
La đạo hữu nghi ngờ, thật ra lão cũng không quá tin.
Nhưng bất kể thế nào, tu vi của tu sĩ phi thăng này chính là Hợp Thể sơ kỳ, bởi vậy lão nói: "Phương đạo hữu có đồng ý giúp lão tăng trấn thủ thành trì không?"
"Chuyện này cũng cần suy nghĩ lại... La đạo hữu nói xem có bảo vật cấp bảy gì trước đi?"
Phương Tịch lập tức vui vẻ.
"Bái kiến Phương tiền bối."
Mấy tu sĩ Phản Hư mặc chiến giáp khác nhau hành lễ trước mặt Phương Tịch.
Bây giờ đã là ba ngày sau, trải qua một phen đắn đo suy nghĩ thì Phương Tịch đã quyết định tiếp nhận đề nghị của La đạo hữu, giúp lão tọa trấn thành Thiên Phạm mười năm.
Dù sao ở đây hay ở Bồng Lai Tiên Các cũng không có gì khác nhau.
Đồng thời đối phương hứa hẹn một đóa Thất Bảo Công Đức Liên rất phù hợp với Thần đạo, đúng lúc có thể mang đến Hãm Không Đảo thí nghiệm, thậm chí cũng có trợ giúp nhất định khi hắn tế luyện Bảng Phong Thần.
Lúc này La đạo hữu đã dẫn mấy tu sĩ Phản Hư đến bàn giao cho Phương Tịch.
La đạo hữu đứng ở bên cạnh giới thiệu với Phương Tịch:
"Chúng ta trấn thủ một phương nhưng thật ra bình thường rất nhàn, không cần quản quá nhiều chuyện... Thuộc hạ của lão tăng chính là mấy người này. Đầu tiên là Chung Mộc trông giữ siêu cấp truyền tống trận!"
Một đại hán mặc hắc giáp, tướng mạo chất phác lại khom người lần nữa: "Phương tiền bối."
"Ừ."
Phương Tịch mỉm cười đáp lại.
"Tiếp theo chính là Huống Bình An chủ quản phòng thành..."
Huống Bình An mặc một bộ giáp xanh, tu vi cao nhất trong rất nhiều tu sĩ Phản Hư, đã đến cảnh giới hậu kỳ, lúc này cũng cung kính hành lễ.
"Cuối cùng là Minh Tâm, Minh Đức quản lý nội thành, đều là Thống lĩnh của Thiên Phạm Quân..."
Theo La đạo hữu giới thiệu, hai tăng nhân Phản Hư trung kỳ cuối cùng chắp tay trước ngực thi lễ với Phương Tịch.
"Ừ, chư vị không cần đa lễ."
Phương Tịch mỉm cười: "Bản nhân thích yên tĩnh, khi tọa trấn thành Thiên Phạm thì các ngươi chỉ cần ghi nhớ không có chuyện gì thì không nên quấy rầy bản nhân là được rồi..."
"Cẩn tuân pháp chỉ!"
Tứ đại Phản Hư Chung Mộc, Huống Bình An, Minh Tâm, Minh Đức đều cung kính đáp ứng.
Thật ra bây giờ các loại như Nguyên Cổ Hoang Thú ở Thiên Phạm Vực đã bị càn quét gần như không còn, lại thêm tứ đại Phản Hư bọn họ liên thủ thì bình thường cũng không có chuyện gì cần mời tu sĩ Hợp Thể.
Xem ra Phương Tịch ngồi ở vị trí này chắc là sẽ rất nhàn.
Phương Tịch mỉm cười, nhìn tứ đại tu sĩ Phản Hư nhưng trong lòng lại có cảm nhận khó hiểu.
...
Đêm khuya.
Tại siêu cấp truyền trống trận trong Truyền Tống Điện.
Chung Mộc ngồi xếp bằng mặt không biểu tình.
Bất chợt có từng 'Con kiến' đen nhánh từ dưới đế giày của y bò ra, trong nháy mắt đã phủ đầy Truyền Tống Điện.
Những linh trùng này như mang theo thiên thú thần thông loại ngăn cách khí tức, dưới sự liên kết lẫn nhau thật sự như một trận pháp nhưng lại không có chút ba động pháp lực nào.
"Thay đổi giữa các tu sĩ Hợp Thể chắc chắn là tình báo cấp giáp..."
Chung Mộc thì thào, trên mặt lại hiện lên một tia ma khí.
Sau đó y kết quyết hai tay, dường như muốn khởi động siêu cấp truyền tống trận.
Ầm ầm!
Từng khối linh thạch nhanh chóng bị rút cạn linh khí, từng trận văn bạc trắng sáng lên.
Bất chợt!
Trong trận pháp dường như xuất hiện sơ hở gì đó nên vô số Phượng Triện Văn đã tiêu tán trong nháy mắt.
"Không tốt!"
Nhìn thấy cảnh này, Chung Mộc không chút chần chừ mà hóa thành một đạo độn quang đỏ như máu, bay về phía một bức tường trong Truyền Tống Điện.
Y đã động tay động chân ở đó từ trước, chỉ cần đụng nhẹ một cái là y sẽ có thể ra ngoài...
"A Di Đà Phật!"
Nhưng mà vào lúc này lại có một chiếc áo cà sa đỏ thắm hiện ra từng triện văn vàng ống, như phủ kín bức tường mà cản trước mặt Chung Mộc.
"Không tốt!"
Thần sắc Chung Mộc đại biến, y hung hăng đập vào ngực mình rồi phun từ trong miệng ra hai con ngô công đen nhánh xông về phía trước.
Ong!
Một cái bình bát vàng óng xuất hiện như phù quang lược ảnh, từng vòng Phạn văn vàng óng như vòng sáng rơi xuống, cố định hai con ngô công kia ở giữa không trung, sau đó dễ dàng lấy đi.
"A Di Đà Phật... Chung Mộc, không ngờ ngươi lại là gian tế của ma tộc!"
La đạo hữu rất giận dữ, từ trong bóng tối bước ra.
Sau đó chính là Phương Tịch và ba tu sĩ Phản Hư Huống Bình An, Minh Tâm, Minh Đức.
Chung Mộc nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tuyệt vọng: "Ta đã bại lộ thế nào?"
"Chuyện này ngươi đến hình ngục rồi hỏi..."
Trong tay La đạo hữu hiện ra một thiền trượng vàng óng rồi cách không đánh một kích.
Hống!
Thiền trượng chợt hóa thành một con giao long, quanh thân có vô số triện văn vàng óng bao phủ, đập ầm ầm lên vai của Chung Mộc.
Tu sĩ Phản Hư này biến sắc, phun ra một ngụm tinh huyết.
Sau đó đã thấy mấy con giao long vàng óng quân quanh người y, hai cái long trảo đặt trên vai của y.
"A!"
Chung Mộc lập tức cảm thấy pháp lực toàn thân không thể động đậy chút nào, không tự chủ được mà ngã xuống đất rồi hét thảm...
'Thiền trượng của La đạo hữu dùng để bắt tu sĩ cảnh giới thấp cũng không tệ.'.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì không khỏi khen thầm.
"Hừ, Chung Mộc, ngươi hãy chờ đó."
La đạo hữu vung tay áo, thân ảnh Chung Mộc lập tức biến mất.
Sau đó lão chắp tay trước ngực hành lễ cảm tạ với Phương Tịch: "Đa tạ đạo hữu, nếu không có đạo hữu thì không biết kẻ này còn ẩn nấp đến khi nào..."
"Không sao, cũng chỉ là ta tinh thông công pháp ma tộc mới có thể phát hiện sơ hở."
Phương Tịch mỉm cười, cũng không giành công.
Trước đó thật sự là hắn phát hiện Chung Mộc có vấn đề nên mới âm thầm báo cho La đạo hữu, để đối phương giả vờ đi rồi âm thầm giám sát.
Sau đó Chung Mộc lập tức lộ sơ hở.
"Thời khắc này hai tộc nhân ma đã sắp giao chiến, những tên gian tế ma tộc này dù có bại lộ cũng phải chuyển tình báo về Ma giới, thật sự khó mà phòng bị, bây giờ có thể bắt được một tên gian tế Phản Hư của ma tộc thì cũng có thể tra khảo một phen."
La đạo hữu chắp tay trước ngực, lại cảm tạ lần nữa, sau đó mới bước lên siêu cấp truyền tống trận rồi bắt đầu điều chính bố trí trước đó.
Theo ánh bạc lóe lên, lần này lão đã thật sự đi.
"Được rồi, chuyện hôm nay phải giữ bí mật."
Phương Tịch quay người, nhìn ba tu sĩ Phản Hư rồi khoát tay: "Đi làm chuyện của mình đi."
"Dạ!"
Huống Bình An và sư huynh đệ Minh Tâm, Minh Đức không dám làm trái, lập tức cung kính lui ra.
Chờ sau khi ba người đều đi rồi thì Phương Tịch mới hơi biến sắc mà vỗ túi trữ vật.
Chỉ thấy trong túi trữ vật có một viên châu màu xanh bay ra, bên trong dường như còn có một con cổ trùng, nó đang phát ra tiếng vù vù.
"Không ngờ... Vốn chỉ tò mò mà mua bí thuật cổ trùng ở Hãm Không Đảo vậy mà thật sự có hiệu quả."
Hắn nhìn con cổ trùng trong viên châu, thần sắc không khỏi nghiêm nghị.
Thời gian sau đó Phương Tịch đã ở trong thành Thiên Phạm, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, dạo chơi các tửu lâu và nơi phong nguyệt nổi danh trong thành, khá tiêu sái sung sướng.
Ba tháng sau.
"Bái kiến tiền bối."
Minh Tâm tăng bước vào trong một đình thủy tạ, nhìn Phương Tịch đang uống rượu rồi cười nói: "Tiền bối thật sự có nhã hứng."
"Đúng vậy, đáng tiếc ngươi là tu sĩ Phạm môn có quá nhiều giới luật... Nếu không thì cũng có thể nâng ly với bản tọa một phen."
Phương Tịch bưng chén rượu, thần sắc khó hiểu.
"Thật ra... Trong giới luật của tiểu tăng cũng không có tửu giới." Minh Tâm chắp tay trước ngực rồi thản nhiên trả lời.
"Ha ha, cũng là một diệu tăng, thật sự đáng tiếc..."
Phương Tịch cười ha ha, lại hơi xúc động.
"A? Đáng tiếc chuyện gì?"
Minh Tâm mới trả lời thì chợt nhìn thấy trong hồ có từng màn nước bay lên, thần sắc không khỏi biến: "Tiền bối, ngài đây là..."
"Đã bắt được gian tế ma tộc rồi nhưng vẫn còn gian tế của Trùng tộc!"
Phương Tịch lẩm bẩm: "Ta cũng không ngờ, ngoại trừ Hãm Không Đảo ra, Trùng tộc vốn đã diệt vong ở Địa Tiên giới lại vẫn còn tồn tại..."
"Sao tiền bối lại nói vậy? Vãn bối hoàn toàn không hiểu... Vãn bối chính là Thống lĩnh của Thiên Phạm Quân, sư phụ Mãng Tước La Hán cũng là tu sĩ Hợp Thể..."
Minh Tâm tăng nhanh chóng lui lại, trong tay xuất hiện một chuỗi phật châu, y chợt kéo.
Ào ào ào!
Vô số phật châu tản ra rồi từng viên nổ tung ở giữa không trung.
Vô số Phạn văn vàng óng xuất hiện, tự tổ hợp hình thành vô số thần thông Phạm môn như từng dòng lũ vàng óng quét về phía Phương Tịch.
Còn Minh Tâm tăng thì không ngừng lui lại, trên người có từng đường vân vàng óng xuất hiện, đỉnh đầu có ánh sáng lóe lên rồi chợt đấm một quyền vào màn nước.
Ba!
Màn nước hiện ra một vết lõm khủng bố nhưng cũng không vỡ vụn.
Mà ngược lại theo lam quang lóe lên, từng triện văn xuất hiện nhanh chóng tu bổ trận pháp.
Thậm chí Minh Tâm tăng còn cảm nhận được một cỗ lực phản kích xông đến, khiến y không thể không liên tục lùi lại mấy bước, cánh tay vang lên tiếng nổ giòn tan.
"Tật!"
Phương Tịch mỉm cười nhìn cảnh này, trong tay hiện ra một viên châu màu xanh.
Ở trong viên châu màu xanh còn có một con cổ trùng có hình thù kỳ quái.
Lúc này theo hắn đánh ra một pháp quyết thì con cổ trùng này lập tức phát ra tiếng kêu kỳ dị.
"Đây là... Thiên Trùng Châu, Dẫn Trùng Thuật? Không thể nào... Sao ngươi lại biết được bí thuật của Trùng tộc ta?"
Sắc mặt Minh Tâm tăng liên tục biến đổi, sau đó không khống chế được mà há miệng ra, một con côn trùng chân đốt kỳ dị bò ra.
Nó bộc phát ra một cỗ khí tức hung lệ, định xông đến Phương Tịch.
"Quả nhiên là Âm Khôi Trùng!"
Phương Tịch không chút hoang mang mà lấy một cái mộc đỉnh ra, đỉnh này có tạo hình cổ xưa, bên ngoài có hoa văn do vô số sâu bọ tạo thành, tản ra mùi hương thần bí.
Sau đó theo một pháp quyết được đánh vào thì có vô số cánh hoa xanh lục kỳ dị nở rộ ở giữa không trung.
Một con Âm Khôi Trùng như bọ tre bị cánh hoa bao phủ, bị đông lại ở giữa không trung như hổ phách, cuối cùng bị hút vào trong mộc đỉnh...
Ba!
Phương tịch nhẹ nhàng trở tay, đậy mộc đỉnh lại, khóe miệng hiện ra tiếu ý: "Những Hợp Thể chi bảo thu được lúc trước xem ra vẫn có chút tác dụng..."
Năm đó hắn giết rất nhiều tu sĩ Hợp Thể ở Hãm Không Đảo nên thu hoạch thật sự không ít.
Ngoại trừ ba món tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân kia ra thì còn có rất nhiều Hợp Thể chi bảo.
Thần Mộc Đỉnh này là một trong số đó, nghe nói có kỳ hiệu khi thu phục các loại dị trùng.
Hôm nay hắn dùng dao mổ trâu cắt tiết gà quả nhiên danh bất hư truyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận