Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 453: Thanh Đế mở

Ngay lúc Thiên Cơ cung chủ và Càn Sa Thượng Nhân bắt chuyện.

Chân trời cách đó không xa hư không chợt lóe.

Một đạo trường hồng màu bạc trắng như sóng lớn, từ đó có một chiếc bảo thuyền to lớn bơi ra, phía trên có hai tu sĩ Nguyên Anh đứng đó, chính là Xích lão quái và Động Nguyên Thượng Nhân.

Mặc dù trước đó bọn họ truy sát Triển Đồ cũng không bắt được nhưng cuối cùng được một quyển bảo đồ, cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn, họ đang khống chế Động Hư Bảo Thuyền vơ vét bốn phía thì thấy ở đây có lục sắc quang trụ phóng lên tận trời, trong lòng biết tất có cơ duyên cực lớn xuất thế nên nhanh chóng chạy đến.

Ầm ầm!

Đúng vào lúc này, toàn bộ cấm chế trận pháp bên ngoài Thanh Đế Điện đều tiêu tán, hiện ra một cánh cửa thanh đồng lớn.

Ở trên cửa lớn còn có hai ngân sắc triện văn như Phượng Hoàng vỗ cánh muốn bay.

"Ồ? Vậy mà là Phượng Triện Văn!"

Động Nguyên Thượng Nhân kinh hô.

"Hả? Phượng Triện Văn là gì?"

Xích lão quái hỏi.

Dường như thiếu niên mày trắng đã biết trước nên trong mắt hiện ra vẻ chợt hiểu.

Mà Thiên Cơ cung chủ và Càn Sa Thượng Nhân thì mang lực chú ý ném qua, các đại Nguyên Anh đều dịch ra cách nhau một khoảng, lộ ra vẻ cực kỳ cẩn thận.

"Ha ha... Ở trước mặt chư vị đồng đạo, lão phu sẽ làm xấu một chút, Phượng Triện Văn này chính là xuất từ Long Chương Phượng Triện, nghe nói bản thây chúng chính là quy tắc đại đạo hiển hóa, sao đó được đại năng yêu tộc ở tiên giới chỉnh lý trước tiên mà ra, nghe nói vị đại năng đó chính là Chân Linh Phượng Hoàng, bởi vậy được mệnh danh là Phượng Triện Văn, nghe nói mỗi một chữ đều có vô thượng diệu dùng, rất nhiều bí tịch thần thông ở Địa Tiên giới chỉ có thể dùng Phượng Triện Văn viết ra..."

Động Nguyên Thượng Nhân cất cao giọng nói: "Về phần Long Chương Văn thì càng hiếm thấy, nghe đồn Phượng Triện Văn thiên về đạo hư không, Long Chương Văn thiên về đạo thời gian càng hư vô mờ mịt hơn, cũng không biết thực hư thế nào... Nhưng cấm chế của Thanh Đế Điện này rõ ràng không thể khinh thường, chính là linh cấm bí truyền của Tiên giới."

"Lời bàn của đạo hữu cao diệu, chắc là có nghiên cứu với Phượng Triện Văn, không bằng mời đạo hữu động thủ trước, đánh vỡ trận pháp này, thế nào?"

Thiên Cơ cung chủ cười tủm tỉm nói.

Nguyên Anh lão quái đều sống hơn mấy trăm năm, ai cũng là người thành tinh, cho dù có huyết hải thâm cừu cũng sẽ không ở lúc bảo vật chưa xuất hiện mà đấu ngươi chết ta sống.

Một đám Nguyên Anh lão quái dùng thần thức truyền âm vài câu, lập tức định ra đồng minh công thủ đơn giản.

Ngay lập tức, Động Nguyên Thượng Nhân kia lập tức bước đến trước Thanh Đế Điện, cẩn thận nghiêm cứu: "Linh cấm này trước đó rất nghiêm mật... Chúng ta cũng khó mà công phá, cũng may sau khi Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận sụp đổ thì lực lượng cấm chế ở đây cũng đang từ từ tiêu tán, để lão phu thử phá đi!"

Y lấy ra một cây trận kỳ xanh, trong miệng niệm mấy từ.

Trên trận kỳ này lập tức đại phóng linh quang, bóng dáng một con bạch vũ yêu điểu hiện ra.

Con yêu điểu này rất thần tuấn, hai cánh như bạch ngọc, chợt phát ra tiếng hót dài rồi bay vào chỗ nào đó của cửa điện.

Ong ong!

Cửa chính của Thanh Đế Điện oanh minh, từng đạo phù văn nhấp nháy, du tẩu bất định.

Hai Phượng Triện Văn lớn nhất kia như bị khí tức của bạch vũ yêu điểu dẫn động, cũng giương cánh muốn bay!

Nhìn thấy cảnh này, Động Nguyên Thượng Nhân lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Dựa theo hiệp nghị với mấy Nguyên Anh lão quái, nếu y có thể phá được cửa chính của Thanh Đế Điện thì món bảo vật đầu tiên sẽ do y chọn trước.

Y không ngừng rót pháp lực vào trong linh bảo, khiến cây trận kỳ kia bay phần phật.

Bất chợt!

Đại môn Thanh Đế Điện ầm ầm mở ra, hiện ra một khe hở.

Có thanh mang như ngọc bích không ngừng tràn ra ngoài.

"Không tốt!"

Động Nguyên Thượng Nhân ứng biến rất nhanh, y kháp một pháp quyết, trên người lập tức hiện ra một hoàng kim khôi giáp phòng ngự.

Không những vậy, pháp lực của y rót vào trận kỳ trong tay, khiến cây cờ này trong nháy mắt bành trướng như một cây cột thô to, ngăn ở trước mình.

Phốc phốc!

Từng đạo thanh quang lấp lánh không ngừng tràn ra ngoài.

Một ma tu Kết Đan kinh ngạc nhìn phía trước, thần hình kèm pháp bảo của ma tu này chợt chia năm xẻ bảy...

Tai họa sát nách!

Động Nguyên Thượng Nhân đứng mũi chịu sào, kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực của mình, chỉ thấy ở chỗ đó đã hiện ra một tia máu.

Bạch vũ yêu điểu ở phía trước của y thét lên, bị chia thành mấy khối.

Mà trên cột cờ cũng hiện ra một vết cắt rất mảnh, bất ngờ từ đó một phân thành hai!

Phốc!

Nửa người trên của Động Nguyên Thượng Nhân lập tức nghiêng đi, không ngừng tràn ra máu tươi.

Trên mặt y hiện ra sự hối hận, niệm một câu chú ngữ.

Quang mang chợt lóe!

Một Nguyên Anh hư ảo từ thiên linh trên đầu y bay ra, dáng vẻ trắng trắng mập mập, diện mục mang máng là bộ dáng của Động Nguyên Thượng Nhân, dưới chân còn giẫm lên một chiếc thuyền nhỏ màu bạc.

"Đáng chết..."

Nguyên Anh phát tiếng nói tinh mịn: "Không ngờ sau một tầng cấm chế này lại còn một tầng cấm chế nữa... Sau khi lớp cấm chế thứ nhất bị hủy diệt thì cạm bẫy giấu đi sẽ lập tức bộc phát..."

Nhớ lại từng đạo thanh sắc thần quang kia, dù Động Nguyên Thượng Nhân cũng không khỏi đổ mồi hôi lạnh như mưa.

Cho dù linh bảo và thân thể của tu sĩ Nguyên Anh ở trước mặt thần quang đó cũng yếu ớt như tờ giấy.

Y nhìn về phía sau lưng, đã thấy không ít tu sĩ Kết Đan xui xẻo ngay cả pháp bảo và thân thể đều bị xuyên thủng.

Nhưng mà các tu sĩ Nguyên Anh, trừ Động Nguyên Thượng Nhân ở quá gần, chịu quá nhiều uy năng của cấm chế ra thì lại bình an vô sự.

Thật ra Động Nguyên Thượng Nhân cũng xem như có vận khí tốt, nếu đạo thần quang kia lệch đi vài phần là chính giữa Nguyên Anh của y, ngay cả cơ hội Nguyên Anh xuất khiếu, đoạt xá thu được cái mạng thứ hai cũng sẽ không có!

Nhưng sau khi mất đi pháp thể, dù tu sĩ Nguyên Anh vẫn có uy năng nhất định nhưng cũng rất nguy hiểm.

Đặc biệt là một số yêu thú cấp cao, thích nhất là nuốt Nguyên Anh của tu sĩ để gia tăng yêu lực.

Động Nguyên Thượng Nhân đạp mạnh Động Hư Bảo Thuyền dưới chân, bảo thuyền đã thu nhỏ gấm mấy trăm lần chở Nguyên Anh của người này, vậy mà chỉ thuấn di một cái đã xông thẳng vào trong Thanh Đế Điện!

"Đi!"

Lúc này, Xích lão quái mới như tỉnh mộng.

Động Nguyên Thượng Nhân làm vậy là đương nhiên đã biết đại môn của Thanh Đế Điện đã không còn nguy hiểm gì khác, muốn xông vào trong đó lấy thêm chỗ tốt để bù đắp tổn thất lần này, đồng thời cũng tránh những tu sĩ Nguyên Anh khác có ý đồ xấu.

Xích lão quái lập tức hóa thành một đạo trường hồng màu đỏ, đi qua khe hở của đại môn tiến vào trong Thanh Đế Điện.

Bọn người thiếu niên mày trắng, Thiên Cơ cung chủ cũng theo sát sau, ngay sau đó là rất nhiều tu sĩ Kết Đan...

Mặc dù bọn họ đều thấy cảnh tượng vừa rồi thanh quang bắn ra, người trúng đều chết chắc nhưng vì lấy được cơ duyên đột phá cảnh giới, vẫn như làm việc nghĩa không chùn bước.

Đương nhiên còn có mấy tên tu sĩ Kết Đan của Băng Thần Cung, dường như chúng đã được phân phó nên cũng không vào trong mà cầm mấy cây trận kỳ trắng, bố trí trận pháp ở lối vào Thanh Đế Điện, rõ ràng muốn làm nhân vật thủ vệ.

Nơi xa, trong mắt Phương Tịch lấp lánh tử quang, đang nhìn cảnh này: "Lão quỷ... Phải động thủ thôi? Nếu chờ những người này bố trí trận pháp xong sẽ mất địa lợi... Còn có đạo cấm chế vừa rồi..."

Vừa rồi đạo thanh quang kia bộc phát, Phương Tịch nhận thấy trong lòng mình khẽ động.

Hắn cảm thấy nó dường như có chỗ tương tự với Ất Mộc Thần Quang.

"Hắc hắc... Đó là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang... Cũng là một loại đại thần thông, nếu không phải uy năng của cấm chế đã bị suy yếu gần nửa thì e là trước đại môn, ngay cả Nguyên Anh lão quái cũng chưa chắc có thể sống được mấy tên..."

Lão quỷ cười ha ha: "Bây giờ cấm chế của đại môn đã mở rộng... Mấy tên đi cửa hông cũng có thể tiến vào, chỉ là không đi đường chính thì không thể nào đi qua được Luyện Tâm Lộ, Bách Bảo Các... Cũng sẽ không cách nào thu được ban thưởng."

"Thôi... Bây giờ là lúc chọn lựa, ban thưởng không tính là gì, đi đường nhỏ, cửa hông đi."

Phương Tịch lập tức đưa ra lựa chọn.

"Hắc hắc, đạo tâm của đạo hữu kiên định, lão phu bội phục... Phải biết Luyện Tâm Lộ này Thanh Đế Sơn dùng để khảo nghiệm đệ tử chân truyền, đối với ma luyện đạo tâm, vượt qua các loại kiếp số tâm ma vô cùng hữu dụng... Còn ban thưởng trong Bách Bảo Các dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải động tâm..."

Lão quỷ cười ha hả cùng Phương Tịch tránh đệ tử Băng Thần Cung, đi đến một bên khác của Thanh Đế Điện.

Chỗ này vốn chỉ có vách tường kín nhưng sau khi Triển Đồ lấy Tầm Mộc Châu ra thì lập tức có một cánh cửa hiện ra.

"Đi thôi! Loại đường nhỏ này, bây giờ chắc cũng chỉ có một mình lão phu biết."

Lão quỷ dẫn Phương Tịch đi vào một con đường tắt.

Phương Tịch nhìn bóng lưng của Triển Đồ, ánh mắt thâm thúy.

'Biểu hiện của lão quỷ cũng không giống vị Kim Đan cuối cùng của Cửu Diệp Phái, chẳng lẽ lão là... Cửu Diệp tổ sư?'.

Một suy đoán hiện ra trong lòng của Phương Tịch nhưng hắn cũng không vạch trần.

"Lại đi qua quảng trường hắc ngọc phía trước là có thể đến Tổ Sư Đường trong Thanh Đế Điện... Món trọng bảo kia ở trong Tổ Sư Đường."

Triển Đồ nhớ lời phân phó của lão quỷ thì cảm xúc không khỏi dâng trào.

Sau khi ra khỏi đường tắt đã gặp một quảng trường hắc ngọc.

Bốn phía là một mảnh tối tăm mờ mịt, Phương Tịch thủ phóng thần thức ra nhưng căn bản không thu hoạch được gì, rõ ràng cấm chế thần thức ở đây rất huyền diệu.

Nhưng một khắc sau, hắn đã dừng bước lại.

Triển Đồ cũng dừng lại, nhìn quảng trường phía trước cách đó không xa có một thi thể nằm trên mặt đật.

Thi thể kia đưa lưng về phía Phương Tịch, mặc một bộ trường bào xanh, đến nay linh quang vẫn nhấp nháy, dường như thi thể cũng không hóa thành xương trắng mà biến thành loại như thây khô.

"Di hài tu sĩ? !"

Phương Tịch cùng Triển Đồ liếc nhau, đều hơi kinh ngạc.

Nhưng mà trong tu tiên giới, sự tích từ trên di hài của tiền nhân lấy được các cơ duyên như kinh thư, đan dược nhiều vô số kể, khiến hai người không thể không động tâm.

"Nhìn phục sức... Dường như là đệ tử của Thanh Đế Sơn... Sao lại có người đến đây? Chẳng lẽ là... Phản đồ? !"

Lão quỷ bất chấp ẩn tàng, trực tiếp dùng thân thể quỷ tu bay ra, rõ ràng lão tương đối chấn kinh và nghi hoặc.

Phương Tịch thấy cảnh này thì khóe mắt giật một cái, tiếp theo nói: "Người này có phải phản đồ hay không cũng không quan trọng, bản nhân càng quan tâm hơn là hắn chết như thế nào... Chẳng lẽ chỗ này vẫn có nguy hiểm mà ngươi không biết?"

"Nguy hiểm, không thể nào... Lão phu..."

Lão quỷ chưa dứt lời, từng sợi dây leo chợt chui lên khỏi mặt đất, phi đến chỗ Phương Tịch và Triển Đồ.

Cho đến lúc này, một cỗ yêu khí khổng lồ mới từ ngọn nguồn bộc phát ra, khiến thần sắc Triển Đồ đại biến: "Yêu vật cấp bốn? !"

Y nổi giận gầm lên, hợp làm một thể với lão quỷ, bạo phát ra pháp lực vượt xa Kết Đan viên mãn, ha mồm phun ra một đạo bích mang.

Trong lục mang là cây đinh gỗ, vào lúc này nó ở trong tay lão quỷ, quả thật thần thông kinh người, phun ra rất nhiều sương độc, ăn mòn mộc tu.

Phương Tịch thì vung tay một cái, một đạo huyết sắc lôi đình xuất hiện.

Tiếng sấm vang lên, lập tức đồng quy vu tận với những sợi dây leo kia.

Chẳng biết từ lúc nào trên quảng trường đã có thê một bóng người màu bích lục.

Nhìn kỹ lại thì mới phát hiện đây không phải người mà là một yêu vật thụ nhân xanh mọc ra dây leo.

"Vạn Niên Mộc Mị!"

Trong mắt Phương Tịch chợt lóe quang mang, lẩm bẩm: "Khó trách Liễm Tức Thuật của nó cao siêu như vậy, ngay cả ta cũng không thể phát hiện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận