Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 607: Tái nhập

"Mộc Chân Quân? !"

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kinh hô: "Ngươi chính là tu sĩ đã giết Ngũ Hành Lân Tộc bị Tử trưởng lão yêu tộc kia truy nã sao? !"

Tứ Hoang Chân Quân lập tức nhớ lại thân phận của Phương Tịch nhưng cảm ứng được tu vi chân thật bất hư của đối phương thì gã vẫn hành lễ đầu tiên: "Bái kiến Mộc Chân Quân..."

"Trên tay ngươi cầm là Phá Trận Châu sao?"

Phương Tịch chợt cười lên: "Có chút thú vị!"

Trong lời nói của hắn còn kèm theo lực lượng công kích thần thức của Thiên Ma Ngâm.

Trong tích tắc, bất kể Tứ Hoang Chân Quân hay là hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ còn lại, thậm chí Hắc Sa Chân Quân và rất nhiều đệ tử Kết Đan ở trong trận pháp đều cảm thấy đầu hơi choáng, nhất thời sượng lại trong chốc lát.

Mà chờ đến khi Tứ Hoang Chân Quân lấy lại tinh thần thì Phá Trận Châu trong tay gã đã vào lòng bàn tay của Phương Tịch.

"Quả nhiên là kỹ nghệ của yêu tộc..."

Phương Tịch ngắm nghía một phen thì yêu thích không muốn buông tay: "Mặc dù viên này kém hơn viên ta từng thấy nhưng cũng xem như tinh phẩm, chắc có thể áp chế được khoản năm thành uy năng của trận pháp cấp bốn trung phẩm bình thường trong thời gian hai nén nhang... Nếu tập trung lực lượng vào một điểm thì có thể phá được trận pháp cấp bốn thượng phẩm mà tạo thành thông đạo chạy trốn..."

"Đây... ".

Tứ Hoang Chân Quân nhìn qua bốn con hoang thú của bản thân, phát hiện bọn chúng đều cụp đuôi lại thì không khỏi thở gấp.

Còn hai tu sĩ Nguyên Anh khác thì tự tế ra một món linh bảo, vô cùng cảnh giác mà bảo vệ toàn thân.

Tình cảnh vừa rồi quá đáng sợ, nếu vị đại tu sĩ này muốn động thủ thì thất thần trong nháy mắt đã đủ khiến bọn họ chết mấy chục lần.

"Thần thức của các hạ e là còn cường đại hơn cả Nguyên Anh viên mãn, cách Thần Niệm Hóa Thật của tu sĩ cũng chỉ một bước thôi đúng không?"

Tứ Hoang Chân Quân cản hành động của hai vị sư đệ lại rồi cười khổ: "Nếu các hạ thật sự muốn động thủ thì chúng ta đã chết không có chỗ chôn... Bát Hoang Tông ta xin thề, khi bản nhân còn sống thì tuyệt đối không xâm lấn Lưu Sa Vực dù chỉ một bước!"

Nói xong gã lập tức nhìn Hắc Sa Chân Quân.

Hắc Sa Chân Quân lại chậm rãi lắc đầu: "Muốn bản nhân tin thì trừ phi ngươi dùng Huyết Hồn Thư Khế!"

"Huyết Hồn Thư Khế?"

Phương Tịch nghe vậy thì ánh mắt lại sáng lên, không ngờ trên người Tứ Hoang Chân Quân có không ít đồ tốt.

Văn thư này chính là lợi dụng mấy loại bí pháp câu thông Ma giới để chế tác, chỉ có lão ma Nguyên Anh hậu kỳ tu vi cao thâm mới có thể chế được, tác dụng của nó cũng rất đơn giản, chính là ràng buộc hai bên ký khế ước, nếu vi phạm thì lực lượng phản phệ đủ khiến Nguyên Anh sơ kỳ vẫn lạc, Nguyên Anh trung kỳ trọng thương!

'Nhưng Nguyên Anh hậu kỳ thì khó nói... Những bí pháp mà ta biết đã có mấy loại có thể bỏ qua phản phệ.'.

Dưới ánh mắt thúc giục của hắn, Tứ Hoang Chân Quân chỉ đành bất đắc dĩ lấy văn thư ra, trên tờ giấy đầy huyết sắc, chỗ cao nhất thì có một chưởng ấn đen nhánh.

Khiến Phương Tịch có chút kinh ngạc là chưởng ấn đó lại có bảy ngón tay.

'Không phải là Thiên Cuồng Chiến Ma Nhất Tộc của Ma giới đó chứ?'.

Trong lòng Phương Tịch có chút kỳ lạ nhưng trên mặt thì bất động thanh sắc: "Đạo hữu cho ta mượn Huyết Hồn Thư Khế này xem thử đã!"

Tứ Hoang Chân Quân nhìn Phá Trận Châu bị Phương Tịch thu vào trong nhẫn trữ vật thì trong lòng thật sự đang rỉ máu, vì sao hôm nay mình nhất định phải tấn công Hoàng Sa Phái chứ? Thật là năm hạn bất lợi mà... Phải chi năm đó học thuật bói toán? Nhưng thuật này cần có thể chất đặc thù, nếu không thì khó mà nhập môn...

Cho dù trong lòng vạn lần không muốn nhưng Tứ Hoang Chân Quân vẫn chọn hao tài tiêu tai.

Phương Tịch tiếp nhận Huyết Hồn Thư Khế, sau khi hắn xác định thật giả thì nói với Hắc Sa Chân Quân: "Dưới khế ước này ta phải thêm một điều, hôm nay hai người các ngươi phải thành thật trả lời câu hỏi của ta, cũng phải hứa không tiết lộ bí mật!"

Da mặt Hắc Sa Chân Quân co lại, y đã biết trước Mộc Chân Quân sẽ không rảnh rỗi mà đi tìm y.

Nhưng mà tình thế hôm nay đã như vậy rồi nên y lập tức gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nếu không có Mộc Chân Quân thì e là hôm nay Hoàng Sa Phái sẽ ăn thiệt thòi lớn, so sánh lại với nhau thì trả lời mấy câu hỏi không đáng kể chút nào.

Nhìn hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ dùng tinh huyết lưu lại thông tin trên Huyết Hồn Thư Khế thì tờ văn thư kia tự động bốc chát, trong hư không có khí tức âm u xuất hiện, hai hắc tuyến nhỏ bé chui vào trong cơ thể của hai người thì Phương Tịch không khỏi gật nhẹ đầu: "Hai vị đạo hữu... Chúng ta đến nơi khác rồi nói tiếp."

Đương nhiên Hắc Sa Chân Quân và Tứ Hoang Chân Quân không thể từ chối mà theo Phương Tịch bay đi mấy trăm dặm, đến một mảnh đất trống.

Hắc Sa Chân Quân còn có lòng lấy Hắc Trạch Huyền Sa tạo bàn ghế.

Phương Tịch ngồi trên đôn đá đen nhánh, cảm thấy so với Thiên Khung Vân Hải Thuật của Tiêu Dao Công vẫn kém hơn một chút.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc chú ý những thứ này, hắn hỏi thăm: "Trước đó bản nhân luôn bế quan tu hành đột phá, không biết yêu tộc hàng giới thế nào rồi, tổn thất của nhân tộc có lớn không?"

Hắc Sa Chân Quân vốn tưởng Phương Tịch sẽ hỏi mấy chuyện bí mật nhưng khi nghe hắn hỏi tin tức này thì lập tức thở phào: "Hàng giới kết thúc đã một giáp, tình hình nhân tộc ta vẫn tốt, Hỏa lão tổ và Hỏa Kỳ Lân Hóa Thần của yêu tộc đánh mấy trận... Khiến đối phương không rãnh mà đối phó chúng ta, chỉ có một số yêu thú thừa dịp đại trận tổn hại mà trốn ra, xem như tăng thêm cho Tây Mạc mấy loại tài nguyên yêu thú đặc biệt... Nhưng một số thế lực Nguyên Anh, vì Nguyên Anh Chân Quân tử thương mà có nhiều thay đổi..."

"Thì ra là vậy..." Phương Tịch lại hỏi tên của những thế lực thay đổi, phát hiện Hắc Long Tông đứng mũi chịu sào, sau đó cũng chỉ là thế lực Nguyên Anh bình thường, tỉ như Vạn Độc Môn...

Ở trong những thế lực này, hắn cũng không nghe đến tên của Tam Tiên Tông thì trong lòng không khỏi khẽ động.

'Xem ra... Vân Châu Chân Quân vẫn chưa tọa hóa, vậy thì cái mã giáp Thiên Khôi Chân Quân của ta vẫn còn dùng được rồi...'.

"Ngoài ra... Nghe nói tình hình bên Đông Hải cũng không khác chúng ta lắm... Còn Bắc Cương Băng Thần Cung thì đại thắng nhưng nội tình giữ kín như bưng..."

Hắc Sa Chân Quân nói tiếp.

"Đông Hải... Còn có tu tiên giới Bắc Cương?"

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên.

Bây giờ hắn ra ngoài lịch luyện cũng là hồng trần luyện tâm, đang định đi nhiều hơn một chút, nhìn nhiều hơn một chút.

Tu tiên giới Đông Hải và tu tiên giới Bắc Cương, nghe có vẽ cũng không tệ, đáng để đi dạo một chút!

"Đạo hữu có biết cách đến hai tu tiên giới này không?"

Phương Tịch mỉm cười hỏi.

Hắc Sa Chân Quân nhất thời cứng họng.

Tứ Hoang Chân Quân ở bên cạnh tiếp lời: "Khoảng cách giữa Tây Mạc và Đông Hải với Bắc Cương rất xa, trên đường lại có nhiều nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào cổ truyền tống trận để kết nối... Mà truyền tống trận như vậy ở trong tay của Thánh Hỏa Giáo. Nghe đồn rằng Thánh Hỏa Giáo còn có truyền tống trận thông đến Trung Vực và Nam Hoang nhưng rất lâu trước đây đã không thể sử dụng... Nếu thân gia trong sạch, có người bảo đảm rồi thanh toán số linh thạch lớn thì chắc có thể dùng một lần."

"Rất tốt... Ngoài ra, các ngươi có biết gần đây ở đâu có bán Hóa Anh Đan không?"

Phương Tịch lại hỏi tiếp.

"Hóa Anh Đan này thần diệu vô cùng, sử dụng linh dược rất quý hiếm, cho dù mấy đại tông môn Nguyên Anh liên thủ thì phải từ tám mươi đến trăm năm mới gom đủ tài liệu một lò, mỗi lần khai lò đều là thịnh sự đan đạo... Nên đan dược này không thể nào có bán đấu giá."

Hắc Sa Chân Quân lắc đầu.

"Ai, vậy thật sự quá đáng tiếc."

Sau khi Phương Tịch hỏi thêm mấy vấn đề thì không khỏi cười chắp tay: "Nghi hoặc của bản nhân đã được giải, đa tạ hai vị, núi cao đường xa, xin từ biệt."

Hắn không cho Hắc Sa Chân Quân có cơ hội giữ lại mà lập tức hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, lấp lóe mấy lần đã biến mất ở chân trời...

Chỗ này chỉ còn Hắc Sa Chân Quân và Tứ Hoang Chân Quân đưa mắt nhìn nhau.

Trong lúc Hắc Sa Chân Quân thầm đề phòng Tứ Hoang Chân Quân thì thấy Tứ Hoang Chân Quân mỉm cười chắp tay: "Hắc Sa đạo hữu, trước đó đã đắc tội rồi... Không ngờ ngươi lại có giao tình với vị đại tu sĩ này."

Đối với Nguyên Anh lão quái đã trải qua mấy trăm năm tang thương như bọn họ thì chuyện gì cũng đã trải qua, chuyện địch bạn thay đổi trong nháy mắt này cũng chỉ như ăn cơm, uống trà.

"Không dám..."

Hắc Sa Chân Quân nhớ lại những lần gặp Mộc Chân Quân lúc trước thì chỉ cười khổ...

...

'Hỏa lão tổ lưỡng bại câu thương với con Hỏa Kỳ Lân cấp năm kia sao?'.

Trong lúc bay đi, Phương Tịch nhớ lại tin tức vừa rối Hắc Sa Chân Quân nói ra, trong lòng hơi nóng lên: "Nói không chừa con Hỏa Kỳ Lân này còn để lại Kỳ Lân Huyết... Nếu có thể lấy được một chút thì Thiên Phượng Kỳ Lân Giáp cấp năm của ta sẽ có hi vọng..."

"Đông Hải, Bắc Cương cũng có thể có thu hoạch... Nói không chừng thật sự có thể góp đủ Tứ Thánh Thú Giáp! Khẩu khí của bí thuật này quá lớn, nói là có thể làm yếu thiên kiếp, chắc là không kém..."

Đối với Phương Tịch đã đích thân trải nghiệm uy năng của bí thuận Vạn Yêu Giáp thì chuyện này đương nhiên phải được.

"Còn có cổ truyền tống trận... Có nên khôi phục mã giáp Thiên Khôi Chân Quân để Tam Tiên Tông đảm bảo cho ta không?"

"Quên đi, làm vậy quá phiền phức, tin tức Thiên Khôi Chân Quân tấn thăng hậu kỳ hơi lớn, sợ là không che giấu được... Còn không bằng mở mã giáp mới, chỉ cần dùng thêm một ít linh thạch, tài nguyên thì vấn đề không lớn."

Bây giờ độn quang của hắn phi hành tuyệt tích, sau khi thu liễm lại thì như có như không, thậm chí tu sĩ bình thường cũng khó mà phát hiện được.

Rất nhanh, hắn đã đến phạm vi của Tam Tiên Sơn.

"Ừ?"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua thì phát hiện khí tức của Vân Châu Chân Quân thật sự đã đột phá trung kỳ, xem ra đã có hi vọng chờ tu sĩ Tam Tiên Tông kế tiếp ngưng kết Nguyên Anh thì không khỏi gật đầu, cũng không lãng phí viên Phượng Nguyên Đan kia.

...

Thành Thiếu Dương.

Phương Tịch hóa thành một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ diện mạo bình thường, độn quang hạ xuống từ xa.

Thành này cũng do Thánh Hỏa Giáo quản lý, thường xuyên có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn.

Hắn dự định dò xét tin tức cổ truyền tống trận một phen rồi sau đó mới quyết định.

Sau khi bước vào Thành Thiếu Dương phồn hoa, Phương Tịch tùy ý đi dạo, hắn phát hiện giá hàng lại thay đổi.

Giá pháp khí và phù lực khôi phục bình thường, thậm chí còn giảm nhẹ.

Nhưng tài liệu yêu thú thì tăng lên, có lẽ là dị thú triều đã kết thúc mấy chục năm rồi.

'Hả?'.

Đúng lúc này, thần thức của Phương Tịch cảm ứng được chuyện gì đó mà thần sắc chợt biến.

Ở cổng thành, một Nguyên Anh Chân Quân hạ xuống, trong tay của y có một sợi dây thừng, phía sau có trói mấy tu sĩ Kết Đan.

Khiến Phương Tịch kinh ngạc là trong những tu sĩ này lại có không ít người quen của hắn.

Nguyên Anh Chân Quân kia chính là Thánh Hỏa Giáo Tuyệt Diễm Tử, tu sĩ Kết Đan viên mãn lúc trước đã dùng hai đoàn Tam Dương Tử Hỏa mà đổi lấy tam bảo Ngưng Anh của mình.

Với tâm tính, tư chất của y... Lại thêm tam bảo Ngưng Anh thì ngưng kết Nguyên Anh cũng tương đối hợp lý.

Mà ở trong đám người bị dây thừng trói lại, dường như ngay cả pháp lực cũng bị phong cấm kia, nữ tu cầm đầu lại là Xà phu nhân!

'Chẳng lẽ... Là chuyện tấm bản đồ bảo tàng kia sao?'.

Phương Tịch cũng chỉ có thể suy đoán như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận