Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 204: Đại loạn

Nam Hoang Tu tiên giới.

Long Ngư đảo.

Phương Tịch đội mũ rộng vành, mặc áo tơi, như một ngư dân bình thường, đứng trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, từ xa nhìn đại quân tu sĩ công đảo.

Sau khi thành lập Võ Thần môn ở Đại Lương thế giới xong, hắn đã không còn chuyện gì nữa.

Cố nhân gặp nhau, hồng nhan chóng già...

Sau khi thấy anh hùng tuổi xế chiều, hắn lại càng kiên định đạo tâm hơn, trở lại tu tiên giới để chuẩn bị Trúc Cơ.

Đúng lúc gặp liên minh Tam Thập Lục Đảo phát động tổng tiến công Long Ngư đảo, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

'Đại chiến mấy năm, Chung gia lại chết mất một vị lão tổ Trúc Cơ, toàn diện co đầu rút cổ trong đảo, mượn Thủy Mạc Thiên Hoa trận cấp hai thượng phẩm để tử thủ.'.

' Long Ngư Chung gia tài nguyên phong phú, lần này trước khi tiến về Bạch Trạch Tiên Thành cũng phải đi mượn một chút...'.

Nếu như trước khi đột phá Luyện Thể, Phương Tịch cũng thật sự không dám lội vào vũng nước đục này.

Nhưng bây giờ hắn đã đột phá Luyện Thể, trong Hồ Vạn Đảo to lớn này trừ Diệp tán nhân, Trúc Cơ Chung gia ra đúng là hắn không sợ ai nữa.

Hơn nữa Phương Tịch cũng rất có chừng mực.

Nếu quá nguy hiểm thì trực tiếp thoát ra mà đi, vấn đề không lớn.

Lúc này, hắn nhìn thấy từng chiếc linh chu to lớn chở đại quân tu sĩ, điên cuồng công kích màn nước màu lam bao phủ Long Ngư đảo.

Tình huống như vậy đã liên tục gần một năm, điên cuồng tiêu hao linh khí địa mạch và linh thạch của Chung gia.

Uy lực của đại trận Thủy Mạc Thiên Hoa, so với lúc trước đã yếu hơn bốn, năm phần mười, càng lộ ra nhiều sơ hở hơn.

Sau được sự chỉ điểm của Trận Pháp sư, đại quân tu sĩ tập trung công kích mấy chỗ yếu.

Đến hôm nay, đại trận đã lung lay sắp đổ.

"Mục tiêu giáp kỷ vị, Ngũ Hành hệ Mộc, phóng!"

Bên tai truyền đến giọng nói trầm ngưng của Nguyễn Đan, Lô Quá không dám thất lễ, vận khởi pháp lực, từng pháp thuật lưu quang xanh sẫm rơi xuống như mưa.

Ở bên cạnh y là Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ.

Từ sau khi gia nhập liên quân, bọn chúng đã tham gia đại chiến mấy trận bên ngoài, đến bây giờ là mỗi ngày thi triển pháp thuật công kích địa điểm đặc biệt để hao mòn uy năng của đại trận.

Sau một vòng công kích, ba người đều mặt trắng như tờ giấy, pháp lực khô cạn, không thể không ngồi xuống cầm linh thạch khôi phục pháp lực.

"Ô ô ô... Ta không muốn đánh trận, ta muốn về nhà, ta nhớ mẫu thân..."

Tu vi Vương Tiểu Hổ thấp nhất, cũng khôi phục nhanh nhất, trong giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở.

Mấy lần đại chiến trước đó, dù Nguyễn Đan có chiếu cố bọn chúng một chút nhưng đối phương cũng không phải bảo mẫu.

Quả thật thiếu niên đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, gần như bị dọa sợ.

"Khụ khụ..."

Thỉnh thoảng Hải Đại Quý ho khan vài tiếng, trước đó y ở trên chiến trường bị phi kiếm xuyên qua phổi nên bị bệnh ho, lúc này y cười khổ nói: "Bây giờ đi chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao? Chúng ta ngày đêm ở đây tấn công trận pháp, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có, không phải vì chờ đến khi phá trận có thể chạy vào cướp một trận lớn sao? Ta có nghe nói, Chung gia là thổ hoàng đế ở Hồ Vạn Đảo, trong tộc kho toàn là đồ tốt... Nghe nói chỗ sâu nhất trong linh mạch của chúng có một cái Địa Sát hồ, mỗi năm mươi năm có thể luyện ra một đạo Hắc Phong Sát Khí, có thể giúp tu sĩ tôi thể, có lợi cho đột phá Khí Huyết Quan là linh vật Trúc Cơ đấy."

Mặc dù tinh túy sát khí này chỉ có thể tăng xác suất Trúc Cơ một thành thậm chí nửa thành, nhưng cũng là thức mà rất nhiều tán tu tha thiết mơ ước.

Lô Quá cũng không nói gì chỉ dùng một viên đan dược, nhanh chóng khôi phục pháp lực.

Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không có pháp lực là không cần mạng.

Mục tiêu của y lại không phải là linh vật Trúc Cơ.

Lăn lộn nhiều năm ở bên ngoài nên y biết rõ, dù Chung gia có Hắc Phong Sát Khí cũng là thứ mà Thiếu đảo chủ và một đám tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thậm chí đại viên mãn nhất định phải đạt được, bọn chúng chỉ là một đám tôm nhỏ xông vào, muốn chết sao?

Nếu có thể tìm được linh vật có lợi cho đột phá bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ đã nên cám ơn trời đất.

Đúng lúc này, linh chu của bọn chúng chợt chấn động.

"Đây là..."

Lô Quá bất chấp hai người Vương Tiểu Hổ bị té ngã, y bước đến lan can, đã nhìn thấy kỳ cảnh.

Màn nước xanh thẫm ngăn cản chúng nhiều năm đã vỡ vụn hóa thành rất nhiều linh quang, lấm ta lấm tấm rơi xuống bốn phía.

Giữa thiên địa nhưng có một trận mưa ánh sánh màu xanh rơi xuống.

Mê vụ phía trước tản ra, một hòn đảo phồn hoa xuất hiện trước mặt tất cả tu sĩ ở đây.

"Long Ngư đảo!"

"Là Long Ngư đảo!"

"Thủy Mạc Thiên Hoa trận bị phá!"

"Giết, giết!"

Vô số tu sĩ đều điên cuồng, từng tên khống chế pháp khí, tựa như châu chấu bay thẳng vào đại bản doanh của Long Ngư Chung gia.

...

"Phá Cấm Phù cấp hai sao?"

Một phút trước, Phương Tịch đã thấy tràng cảnh Diệp tán nhân tiến về chỗ bạc nhược của trận pháp, đánh ra Phá Cấm Phù cấp hai.

Mặc dù Thủy Mạc Thiên Hoa trận là trận pháp cấp hai thượng phẩm nhưng đã bị đại quân mài hơn một năm, uy lực bị giảm mất một nửa.

Lại tìm đến chỗ bạc nhược của trận pháp thi triển Phá Cấm Phù cấp hai, bị phá là chuyện đương nhiên.

Chuyện này khác với phường thị Thanh Trúc Sơn, đại trận phường thị Thanh Trúc Sơn là bị phá từ bên trong, ở đây là từ bên ngoài.

Vốn Phá Cấm Phù cấp hai từ bên ngoài không thể nào thuận lợi công phá một đại trận như vậy nhưng trận pháp đã bị hao mòn hơn phần nửa thì sẽ dễ hơn rất nhiều.

"Hả? Có vấn đề..."

Phương Tịch đã nhìn ra vấn đề, đó chính là liên quân Tam Thập Lục Đảo đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

"Diệp tán nhân không nói rõ tình huống với 'Ba nhà trên' sao?"

"hơn nữa dựa theo tiến độ hôm nay, lại hao mòn thêm mấy tháng thì Thủy Mạc Thiên Hoa đại trận cũng sẽ bị phá, sao phải tiêu hao một tấm Phá Cấm Phù cấp hai trân quý như vậy?"

"Trừ phi nhận được tin tức, ngoại viện của Chung gia sắp đến..."

"Hoặc là... Cố ý tạo ra hỗn loạn? Để Tam Thập Lục Đảo tử thương nhiều hơn, thừa dịp đục nước béo cò?"

"Thôi, đây cũng là tình cảnh mà ta thích nhất."

...

"Đại trận phá?"

"Các huynh đệ, cướp đi!"

Nhìn thấy đại trận hộ đảo đột ngột bị phá, một đám tán tu vốn chỉ vây xem, bây giờ lại như cá mập ngửi được mùi máu tươi, cũng gọi nhau tiến lên, dễ dàng xông qua ranh giới của Tam Thập Lục Đảo tiến vào trong chiến trường.

Trên Long Ngư đảo.

Trong một linh điền được khai khẩn tốt, lão Linh nông Chung gia thi triển pháp khí liêm đao, vẻ mặt đầy sự dữ tợn cắt đầu của một tu sĩ trẻ.

Nhưng lão chưa kịp thở một hơi, khôi phục pháp lực lại có mấy tên tán tu cười ác độc đến, từng đạo pháp thuật bao phủ lão...

Một màn này phát sinh mọi nơi trên Long Ngư đảo.

Chung gia, đại quân liên minh, còn có cướp tu, toàn bộ loạn thành một bầy.

"Diệp tiền bối, ngài có ý gì?"

Trên một chiếc linh chu lớn nhất, gia chủ Thái Thúc gia Thái Thúc Hợp nhìn tu sĩ đứng chắp tay kia, gương mặt đầy sự kinh sợ.

Chiến trường này đã hoàn toàn loạn.

"Thế nào?"

Diệp tán nhân xoay người, hiện ra một gương mặt khoảng ba mươi tuổi, làn da rất trắng như muốn tỏa sáng, lúc này lại khẽ cười: "Ta biết được tin Chung gia liều chết cầu viện bên ngoài, đã có viện quân lên đường đến đây, phải nhanh chóng giải quyết Long Ngư đảo, chẳng phải là rất hợp lý sao? Vì thế, bản nhân còn trá giá một tấm Phá Cấm Phù trân quý, sau này các ngươi nhớ trả lại cho bản nhân."

"Dù như vậy cũng có thể nói trước với chúng ta một tiếng chứ, sao lại trở thành dạng vội vàng không kịp chuẩn bị, để những tán tu kia chiếm tiện nghi..."

Gia chủ Uất Trì gia là một đại hán mặt đen, lúc này cũng bày tỏ sự bất mãn.

"Ha ha, Diệp tiền bối bắt lớn thả nhỏ, không cân nhắc đến tiểu tiết, cũng là chuyện đương nhiên thôi mà..."

Gia chủ Hạ Hầu gia cười rạng rỡ, lại liếc mắt ra hiệu với hai gia chủ kia: "Nếu Thủy Mạc Thiên Hoa trận đã bị phá, vậy Chung gia lão tổ sẽ phải giao cho Diệp tiền bối..."

"Hừ, chuyện này là hiển nhiên!"

Diệp tán nhân lấy một linh khí hình chiếc đĩa màu xanh ra, hóa thành một đạo độn quang, bay đến từ đường Chung gia trên Long Ngư đả: "Chung Thiên Quận ở đâu? Đi ra đánh một trận..."

Sưu!

Một đạo độn quang bay ra, pháp lực ba động khiến vô số tu sĩ Luyện Khí biến sắc.

Đây là pháp lực ba động thuộc về tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Một đạo pháp thuật tùy ý cũng có thể trọng thương thậm chí giết chết Luyện Khí hậu kỳ.

Nhưng vị Chung gia lão tổ này cũng không ham chiến mà giả vờ đánh một thương rồi bỏ chạy.

"Hừ, đừng hòng đi!"

Diệp tán nhân liến Long Ngư đảo, hừ lạnh một tiếng rồi đuổi sát theo sau.

"Giết!"

Trên Long Ngư đảo, thấy tu sĩ Trúc Cơ đã đi rồi, mấy phương tu sĩ chém giết càng kịch liệt hơn, gần như lúc nào cũng có tu sĩ Luyện Khí vẫn lạc, tình huống cao thủ Luyện Khí hậu kỳ bị vây công tử vong cũng không hiếm thấy.

Thậm chí ngay cả đại cao thủ Luyện Khí viên mãn vẫn lạc cũng không kỳ quái.

Rầm rầm!

Trên mặt hồ cuồn cuộn, chiết thuyền gỗ nhỏ cập vào Long Ngư đảo.

Phương Tịch mặc trang phục ngư dân, dưới lớp áo tơi là Linh Xà Giáp.

Hắn cũng không muốn bại lộ tu vi Luyện Thể của mình, bởi vậy còn xem chuyện mặc bộ giáp này là hàng đầu.

Lúc này, Phương Tịch chắp tay đi vào trong Long Ngư đảo.

Sưu sưu!

Bên cạnh có tu sĩ giết đến điên cuồng, thấy hắn xuất hiện trực tiếp thao túng mấy thanh phi đao ban đến.

Ngón tay Phương Tịch khẽ búng, thì mấy thanh phi đao kia đã dùng tốc độ nhanh hơn bay người về, xuyên thủng chủ nhân.

"người này lợi hại, không nên là địch, đi nhanh!"

"Thực lực các hạ cao cường, chỗ này tặng cho ngươi..."

Tu sĩ phụ cận giật mình, nhao nhao thoát đi, như tránh rắn rết.

Phương Tịch không chút hoang mang mà tiến lên lục thi thể, tiện thể lấy luôn túi trữ vật.

"Chỗ quan trọng trên Long Ngư đảo có ba chỗ, đầu tiên là tổ trạch Chung gia, chỗ đó đã biến thành nhân gian luyện ngục, cũng là nơi mà các tu sĩ chủ công... Hai là Linh Dược Cốc, bên trong có rất nhiều linh dược nhiều năm, thậm chí Luyện Đan sư... Cuối cùng là Dưỡng Ngư hồ, nơi này là chỗ nuôi Thanh Ngọc Lý, có khả năng có truyền thừa Ngự Thú thuật và đại lượng tài nguyên linh ngư..."

Phương Tịch cũng không quên trên hội đấu giá lần trước, Chung gia xuất ra một kiện linh khí giáp vị dùng vảy của ngư vương Thanh Ngọc Lý chế tạo.

Bởi vậy nếu tu sĩ có vận khí tốt cũng có thể ở trong ngư trường vơ vét được rất nhiều tài nguyên.

"Về phần ta sao? Đương nhiên là..."

Hắn đi về hướng của Linh Dược Cốc.

Dù sao thì đồ tốt trong tổ trạch Chung gia là nhiều nhất, chém giết cũng kịch liệt nhất.

Bảo vật chân chính thì tỉ lệ lớn là đã bị lão tổ Trúc Cơ mang đi.

Thua xa chuyện đi hái vài cọng linh dược sẽ thực tế hơn.

Phương Tịch vẫn luôn luôn cẩn thận.

Trên đường đi, những nơi hắn đi qua, chỉ cần có tu sĩ dám công kích hắn, đều bị hắn tùy tiện lấy đi mạng nhỏ, tiện thể vui vẻ nhận túi trữ vật.

"Ta chỉ là tự vệ phản kích, tuyệt đối không phải giết người đoạt bảo..."

Phương Tịch thì thầm một cầu rồi bước vào Linh Dược Cốc.

Vừa vào, một cỗ linh khí tinh thuần đã đập vào mặt, khiến hắn gật đầu: "Không hổ là thượng phẩm linh mạch cấp hai thượng phẩm linh mạch, khiến ta càng kỳ vọng..."

Trong Linh Dược Cốc đương nhiên có trận pháp, nhưng lúc này đã bị công phá từ lâu, mấy cỗ thi thể ngã trên mặt đất, có tu sĩ Chung gia mặc Phi Ngư Pháp Bào, cũng có cướp tu.

Hiển nhiên tu sĩ có suy nghĩ như Phương Tịch cũng không ít, thậm chí đã thay đổi thực tế.

"Ha ha... Đan lô thượng phẩm này, lão phu sẽ vui vẻ nhận."

Phương Tịch bước vào trong cốc đã nghe được một tiếng cười phách lối từ trong khu kiến trúc truyền ra, chợt độn quang lóe lên, một tu sĩ Luyện Khí viên mãn tướng mạo ngũ đoản xấu xí bay ra.

"Kim Nha lão quái? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận