Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 402: Tao ngộ

Nửa tháng sau.

Ba đạo độn quang bay ra khỏi phường thị Bạch Nguyên.

Dẫn đầu đương nhiên là Phương Tịch, sau lưng hắn còn có hai nữ tử thần sắc phức tạp là Phượng cung chủ và Khương Linh.

Khương Linh nhìn bóng lưng to lớn dày rộng phía trước thì không khỏi nhớ lại chuyện nửa tháng trước, tình cảnh cung chủ dẫn theo mình bái phỏng người này.

Đối phương đưa ra yêu cầu thứ hai, quả thật rất ngoài dự kiến của mình, nhưng mà cung chủ vẫn lập tức đáp ứng.

Dù sao ngay cả cung chủ cũng tự bán mình, nàng chỉ là một tân tấn Trúc Cơ, trước sự hưng vong và truyền thừa đạo thống của tông môn thì đáng là gì?

Trên thực tế, Khương Linh cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước, đã phát hiện cung chủ cố ý dẫn mình theo, chưa chắc không có ý này.

Sau đó vị Vân Kiệt Tử tiền bối này hình như cũng nhìn ra gì đó nên đã thoải mái nhận lấy 'cây đinh' như mình.

Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng nàng không khỏi u ám, nhưng rất nhanh thần sắc của nàng đã phấn chấn.

Có thể làm môn hạ nô bộc cho Kết Đan Chân Nhân, nói không chừng sau đó còn có thể chiếm được lòng của hắn, được nhận làm đệ tử, đây là chuyện tốt mà bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ cầu cũng cầu không được.

Ngàn dặm băng phong, tuyết bay đầy trời.

Độn quang của Phương Tịch chợt dừng lại nhìn về phía Phượng Băng Tiên: "Phượng cung chủ... Ngươi có mời đồng đạo khác đưa tiễn sao?"

"Đồng đạo... Kết Đan lão tổ?" Sắc mặt Phượng Băng Tiên lập tức trắng bệch: "Đương nhiên là không có, bây giờ chính là lúc nguy cơ sinh tử của Huyền Băng Cung, sao thiếp thân dám làm vậy?"

"Vậy xem ra, chính là lúc ngươi đến đã tiết lộ tung tích?"

Phương Tịch thở dài, lấy một món ma bảo ra.

Mà bảo này hắn cũng không biết là vật của đệ tử ma môn không may nào lưu lại, nhưng mà cũng là cấp ba hạ phẩm chính là một viên châu đen nhánh.

Hai tay của hắn kháp quyết, rót pháp lực Kết Đan sơ kỳ vào trong viên châu này, lập tức có một tầng quang hoa đen như mực xuất hiện thủ hộ ba người vào trong.

"Ha ha... Vị này chắc là Vân Kiệt Tử đạo hữu mới thăng cấp."

Cách đó không xa, một đạo lục sắc độn quang ảm đạm bay đến, từ trong đó hiện ra một tu sĩ Kết Đan có gương mặt giấu trong lục quang.

Nhìn tu vi có lẽ cũng là Kết Đan sơ kỳ.

"Người này... Hình như cũng không phải là Huyền Băng thượng nhân."

Phương Tịch nhìn qua Phượng Băng Tiên: "Chẳng lẽ Huyền Băng Cung các ngươi còn cừu gia khác sao?"

"Không phải... Người này thiếp thân cũng không biết." Sắc mặt Phượng cung chủ trắng bệch, vội trả lời.

"Hắc hắc... Phượng cung chủ thật là quý nhân quên nhiều chuyện, trước đó chúng ta còn từng quên biết qua Thiên Lý Truyền Tấn Phù, sao nhanh như vậy đã quên rồi?"

Bóng người trong lục quang dùng loại ngữ khí tang thương nói.

"Thiên Lý Truyền Tấn Phù? Vậy mà là ngươi!"

Sắc mặt Phượng cung chủ liên tục biến đổi.

"Phượng cung chủ... Cuối cùng người này là ai?"

Phương Tịch nhìn Phượng Băng Tiên, mặc dù hắn mỉm cười nhưng dường như mang theo sát khí: "Chuyện này... Có nên cho mỗ gia một lời giải thích hay không?"

"Xin Thái Thượng trưởng lão bớt giận... Trước đó thiếp thân cũng chưa từng gặp người này chỉ từng liên lạc với hắn qua Truyền Tấn Phù, chỉ biết Thái Thượng trưởng lão đời trước Mộc Vũ mất tích, hình như có liên quan với người này... Người này lệ thuộc vào một tổ chức thần bí, lại luôn giấu đầu lòi đuôi, sau đó thiếp thân không thích đã rất ít qua lại..." Phượng Băng Tiên lập tức dùng thần thức truyền âm, nhanh chóng kể lại những chuyện đã xảy ra.

"Tổ chức giấu đầu lòi đuôi lại có tu sĩ Kết Đan sao? Xem ra ý chí không nhỏ..."

Không hiểu sao Phương Tịch lại liên tưởng đến nữ tu mở miệng lôi kéo mình trong Tiết Gia Lão Điếm ở phường thị Tinh Nguyệt.

'Xem ra, dù tu tiên giới Nguyên Quốc nhìn như cân bằng nhưng trong bóng tối vẫn có không ít sóng ngầm cuồn cuộn...'.

Phương Tịch hơi cảm khái trong lòng, lại nhìn tên Kết Đan trong lục quang kia: "Bản nhân chính là Vân Kiệt Tử, không biết các hạ là ai?"

"Hắc hắc... Tiện danh không cần phải nói? Nhưng mà đạo hữu đã xác định, muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?"

Tu sĩ Kết Đan trong lục quang cười quái dị nói.

Phương Tịch nhìn lướt qua hai nữ Khương Linh rõ ràng đang khẩn trương hơn thì thở dài: "Nếu nửa tháng trước đạo hữu đến hỏi thì có lẽ bản nhân lập tức từ chối các nàng, nhưng chuyện đã đồng ý, bản nhân không có tiền lệ đổi ý."

"Đúng lúc bản nhân cũng muốn ước lượng một chút thân thông của tân tấn Kết Đan như đạo hữu thế nào..."

Hai tay của tu sĩ Kết Đan trong lục quang chà xát, sau đó vung lên.

Hai đạo linh lực Kết Đan thô to lập tức từ trong ống tay áo của y bay ra, đón gió mà lớn dần rồi hóa thành quái xà có cánh chim, vảy và lông vũ của nó đều sinh động như thật, nó mở cái miệng to như chậu máu ra, táp qua Phương Tịch!

"Đi!"

Phương Tịch mặt không đổi sắc, chỉ vào ma châu đen nhánh.

Một dạo quang huy đen ngưng luyện vô cùng như sợi dây đen nhỏ bay qua quái xà cánh chim.

Sau mấy tiếng phốc phốc, hai con quái xà cánh chim lại trực tiếp bị phân thây hóa thành từng đạo lục khí tiêu tán.

Thế đi của dây đen nhỏ này không giảm, nó bao quanh Kết Đan xa lạ.

"Pháp bảo? !"

Tu sĩ Kết Đan xa lạ cực kỳ hoảng sợ: "Vậy mà ngươi đã sớm âm thầm luyện chế hoặc là kế thừa pháp bảo sao? !"

Y há to miệng phun ra một vật, dường như là một cái nghiên mực màu lục.

Sau khi nghiên mực này được quán chú pháp lực cường đại thì nói lập tức bành trướng ở giữa không trung, một đám lục dịch rơi xuống như mưa.

Xuy xuy!

Lục dịch tiếp xúc với dây đen nhỏ thì lập tức bộc phát ra rất nhiều khói màu trắng.

Mà dây đen nhỏ lại ở trong sương khói, cứ như vậy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thật tình không biết tu sĩ Kết Đan xa lạ lúc này cũng đang giậm châm chửi mẹ nó, rõ ràng trong tin tức nói là một tu sĩ mới Kết Đan, sạo lại có pháp bảo? !

Cùng là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, lại đều tế luyện bản mạng pháp bảo, y muốn hạ được đối phương thì thật sự là chuyện không thể nào.

"Nghiên mực màu lục... Hình như trong bản quốc cũng không có tu sĩ Kết Đan nào có pháp bảo như vậy..."

Phượng Băng Tiên thấy cảnh này thì đồng tử hơi đọng lại, tự lẩm bẩm.

"Phái bảo của các hạ cũng thú vị..."

Nụ cười của Phương Tịch không thay đổi, hắn không ngừng rót từng đạo linh quang vào trong ma châu đen nhánh.

Từng đạo quang mang lưu chuyển bên ngoài của ma châu rồi chợt đại thịnh, từ trong đó mơ hồ hiện ta một quang môn.

Hống hống!

Đi kèm với một trận tiếng rống tê tâm liệt phế thì một con hung thú như sư như hổ lập tức chui ra từ quang môn, hai răng nanh sắc nhọn trong miệng của nó lóe ra hàn quang sắc bén, trên cổ của nó còn có một cái vòng cổ đen nhánh.

"Là Sư Hổ Thú!"

Dường như tu sĩ Kết Đan xa lạ nhận ra được con hung thú này, trong lời nói của y toát ra sự kiêng dè không thôi.

"Không sai, chính là một con Sư Hổ Thú cấp ba!"

Phương Tịch cười lạnh, đánh một đạo pháp quyết vào ma châu trước mặt.

Vòng cổ màu đen trên cổ của Sư Hổ Thú lần lượt sáng lên từng phù văn, khiến cho bàn chân đạp trên vân khí của con thú này không ngừng giẫm đạo, gầm rú thống khổ.

"Con súc sinh này, còn không nghe lời sao? Đi!"

Phương Tịch chỉ về Kết Đan xa lạ.

Sư Hổ Thú gầm lên, thân hình nó chợt lóe, nó lại thi triển Phong Độn Thuật trong lời đồn, thân hình nó nhập vào cuồng phong biến mất, lại chợt xuất hiện trước mặt tu sĩ Kết Đan xa lạ, giơ cao vuốt hổ rồi đập xuống mạnh mẽ.

Ầm!

Hai tay tu sĩ Kết Đan xa lạ kháp quyết, để nghiên mực màu lục cản trước mặt mình.

Chỉ nghe một tiếng vang trầm, nghiên mực màu lục bị đánh bay ra ngoài, mà Sư Hổ Thú cũng lui lại mấy bước, nó nhìn chất lỏng màu xanh biếc trên vuốt lộ ra vẻ thống khổ, sợ hãi.

"Tiếp tục lên!"

Phương Tịch không quan tâm, trực tiếp kháp một pháp quyết, trong miệng hắn không ngừng phun ra thiên ma chú văn.

Sư Hổ Thú không còn cách nào chỉ đang gầm lên, trên hai nanh nhọn của nó có phù văn đỏ như máu nhấp nháy, mạnh mẽ nhào lên.

"Đáng chết!"

Hai tay tu sĩ Kết Đan xa lạ chà xát, lập tức có mấy chục hỏa cầu lục xuất hiện đập lên thân của Sư Hổ Thú.

Sư Hổ Thú bị kích phát hung tính, hai răng nanh của nó chợt rụng xuống hóa thành hai đạo kiếm quang đỏ mạnh mẽ xoắn về phía nghiên mực màu lục.

Xoẹt xẹt!

Sau một tràng âm thanh rợn người vang lên. Sư Hổ Thú lui lại mấy bước, hai nanh nhọn của nói lại bay trở về, chỉ là một cái nanh trong đó bị mẻ mất một chút.

Mà tu sĩ Kết Đan xa lạ kia cũng rên lên đau đớn, y triệu hồi pháp bảo nhìn vết nứt trên nghiên mực màu lục, đau lòng không thôi: "Pháp bảo của đạo hữu sắc bén... Hơn nữa còn không quá trân trọng, bản nhân phục rồi..."

"Ha ha!"

Phương Tịch liên tục đánh ra pháp quyết, để ma châu đen nhánh hiện ra trên đầu của Sư Hổ Thú rồi hạ xuống từng vòng quang hoàn đen nhánh, tạm thời dùng hành động của con thú này lại, hắn chỉ cười lạnh: "Tại hạ không quá trân trọng, đương nhiên là vì pháp bảo này tại hạ lấy được trong một lần kỳ ngộ... Chứ không phải là bản mạng, nhưng mà bản mạng pháp bảo của đạo hữu nếu tiếp tục lại cứng rắn đấu nữa thì sẽ hủy đó nha..."

Kết Đan xa lạ trầm mặc rồi lặp tức gượng cười: "Một thân pháp bảo thần thông của đạo hữu không dưới tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, xem ra đã uổng công lão phu làm tiểu nhân."

"Thế nào? Chẳng lẽ chuyện này còn có nội tình sao?"

Phương Tịch cũng không tiếp tục công kích, ra vẻ kinh ngạc hỏi.

"Ai... Lão phu chính là chí giao với Mộc Vũ tiên tử, đã từng giúp nàng báo được đại thù... Bây giờ không đành lòng nhìn Huyền Băng Cung xuống dốc nên mới tự tiến cử như vậy... Chỉ là Phượng cung chủ dường như đã hiểu lầm lòng tốt của lão phu."

Kết Đan xa lạ thở dài.

"Thì ra là cố nhân của Mộc Vũ..." Phương Tịch ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy thì thật là thất lễ..."

"Ha ha, bây giờ nhìn thấy môn phái của lão hữu đã có tu sĩ Kết Đan thủ hộ, tâm nguyện của lão phu đã trọn, vậy xin cáo từ. Vật này đạo hữu cầm đi, sau này nếu có phiền phức cứ tìm lão phu."

Tu sĩ Kết Đan xa lạ vừa dứt lời đã hóa thành một đạo lục sắc lưu quang bắn về phía sau, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Một đạo thanh sắc quang mang cũng bay ra, trong đó dường như có bao phủ một vật, bị một chùm ma quang đen nhánh quấn quanh, sau đó rơi vào trong tay của Phương Tịch, chính là một cái ngọc bài màu lục!

"Cung chủ, người này... Chẳng lẽ thật sự là cố nhân của Mộc thái thượng sao?"

Khương Linh thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng.

"Nếu là cố nhân thì sao phải giấu đầu lòi đuôi? Hừ... Lần này, nếu không phải Vân Kiệt Tử thái thượng xuất lực, nói không chừng Huyền Băng Cung sẽ phải rơi vào tay ngoại nhân, còn không biết sẽ bị bắt đi làm chuyện hung hiểm cỡ nào nữa!"

Phượng Băng Tiên cũng thấy rất rõ ràng, tu sĩ Kết Đan xa lạ này kẻ đến không tốt, chỉ là không ngờ Vân Kiệt Tử lại có pháp bảo hộ thân, đấu pháp cũng khá tốt nên mới đành bất đắc dĩ thối lui.

Mà rõ ràng Phương Tịch cũng nhìn ra đối phương ngoài mạnh trong yếu, nhưng cuối cùng hắn vẫn mượn sườn núi xuống đài.

Dù sao hắn cũng sẽ không thật sự đánh sống đánh chết vì Huyền Băng Cung.

Lúc này hắn xoay người, mặt lạnh như tiền nhìn Phượng Băng Tiên, linh áp cấp Kết Đan gia tăng từng chút từng chút...

Trán Phượng Băng Tiên lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão, chuyện thật sự là thiếp thân sơ sẩy, sau khi trở về cung, ta lập tức tự nhận hình phạt... Thiếp thân cam đoan, ngoài trừ chuyện này ra thì Huyền Băng Cung không chút lừa dối Thái Thượng trưởng lão..."

"Thôi, lại thêm hai thị nữ nữa thì chuyện này xoá bỏ như vậy..."

Phương Tịch cầm ngọc bài màu lục ngắm nghía, vẻ mặt như đang nghĩ đến điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận