Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 866: Đại Nhật Kim Ô (1)

Phương Tịch mặt không biểu tình nhìn sắc mặt hưng phấn của tu sĩ xung quanh, lại nhìn Kiếm Tử khống chế độn quang, đi tới trước vầng mặt trời đỏ kia, thương lượng với Đạo Tử Đại Nhật Hỏa Thể.
Trong lòng hắn thì lại suy nghĩ trăm ngàn lần:
"Sao Kiếm Tử lại để mắt tới ta... Có liên quan đến Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm dị động trước đó sao?"
"Dù sao thanh kiếm cấp Tiên Phủ Kỳ Trân này cũng khác với Chư Thiên Bảo Giám, nó vẫn chưa hoàn toàn nhận chủ... Bởi vậy khi tàn phiến đồng nguyên đến gần thì sẽ nhắc nhở lẫn nhau sao?"
"Trên người Kiếm Tử cũng có một thanh tàn kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân... Chẳng lẽ cũng là một phần của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm sao?"
"Thanh Hòa Kiếm của ta có liên quan với Kiếm Các sao? Hình như trong ký ức của Trường Thanh Tử cũng không có ấn tượng này mà..."
Phương Tịch cảm thấy hoặc là lúc trước khi mình xem ký ức chỉ chuyên tâm vào công pháp bí thuật nên đã bỏ sót điểm quan trọng này.
Chuyện này đương nhiên không thể nào.
Hoặc là ngay cả bản thân Trường Thanh Tử cũng không biết.
Dù sao Địa Tiên giới cũng rất lớn, có lẽ cả đời Trường Thanh Tử cũng chưa từng gặp phải thanh tàn kiếm trong Kiếm Các.
Hình như trong truyền thuyết thì thanh kiếm này vẫn luôn bị phong ấn sâu trong Kiếm Các, cho đến khi Kiếm Tử xuất thế mới được nó tán thành mà mang ra ngoài.
'Về phần tên Trường Thanh Tử bây giờ... Trên người hắn cũng không có Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm nên dù có gặp phải Kiếm Tử thì cũng không khiến kiếm khí cộng minh...'.
'Trong mắt Kiếm Tử bây giờ thân phận lão tổ Vương gia của ta chỉ là Phản Hư trung kỳ, lại nghi ngờ trên người có một mảnh tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân... Chẳng phải là đưa hàng tới cửa sao?'.
'Sau đại chiến lần này chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.'.
'Hơi phiền phức rồi... Chẳng lẽ phải bỏ thân phận lão tổ Vương gia sao?'.
Ánh mắt Phương Tịch hơi trầm xuống.
Mà lúc này, theo tiếng kiếm minh vang lên, vô số tu sĩ khống chế đình đài, lầu các nhanh chóng lui về phía sau.
Đừng làm ảnh hưởng hai vị Phản Hư viên mãn giao thủ mới tốt.
Cũng may đấu pháp giữa tu sĩ Phản Hư nhân tộc cũng có hạn chế nhất định, dù sao động thủ cũng ảnh hưởng rất lớn, rất dễ gây ra tai nạn.
Lúc này từng tu sĩ không nói lời nào mà đến mấy nơi rồi bắt đầu bố trí trận kỳ, trận bàn...
Không bao lâu sau một màn sáng màu tính xuất hiện như có thể bao phủ thiên khung.
"Nghe nói Tử Viêm Đại Trận này... Ngay cả dư ba đấu pháp của tu sĩ Hợp Thể cũng có thể cản được."
Bạch Ngọc Sinh chỉ điểm giang sơn, kích động bình luận.
Phương Tịch nhìn tầng kết giới màu tím kia cũng gật đầu.
Đây là trận pháp cấp bảy, bây giờ hắn vẫn không thể bố trí được.
Trên không trung, cương phong lạnh thấu xương.
Kiếm Tử và Đạo Tử đứng lơ lửng trên không cùng nhìn nhau.
"Ngươi không tệ nhưng đáng tiếc là ngươi lại sinh cùng thời đại với ta, ta sẽ đánh bại ngươi, đúc thành đạo tâm vô ngại, sau đó lại đánh bại Phương Tiên Đạo Chủ, đoạt được vị trí Ngũ Tử... Bước từng bước một đến nơi huy hoàng nhất của nhân tộc!"
Trong đôi mắt của Kiếm Tử lóe lên hàn quang, chém đi suy nghĩ dư thừa trong lòng.
Vào thời khắc này, bất kể chuyện Kiếm Các hay là phát hiện trên thân một tên tu sĩ Phản Hư trung kỳ có khả năng mang cơ duyên tàn phiến chí bảo hoặc là thân nhân người yêu trong quá khứ... Đều chỉ là bụi, bị một kiếm phủi đi!
"Kiếm Các Kiếm Tử..."
Đạo Tử Diễm Ngọc Tông ở đối diện lại cười lạnh: "Ngươi từng cầm kiếm trảm Hợp Thể yêu tộc nhưng vẫn để đối phương chạy thoát... Bản nhân không hiện thanh danh bên ngoài, chỉ luyện mấy tên ma tu Phản Hư viên mãn mà thôi... Nhưng ngươi có biết, bản nhân từng gặp một tên tu sĩ Hợp Thể của yêu tộc, mạnh mẽ đốt hắn thành tro tàn không?"
Mỗi khi Đạo Tử nói một câu thì khí thể trên người lại tăng lên một chút.
Đến cuối cùng, sau lưng y nhưng có một vầng mặt trời đỏ mọc lên, chiếu sáng vạn thiên, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó trong lòng bàn tay y lập tức hiện ra một cái Hồng Bì Hồ Lô.
Hồ lô này vốn chỉ cỡ nắm tay của tiểu hài nhưng sau khi y đánh vào một đạo pháp quyết thì nó chợt lớn như căn phòng, từ trong miệng hồ lô có từng mảng hồng vân lớn bay ra.
Trong hồng vân còn có vô số cổ triện văn phức tạp tinh diệu tỏa sáng.
Hồng vân nhiễu nhật!
Đây gần như là thiên địa dị tượng, còn mang theo linh áp khó nói thành lời, chính là một môn thần thông chí cao mật truyền của Diễm Ngọc Tông: Đại Nhật Pháp Tướng!
"Hợp Thể chi bảo cấp bảy: Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô?"
Kiếm Tử cười nhạo: "Mặc cho ngươi thi triển ngàn vạn thần thông thì ta cũng chỉ cần một kiếm phá hết!"
Kiếm tu đến cuối cùng đều phải tu luyện ra một cỗ kiếm ý vô song, cuối cùng một kiếm phá vạn pháp!
Quanh người gã có bạch quang lóe lên, kiếm khí gào thét, xoắn nát hư không.
Từng đám hồng vân kia chưa đến gần gã mười dặm đã lập tức tan rã.
Ngay sau đó tay phải của Kiếm Tử lóe lên ánh sáng, trong cánh tay phải của gã hiện lên một vết máu.
Vết máu chợt mở ra, một tia sáng xanh bay ra, rõ ràng là một thanh phi kiếm dài hơn một xích!
Thanh phi kiếm này xanh biếc, cũng không có chuôi kiếm, trên thân kiếm có từng hoa văn của gỗ, lúc này nó phát ra tiếng kiếm minh trong vắt.
Một kiếm trong tay, khí thể của Kiếm Tử vô cùng sắc bén, kiếm thế trùng thiên xé rách hồng vân, phảng phất như còn đè Đại Nhật Pháp Tướng một bậc!
"Đạo Tử Diễm Ngọc Tông... Trước đó tuyên dương chiến tích rồi lại hiển lộ pháp bảo... Chính là muốn đè ép Kiếm Tử trên khí thế."
Trên Bách Hoa Phi Thảm.
Bạch Ngọc Sinh chậm rãi nói.
Dường như người này đã đọc rất nhiều cổ tịch nên hiểu rất rõ về các loại bí ẩn của các tu sĩ nên hắn vô cùng đủ tư cách đảm nhiệm bình luận.
Khi thấy Kiếm Tử xuất kiếm thì y còn kinh hô:
"Dùng thân làm vỏ, dùng máu dưỡng kiếm!"
"Thảo này vị Kiếm Tử này lại có thể được tiên kiếm ưu ái, bản thân hắn đã là linh thể kiếm đạo vô thượng, làm vậy cũng tương đương với dùng bản thân tẩm bổ tiên kiếm!"
"Vầy thì theo cách nhìn của Bạch đạo hữu, trận chiến này ai sẽ thắng?" Thạch Tiên Tư mỉm cười hỏi.
"Chuyện này... Vốn dĩ bản nhân xem trọng Kiếm Tử hơn nhưng bây giờ thì lại khó biết..."
Bạch Ngọc Sinh thở dài nói: "Bây giờ ta cũng mới biết, vị Đạo Tử của Diễm Ngọc Tông vậy mà từng luyện chế đại tu Hợp Thể... Mặc dù chắc chắn do nhiều nguyên nhân tập hợp mà thành nhưng cũng đáng ngưỡng mộ."
"Vương đạo hữu..."
Thạch Tiên Tư lại nhìn về phía Phương Tịch.
"Lão phu cho rằng..."
Phương Tịch vuốt râu: "Tỉ lệ năm năm..."
Thật ra trong lòng hắn cảm thấy phần thắng của Kiếm Tử lớn hơn.
Không vì cái gì khác mà chỉ vì người này chấp chưởng một món Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết.
Uy lực của Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết đương nhiên vượt xa tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân!
Chỉ cần nhìn Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ở trong tay mình trước đó đã có thể áp chế hóa thân Phù Du Tử thì đã rõ rồi.
Mặc dù sau một kiếm kia thì mình cũng ngũ lao thất thương nhưng dù Phù Du Tử bại mà vẫn chưa chết, nếu không có thần thông Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh thì tiếp tục liều mạng nữa, kết quả thế nào cũng khó nói được.
Thu!
Đúng lúc này, hai vị tu sĩ trên bầu trời đã bắt đầu giao thủ chính thức.
Trong Đại Nhật Pháp Tướng của Đạo Tử Diễm Ngọc Tông chợt truyền ra tiếng chim hót vang.
Từng ngọn lửa đỏ rực rơi xuống, rõ ràng đều là Đại Nhật Chân Hỏa đã tinh luyện cực hạn!
Đại Nhật Chân Hỏa cuồn cuộn tụ lại trong Đại Nhật Pháp Tướng rồi từ từ hóa thành hình một con linh cầm hỏa diễm.
Con chim này như quạ đen, toàn thân có lông vũ đỏ rực xen lẫn hỏa diễm, còn có ba cái chân.
"Tam Túc Kim Ô!"
"Hỏa diễm thánh linh trong truyền thuyết!"
Một đám tu sĩ nhao nhao kinh hô.
Mỗi một sợi lông vũ của Tam Túc Kim Ô đều có phù văn sáng chói, điều khiển Đại Nhật Chân Hỏa rồi chợt xông ra, hóa thành một con cự điểu khủng bố đủ để đốt núi nấu biển mà lao về phía Kiếm Tử!
Lệ!
Hư không xung quanh vặn vẹo nhưng bị nhiệt độ cao thiêu đốt sắp vỡ vụn!
"Đến hay lắm!"
Kiếm Tử cười lớn, đưa tay búng nhẹ vào phi kiếm.
Từng bí Tiên Phủ trên thân kiến bừng lên ánh sáng xanh biếc, một đạo kiếm khí phóng lên cao.
Phốc!
Một đạo kiếm khí chém qua, kiếm ý lạnh lẽo có nó dường như khiến đất trời trở về thời khi tuyên cổ cực hàn.
Vù vù!
Nhiệt độ không khí bốn phía giảm mạnh nhưng không có tuyết rơi.
Trong hàn ý thấu xương lại mang theo vần phần sát ý lạnh lẽo!
Một kiếm quang hàn!
Thanh phi kiếm kia uốn lượn như rồng, cùng chiến đấu với Đại Nhật Kim Ô.
Xùy!
Trong nháy mắt, kiếm quang màu xanh sẫm bùng lên, lập tức chém giết Đại Nhật Kim Ô!
"A!"
Thạch Tiên Tư kinh hô: "Chẳng lẽ Đạo Tử đã bại rồi sao?"
Phương Tịch lườm nàng một cái, hắn cũng lười nói nhiều.
Hừng hực!
Trong hư không từng đoàn hỏa diễm lại ngưng tụ lần nữa, vậy mà lại hóa thành hình Tam Túc Kim Ô!
Hỏa diễm hóa linh như vậy căn bản không có chỗ nào yếu hại.
Thậm chí chỉ cần bản nguyên vẫn còn thì sẽ có thể trùng sinh liên tục.
Đại Nhật Kim Ô hót vang rồi chợt chia ra làm ba!
Trong hư không như có thêm ba vầng mặt trời, lại cộng với bảy vầng mặt trời kia thì thật sự như có mười mặt trời!
"Thiên thời tại ta, thập nhật lăng không!"
Đạo Tử Diễm Ngọc Tông đứng sừng sững trên Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô, hai tay liên tục kết quyết.
Liên tục đánh từng phù lục đỏ rực vào trong Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô dưới chân.
Cái hồ lô này nhanh chóng phun liệt diễm hồng vân ra, gần như bao phủ bầu trời.
Trong mơ hồ dường như đã hình thành địa lợi!
"Thiên thời phối hợp địa lợi... Chiếm trước tam tài Thiên Địa Nhân... Kinh nghiệm đấu pháp của Đạo Tử Diễm Ngọc Tông vẫn khá phong phú."
Phương Tịch nhàn nhạt bình luận một câu.
Chỉ thấy mười mặt trời trong hư không bay lên, ba vầng mặt trời đỏ liên tục rơi xuống.
Kiếm Tử lẫm liệt không sợ, cầm kiếm hoành ngang!
Đạo kiếm quang kia vô cùng yếu ớt, chỉ như một tia trắng, lại có thể dễ dàng đẩy từng vầng mặt trời chói chang ra!
"Liệt Nhật Đạo Pháp của Diễm Ngọc Tông quả nhiên không tệ... Đáng tiếc ta đã nhìn đủ rồi."
Kiếm Tử cười lạnh một tiếng rồi bất chợt nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo độn quang xanh biếc, bắn rơi một vần mặt trời như mũi tên.
Ba vầng mặt trời ảm đạm bị dập tắt, Kim Ô gào thét như trong nháy mắt đã bị trảm diện tất cả sinh cơ!
Đạo kiếm quang kia xé rách từng tầng hồng vân, bay thẳng đến trước mặt Đạo Tử Diễm Ngọc Tông!
"Ngươi bại rồi!"
Đôi mắt Kiếm Tử lạnh lẽo, vung một kiếm đẩy Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô ra!
"Chưa chắc!"
Kiếm khí tán đi, búi tóc Đạo Tử Diễm Ngọc Tông nổ tung, tóc tai bù xù nhưng trên mặt lại lộ ra sự vui vẻ.
Trong tay y chợt xuất hiện một cái hỏa lô đen nhánh ngăn ở phía trước kiếm quang.
Phốc!
pháp bảo nhìn như liệt lô hắc thiết của thế gan lại có thể cản được kiếm quang của tàn kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân!
Hống hống!
Theo tiếng long ngâm vang lên, từng cái đầu hỏa long từ trong miệng lô xông ra.
Đại Nhật Chân Hỏa!
Càn Dương Chân Diễm!
Cửu Long Lôi Hỏa!
Đầu hỏa long phun ra các loại thiên địa dị hỏa, hội tụ lại trong một lò, cuối cùng mạnh mẽ nổ tung.
Ào ào ào!
Liệt diễm càn quét, xen lẫn kiếm quang vỡ vụn mà đánh mạnh vào kết giới Tử Viêm Đại Trận!
Kết giới trận pháp cấp bảy kia chợt xuất hiện vết lõm khủng bố, dường như một khắc nữa sẽ vỡ vụn, tác động đến vạn dặm, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận