Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1142: Nóng lạnh (3)

Phương Tịch căn bản không có tâm tư chơi âm mưu với đối phương, bởi vậy từ vừa mới bắt đầu liền gãy mất tưởng niệm.
- Ai...
Lão ẩu Trương gia thở dài, trở lại trong động phủ nhà mình.
- Lão tổ tông...
Một đệ tử Trương gia tiến lên, muốn nói lại thôi:
- Chi Lan, Ngọc Tú đều là cô gái tốt, gả cho những tuấn tài ưu tú kia cũng đầy đủ, cần gì tặng người, làm không tốt còn bị xem như lô đỉnh...
- Ta nhổ vào, dù làm lô đỉnh, cũng tốt hơn ở chỗ này ăn không ngồi rồi, hút đi linh cơ của động phủ.
Khóe mắt của Trương lão thái bà liếc qua hai bóng hình xinh đẹp ở xa xa, không khỏi mắng một tiếng:
- Bọn ta ở tiên thành không dễ, từng giờ từng phút phải tiết kiệm, khi nào nuôi dưỡng ra một vị Hợp Thể thậm chí Đại Thừa, gia tộc mới có thể an ổn... Bây giờ trong gia tộc có một cái tính một cái, đều ra ngoài tìm ăn, hàng năm trả tiền thuê động phủ, quyết không nuôi người rảnh rỗi! Chi Lan và Ngọc Tú đều không có bản lãnh, nếu đi trong phủ người ta, dù làm lô đỉnh, có thể kiếm về một bộ phù lục truyền thừa cũng không lỗ!
Lời vừa nói ra, thân thể hai bóng hình xinh đẹp kia đều run lên, không khỏi nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt.
Thời gian luân chuyển, lại mấy năm trôi qua.
Trong động phủ hẻm Chu Tước.
Phương Tịch ngồi xếp bằng, yên lặng mở ra một truyền âm phù.
- Từ khi cự tuyệt Cát lão bóc lột, hắn bất mãn với ta ngày càng tăng...
Kỳ thật trước đó thanh danh của Cát lão không tệ, chỉ là vì vượt qua Tiên Lôi Kiếp lần thứ tám, xác suất lớn hao hết vốn liếng, nhu cầu cấp bách đền bù.
Trừ cái đó ra, là địa vị tăng lên, tâm tính cũng biến hóa.
Phương Tịch lòng dạ biết rõ, lại không có ý nuông chiều đối phương.
Chỉ là mặt hàng phất tay liền chết, không đáng hắn tiêu hao tâm tư.
Nếu là lúc trước, có lẽ còn sẽ giả ý kính cẩn nghe theo, sau đó ngao chết đối phương, thu hoạch di sản...
Nhưng bây giờ, phương pháp luyện chế Nạp Vật Phù đã sớm bị hắn nắm giữ, nên căn bản không cần như vậy.
- Dù sao ở trong Liệt Nhật Tiên Thành, cũng không thể đấu pháp.
- Chỉ là con đường bên Ung chưởng quỹ sẽ gãy mất, đáng tiếc...
Trong óc hắn hiện ra một thân ảnh xinh đẹp, sau đó yên lặng cười cười, mở ra một đạo truyền âm phù khác.
Truyền âm phù này do Hoàng Tĩnh phát tới, mời hắn đi Bách Hoa Các trò chuyện.
- Xem ra chuyện kia xong rồi.
Trong lòng Phương Tịch hơi động.
...
Bách Hoa Các, sau khi ăn uống linh đình, Hoàng Tĩnh cười ha ha:
- Lão đệ, hoa tửu lần này, ngươi mời.
- Ồ?
Đôi mắt Phương Tịch sáng lên, phất tay ra hiệu các vũ nữ lui ra:
- Có manh mối Lục Tiên Chuyển Phi Đan?
- Đúng là như thế.
Hoàng Tĩnh truyền âm nói:
- Mấy năm sau bản trai sẽ có một nhóm hàng hóa vận chuyển đến, dựa theo lệ cũ, trong đó chí ít có mấy viên Lục Tiên Chuyển Phi Đan, chỉ là đan này trân quý, không biết tiên ngọc của lão đệ có đủ không?
- Đang muốn vay mượn đạo huynh chút ít...
Phương Tịch nghe vậy, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười khổ.
Mấy năm sau.
Phương Tịch trở lại động phủ, nhìn thấy lão ẩu Trương gia, ánh mắt không khỏi sáng lên:
- Trương tiểu hữu, bản nhân muốn...
Lão ẩu Trương gia như nhìn thấy rắn độc, dưới chân lóe lên độn quang, vô cùng mau lẹ trốn vào động phủ.
Không phải là mượn tiên ngọc một lần sao? Cần gì như vậy?
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Phương Tịch không khỏi thở dài.
Bất quá có thể tránh khỏi dây dưa, ngược lại là chuyện tốt.
Hắn trở lại động phủ, mở truyền âm phù, tinh tế xem xét.
Từ khi xác nhận Phong Duyên Trai sẽ có Lục Tiên Chuyển Phi Đan, hắn bắt đầu ở ngoài sáng tích lũy tiền.
Trừ cái đó ra, còn vay mượn khắp nơi.
Lúc đó vẻ mặt của Hoàng Tĩnh rất đặc sắc, nhưng vẫn cho mượn một ít tiên ngọc.
Trừ cái đó ra, tu sĩ họ Phong của Ma Kiếm Sơn, Thiên Thanh Học Phủ Dịch Chính Hành… cũng cho mượn chút ít.
Duy nhất làm cho Phương Tịch ngoài ý muốn là, Ung Vân Miên không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, chủ động đến nhà, cho mượn một số tiên ngọc.
Kể từ đó, lại thêm hắn “dành dụm”, trên lý luận có thể góp đủ tiên ngọc.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ gió đông!
Phương Tịch đương nhiên có thể một người bỏ ra tiên ngọc, nhưng kể từ đó sẽ có hiềm nghi.
Đã như vậy, còn không bằng từ chỗ Hoàng Tĩnh mượn một ít, để cho mình trở thành con nợ, đồng thời cũng coi như làm sâu sắc quan hệ.
Mấy ngày sau, ở trong trà lâu.
- Phương Phù Sư, vẫn như cũ sao?
Tiểu nhị tiến lên đón, khuôn mặt ẩn ẩn có bóng dáng người quen.
Hắn là nhi tử của tiểu nhị lúc trước, đã tiếp nhận vị trí của lão cha mấy năm.
- Ừm, như cũ.
Phương Tịch gật đầu, lại hỏi:
- Cha ngươi thế nào rồi?
- Đa tạ Phương Phù Sư quan tâm, sau khi phụ thân nghỉ hưu, chuyên tâm tu luyện, bây giờ công pháp lại đột phá một tầng.
Tiểu nhị thụ sủng nhược kinh nói. ‌ - Ừm, không tệ...
Phương Tịch ăn điểm tâm uống linh trà, thần thái không nhanh không chậm.
- Phương Phù Sư, có nghe tin gì chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận