Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 443: Gốc cây

Phỉ Thúy Đảo.

Phương Tịch hạ độn quang xuống, ăn ý với lão quỷ bảo trì khoảng cách nhất định, một trước một sau hạ xuống bên ngoài đảo.

Hắn suy nghĩ một chút, một tay kháp quyết, một thanh trường kiếm màu xanh lập tức hiện trong bàn tay phải của hắn.

Lưỡi của thanh kiếm này lệch xanh, mang theo điểm điểm kim sắc, chính là pháp bảo Thanh Hòa Kiếm!

Mà trên tay trái của hắn có từng đoàn quỷ vu quanh quẩn, hiện ra một cây tiểu phiên bằng bạch cốt, chính là Vạn Hồn Phiên!

Mặc dù cây cờ này nhiều lần trọng thương, âm hồn bên trong còn bị Phương Tịch lấy ra không ít để luyện dầu thắp nhưng nó vẫn tương đối hung hãn.

Dù sao nó cũng là pháp bảo cực phẩm!

Nó vừa xuất hiện thì khí tức của nó lập tức khiến trong lòng lão quỷ khẽ động: 'Tiểu tử này... Thật sự có pháp bảo chuyên đối phó quỷ tu, pháp bảo này e không chỉ là pháp bảo đỉnh cấp, còn không biết đã được nuôi dưỡng bao nhiêu năm... Tuyệt đối là cực phẩm trong pháp bảo cấp ba... May mà trước đó lão phu đã đồng ý nếu không thì chút nữa quả thật có chút phiền phức.'.

Bọn họ một Kết Đan hậu kỳ, một Kết Đan trung kỳ, dù Phương Tịch phóng một biển nước thì cũng nhẹ nhàng phá đi mấy cấm chế, đến khu vực hạch tâm của Cửu Diệp Phái.

"Đây là... Trường Thanh Mộc?"

Phương Tịch phá vỡ một cấm chế rồi đến một quảng trường, hắn không khỏi hít một hơi thâu sâu.

Mặt đất của quảng trường này như kết thành một thể, mang theo hoa văn của gỗ, một màu xanh ngọc bích.

Mà ở trên quảng trường có linh khí dày như mưa, phải đến cấp bốn!

Chỉ là trong mây mù linh khí lại trộn lẫn rất nhiều quỷ khí, khiến lòng người phải run sợ.

"Chỗ chúng ta đang đứng chính là trên một gốc cây Trường Thanh Thụ không biết đã sinh trưởng bao nhiêu vạn năm... Ở giữa gốc cây chính là trung tâm của Cửu Diệp Phái ta, Trường Thanh Điện!"

Lão quỷ dùng thần thức truyền âm qua, mang theo chút cảm khái.

"Đáng tiếc... Mặc dù linh khí dồi dào, lại mang theo từng tia U Minh Khí..."

Trong mắt Phương Tịch lấp lánh tử quang, hắn lắc đầu rồi lại gật đầu: "Nếu dùng đại trận phong ấn U Minh Địa Mạch lại thì nơi đây cũng là đạo trường Nguyên Anh không tệ..."

"Hắc hắc... Nếu không thì sao năm đó tổ sư hết lần này tới lần khác chọn chỗ này?"

Lão quỷ cười hắc hắc, tiếng nói nhỏ lại: "Đáng tiếc... Năm đó... Ai, tóm lại phong ấn có sự cố, mới để mấy Quỷ Vương chạy ra."

'Người này còn giấu rất nhiều chuyện... '.

Trong mắt Phương Tịch chợt lóe quang mang, trong lòng hắn hiện ra một suy đoán: "Bất kể thế nào... Chỗ này đã có quỷ tu Kết Đan hậu kỳ chiếm, vẫn phải cẩn thật một chút."

Ngay lúc lời của hắn vừa dứt, Vạn Hồn Phiên ở tay trái của hắn chợt phát ra một trận thanh minh.

Sắc mặt của Phương Tịch không thay đổi, Thanh Hòa Kiếm thuận thế chém ra!

Xùy!

Một đạo Tru Tiên kiếm khí thông thiên triệt địa bộc phát, chém vào một chỗ hư không!

Một đoàn hắc khí chợt bộc phát, hiện ra một quỷ tu!

Quỷ tu này mặc thanh bào, hình tượng là lão giả sạch sẽ, ba chòm râu dài, tiên phong đạo cốt, chỉ là trong mắt có một mảng vàng nhạt.

Ba động pháp lực Kết Đan hậu kỳ trên thân quỷ tu này không chút giữ lại mà phóng hết ra ngoài.

Mượn địa lợi, thậm chí có thể so với uy áp của Kết Đan viên mãn!

Quỷ tu Kết Đan hậu kỳ này nhìn thấy bọn người Phương Tịch và Triển Đồ thì lập tức gào rú.

Ô ô!

Bốn phía góc cây Trường Thanh có từng đoàn quỷ vụ hiện lên, che chắn thần thức.

Mà từ trong quỷ vụ dày đặc có rất nhiều thân ảnh trùng trùng điệp điệp hiện ra, phát ra những tiếng kêu gào thê lương.

"Chỉ chờ ngươi đến!"

Ánh mắt của Phương Tịch hơi sáng lên, lắc Vạn Hồn Phiên.

Ô ô!

Từng đoàn sương mù đen nhánh từ trong Vạn Hồn Phiên bay ra, ẩn giấu âm binh trong đó, dường như còn nhiều hơn quỷ vật ở xung quanh.

Hơn nữa từng con đều có thần sắc điên cuồng, chúng nhìn thấy quỷ vật thì lập tức xông đến, bắt đầu điên cuồng cắn xé.

"Nhanh!"

Phương Tịch lại niệm chú ngữ, ném Vạn Hồn Phiên trong tay ra.

Trong khoảnh khắc, Vạn Hồn Phiên giống như biến thành một cây ngọc trụ kình thiên, lá cờ bay múa phần phật, trên đó có vô số phù văn và linh quang lấp lánh, mang đến cảm giác áp bách khiến quỷ tu kia ngạt thở.

"Gào gào!"

Một Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ từ trên lá cờ nhảy xuống, trực tiếp nhào về phía quỷ tu.

Đây là chủ hồn trong Vạn Hồn Phiên, trong trận chiến với thiếu cung chủ lúc trước nó đã bị trọng thương, sau đó thông qua thôn phệ âm hồn nên miễn cưỡng khôi phục được một chút.

Về phần Âm Dương Quỷ Vương? Thì đã sớm hôi phi yên diệt...

Dù vậy thì con Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ này cũng vô cùng hung hãn, mặt xanh nanh vượn, tóc đỏ như lửa bay múa, nó vừa xuất hiện, đã không ngừng phun ra quỷ hỏa xanh sẫm, đốt qua quỷ tu kia.

Quỷ tu thấy thế thì há mồm phun ra một đoàn thanh khí.

Trong thanh khí có lôi đình màu bích lục tràn ngập sinh cơ chớp nhoáng, vậy mà kích diệt quỷ hỏa, thậm chí đánh lên trên thân Quỷ Vương khiến nó không ngừng giậm chân gào khóc la hét.

Vốn là nếu con Quỷ Vương trong Vạn Hồn Phiên này thi triển bí thuật thì nó hoàn toàn có thể áp chế quỷ tu này.

Đáng tiếc, từ khi nó theo Phương Tịch lăn lộn, ba ngày đói chín bữa... Còn sót lại hai trợ thủ cũng bị cường địch xử lý, bản thân nó cũng bị trọng thương nguyên khí.

Đến bây giờ lại không phải là đối thủ của quỷ tu kia!

"Ồ? Có chút thú vị..."

Thanh Hòa Kiếm của Phương Tịch lượn một vòng rồi hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh sẫm, thủ hộ bản thân đến kín không kẽ hở, hắn nhìn cảnh này thì lại mỉm cười, lại kháp quyết lần nữa.

Ô ô!

Trên Vạn Hồn Phiên có từng sợi xiềng xích bạch cốt hư ảo xuất hiện.

Những xiềng xích bạch cốt này nhìn như hư ảo nhưng lại xuyên thủng từng quỷ vật, nhanh như gió, bay nhanh như chớp, trong đó còn có từng phù văn màu trắng lấp lánh.

"Đi!"

Từng sợi xiềng xích trắng tung hoành qua lại, Quỷ Vương nắm trong tay, cười khằng khặc quái dị nhào qua.

Quỷ tu thấy vậy thì lập tức phun ra một đạo thanh quang.

Trong thanh quang là một cái mộc đỉnh to lớn, linh quang lấp lánh, rõ ràng chính là bản mạng pháp bảo của nó.

Từ trong mộc đỉnh có từng đám sương mù kịch độc hiện ra, rơi lên xiềng xích bạch cốt, phát ra tiếng ăn mòn xuy xuy.

Nhưng Quỷ Vương không để ý, nó ném từng sợi xiềng xích ra ngoài.

Vô số xiềng xích tạo thành một tấm lưới lớn màu trắng, giam quỷ tu Kết Đan hậu kỳ vào trong đó.

Dù sao Vạn Hồn Phiên cũng khắc chế loài quỷ, bây giờ Phương Tịch đã hoàn toàn chiếm thượng phong, bất kể hắn dùng Bạch Cốt Chân Hỏa trong xiềng xích bạch cốt đốt cháy quỷ tu hầu như không còn, hay là hắn thôi động cấm chế, giam cầm nó lại, sau đó dạy dỗ thành chủ hồn mới của Vạn Hồn Phiên cũng không có vấn đề gì.

'Không đúng... Tên quỷ tu này... Hình như không có lý trí.'.

Phương Tịch nghĩ thầm.

Lúc trước hắn diệt hai tên quỷ tu, đều có thần trí nhưng rõ ràng tên này lại không có, hơn nữa còn rất điên cuồng...

Một bên khác, Triển Đồ vừa mới lấy pháp bảo Thanh Mộc Kiếm ra, lại bố trí một tầng phòng ngự cho mình, lúc này y mới giải quyết quỷ vật xung quanh, lúc y đang định hỗ trợ Phương Tịch thì đã thấy tên quỷ tu Kết Đan hậu kỳ kia đã bị vây trong Bạch Cốt Đại Võng, đã vô cùng khó khăn.

"Không tốt!"

Lão quỷ quái dị kêu lên: "Quỷ tu này tuyệt đối không thể giao cho người kia, nhất định phải cướp về! Món pháp bảo đó lại khắc chế âm hồn... Không có đạo lý mà..."

Triển Đồ nhìn Phương Tịch đại phát thần uy, yết hầu cũng nhấp nhô một phen, nuốt nước miếng.

Bất kể thế nào y cũng không ngờ được, một tên quy tu ở trong U Minh Địa Mạch gần như có thể so với Kết Đan viên mãn ở dưới tay của Long Ngư đảo chủ lại không có chút lực hoàn thủ nào!

"Phương đạo hữu... ".

Cuối cùng nhìn thấy Phương Tịch như có ý đồ lay động Vạn Hồn Phiên, trực tiếp nhốt quỷ tu vào trong phiên thì lão quỷ ngồi không yên: "Giao dịch trước đó của chúng ta còn phải thực hiện?"

"Đương nhiên... Lão quỷ ngươi cho Ất Mộc Bất Diệt Thân thì bản đảo chủ cũng phải có qua có lại nên bắt quỷ tu này lại cho đạo hữu đây..."

Phương Tịch mỉm cười, lắc Vạn Hồn Phiên một cái: "Đây không phải là sợ đạo hữu không thể hạn chế quỷ tu này sao? Có muốn trực tiếp nuôi dưỡng ở trong Vạn Hồn Phiên hay không... Không phải ta nói khoác chứ, chỉ cần nó vào pháp bảo này, dù nó là Kết Đan viên mãn cũng không trốn thoát được!"

Lời còn chưa dứt, một ngọn Bạch Cốt Chân Hỏa đã rơi xuống, đốt quỷ tu kia thét lên ngao ngao.

"Đa tạ đạo hữu, nhưng không cần giúp lão phu bảo quản, trực tiếp giao cho lão phu là được."

Lão quỷ vội thúc giục, Triển Đồ cũng thu pháp bảo Thanh Mộc Kiếm lại lấy trong túi trữ vật ra một cái bình ngọc đen nhánh.

Hai tay của y kháp quyết, đánh từng đạo pháp lực vào trong bình ngọc.

Miệng bình ngọc mở ra, mơ hồ hiện ra một lực hút.

"Ngay cả Tụ Âm Bình cũng có... Quả nhiên đã chuẩn bị trước."

Phương Tịch cười ha ha, cũng không trở mặt mà buông Bạch Cốt Đại Võng ra, giúp Triển Đồ áp chế quỷ tu này.

"Đi!"

Thấy vậy, Triển Đồ thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tụ Âm Bình!

Từ trong bình lập tức bay ra một cỗ hắc khí, trong đó hiện ra chín cây đinh quan tài đen nhánh.

Đốc đốc!

Từng cây đinh quan tài nhanh chóng đâm vào trong cơ thể quỷ tu, vậy mà phát ra tiếng trầm đục khi đóng đinh sắt vào gỗ.

Mỗi cây đinh quan tài đóng vào trong cơ thể của quỷ tu cũng khiến pháp lực của nó suy yếu một chút.

Chờ sau khi đóng hết chín cây đinh quan tài thì tu vi của quỷ tu này đã bị áp chế còn khoảng Trúc Cơ viên mãn.

"Thu!"

Thấy vậy, lúc này Triển Đồ mới đánh ra một đạo pháp quyết chữ thu.

Trong Tụ Âm Bình hiện ra hắc quang, nó chỉ quét qua một cái thì quỷ tu Kết Đan đã biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi hoàn thành những chuyện này, Triển Đồ mới há miệng thở, nói thầm: 'Mưu đồ lớn nhất này cuối cùng cũng xong... May mà đảo chủ cũng không phát hiện."

"Thế nào, ta là người đáng tin chứ?"

Phương Tịch cười ha ha, thu Vạn Hồn Phiên lại.

Vạn Hồn Phiên hóa thành to chừng bàn tay, tay trái của hắn dễ dàng nắm lại, nhưng Triển Đồ nhìn cây tiểu phiên bạch cốt kia vẫn còn sợ hãi.

'Ai... Lão phu thật sự lỗ rồi... Thực lực của người này phải không dưới Kết Đan viên mãn bình thường...'.

Lão quỷ thở dài.

Phương Tịch căn bản không để ý tới lão quỷ, tự mình cất bước.

Chờ sau khi quỷ vụ tản ra, đã có thể nhìn thấy rõ hoa văn Thanh Mộc trên mặt đất.

Mà ở giữa gốc cây thì hiện ra một kiến trúc bằng gỗ, bị một quang tráo bích lục bao phủ, như ẩn như hiện.

Trên tấm biển, loáng thoáng có ba cổ văn to viết 'Trường Thanh Điện'.

"Không ngờ... Ta còn có thể trở về."

Lão quỷ nhìn qua Trường Thanh Điện, tự lẩm bẩm.

"Lão quỷ, tiếp theo phải làm sao?"

Triển Đồ nhìn đạo cấm chế rất dày kia, hơi tê cả da đầu: "Ta cảm thấy cấm chế này... Dường như không thể phá được..."

"Hừ, đừng nói là ngươi, dù là vị Trận Pháp Sư ở bên cạnh ngươi cũng không thể phá giải... Bởi vì đây là cấm chế của trận pháp cấp bốn!"

Lão quỷ hừ lạnh, truyền âm cho Phương Tịch: "Phương đạo hữu... Muốn vào Trường Thanh Điện thì nhất định phải thông qua đạo cấm chế phía trước, cấm chế này lấy gốc Trường Thanh Mộc làm chủ, hấp thu linh mạch khí cấp bốn, dù tu sĩ Nguyên Anh muốn phá nó cũng rất gian nan..."

"Chỗ này chính là lúc ta phải dùng pháp lực Khô Vinh Quyết Kết Đan hậu kỳ sao?"

Trong mắt Phương Tịch nhấp nháy tử mang, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận