Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 150: Xích Huyết Linh Mễ

"Với thân phận của đạo hữu, chẳng lẽ không thể mời một cao thủ Luyện Khí hậu kỳ trợ giúp sao?"

Phương Tịch hơi nghi hoặc hỏi.

Đối phó một tên Luyện Khí tầng tám đương nhiên là vây công sẽ đảm bảo hơn.

"Chuyện này... Thiếp thân có điều khó nói, nhưng xin chư vị cứ yên tâm, thiếp thân có nắm chắc giết được đại địch."

Trên mặt Nguyễn Tinh Linh hiện ra một tia kiên nghị.

Phương Tịch còn muốn hỏi tiếp đã bị Vi Nhất Tâm cắt ngang: "Nguyễn tiên tử có điều khó nói, đạo hữu còn muốn dồn ép không tha, không phải là hành động mà chính nhân quân tử nên có."

"Con mẹ nó..."

Phương Tịch im lặng, hắn muốn biết rõ át chủ bài của Nguyễn Tinh Linh còn không phải là suy nghĩ cho mọi người sao?

Vi Nhất Tâm này đầu óc bã đậu.

Y đã có đạo hữu chẳng lẽ còn muốn lấy lòng Nguyễn Tinh Linh sao? Hay thuần túy là chó liếm?

'Không đúng, cũng có khả năng tên này là một chính nhân quân tử? Nhưng mà... Quân tử không sống lâu nha...'.

Hắn cười lạnh trong lòng, lại mở lời xin lỗi: "Là ta sơ sót... Tiên tử chớ trách."

"Bỏ đi!"

Thần sắc Nguyễn Tinh Linh thay đổi tốt hơn nhiều: "Nếu chư vị không có vấn đề vậy thì phát lời thề tâm ma với nhau đi."

"Tại hạ... Làm rồi!"

Sau khi xác nhận lời thề tâm ma chỉ là yêu cầu giữ bí mật, còn có trong lúc hành động không được hãi lẫn nhau, Phương Tịch đã thề đầu tiên.

"Hừ!"

Dường như Vi Nhất Tâm rất khinh thường, y cùng đạo lữ Hoa Thiền Quyên cũng phát ra lời thề, cuối cùng là Hủ Mộc lão đạo.

"Tốt... Chư vị có thể trở về chuẩn bị, còn thời gian động thủ, thì vào một tháng sau."

Nguyễn Tinh Linh nói.

"Một tháng sau? Tiên tử cao minh." Hủ Mộc lão đạo vuốt râu mỉm cười.

"Một tháng sao, không phải là hội đấu giá mỗi năm một lần của phường thị Bảo Thuyền sao? Chẳng lẽ... Tiên tử đã nhận được tin tức Lô Kính Thanh sẽ đến đây sao?" Dường như Phương Tịch nhớ đến chuyện gì.

"Không sai, đạo hữu tư linh nhạy bén." Nguyễn Tinh Linh hài lòng gật đầu.

Thấy sắc mặt của Vi Nhất Tâm hơi khó coi, Phương Tịch lắc đầu giải thích: "Tại hạ chỉ chuẩn bị mua một kiện tinh phẩm pháp khí để phòng thân bơi vậy mới chú ý đến thời gian tổ chức hội đấu giá mà thôi."

"Đúng là thiếp thân nhận được tin tức Lô tặc tướng kia sẽ tham dự hội đấu giá lần này, đến lúc đó chúng ta có thể phục sát tên này, không cần tiến đánh hộ sơn đại trận của Đào Hoa đảo."

Nguyễn Tinh Linh giải thích vài câu.

Dù sao một đám tu sĩ Luyện Khí tu sĩ Luyện Khí đi công khí một toàn hộ sơn đại trận cho dù là cấp một cũng là một chuyện rất tốn công mà không có kết quả, lại có thể bị phản sát, trừ phi có Phá Cấm Phù cấp một.

Nhưng một tấm Phá Cấm Phù cũng chưa chắc có thể phá được một tòa đại trận.

Nhiều nhất chỉ có thể hình thành thông đạo, quấy nhiễu uy năng trận pháp nhất thời, khiến kẻ tập kích có thể giết vào bên trong trận pháp, sau đó ngươi không chết thì là ta vong.

Nguyên nhân mà Thiên Thanh Như Thủy Trận của phường thị Thanh Trúc Sơn lần trước bị Phá Cấm Phù cấp hai dễ dàng phá mất là bởi vì phù lục bạo phá từ trong trận pháp.

Đại bộ phận uy năng của trận pháp đều là ở bên ngoài, độ khó khi công phá từ bên trong và công phá từ bên ngoài là hoàn toàn khác biệt.

Nếu Nguyễn Tinh Linh có biện pháp có thể khiến người ta mang Phá Cấm Phù cấp một bạo phá ở bên trong đại trận của Lô gia thì rất có khả năng sẽ phá hủy toàn bộ tòa hộ sơn đại trận kia.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn có lựa chọn tiên quyết tốt hơn, nàng cũng không muốn hủy đi trận pháp đã vất vả dựng lên.

"Như vậy rất tốt!" Nghe tới không cần tiến đánh đại trận Đào Hoa đảo, trên mặt vợ chồng Vi Nhất Tâm không khỏi tràn đầy vui mừng.

Một đoàn người đã thương lượng xong tất cả bèn đứng dậy cáo từ.

Phương Tịch cố ý đi chậm vài bước, đã gặp được Hủ Mộc lão đạo ra tiễn hắn.

Lúc chia tay, lão cúi đầu nói vài câu: "Thật ra Nguyễn tiên tử không phải là không lôi kéo được tu sĩ hậu kỳ, nhưng sợ lần nữa dẫn sói vào nhà... Thậm chí một vị cao thủ Luyện Khí đại viên mãn cũng cố ý xuất thủ, nhưng mà muốn Nguyễn tiên tử đáp ứng trước ước hẹn làm đạo lữ, Nguyễn tiên tử lại có tâm đại đạo không muốn mất nguyên âm nên vẫn luôn không thể thỏa đàm..."

"Thì ra là thế." Phương Tịch lộ ra vẻ chợt hiểu, nhưng trong lòng thì hơi dở khóc dở cười: 'Nhìn như vậy... Ta vẫn chiếm tiện nghi vì tu vi thấp sao?'.

Buổi tối.

Trong động phú số ba mươi bảy chữ Bính.

Một viên dạ minh châu khảm trên vách tường chiếu sáng căn phòng như ban ngày.

Phương Tịch lấy ra một quyển thư tịch mà hắn tiện tay mua trong tiệm sách, lật đến trang Đào Hoa đảo ở Hồ Vạn Đảo này rồi cẩn thận xem kỹ.

"Đào Hoa đảo... Đảo này ở dãy đảo hướng Đông Nam của Hồ Vạn Đảo, phụ cận là Bạch Vũ Đảo, Hắc Sa Đảo, Kim Diễm Đảo."

"Đảy này nam bắc dài hơn ba mươi dặm, từ đông sang tây rộng hơn hai mươi dặm... Có Song Tử Phong, Hồ Kính Nguyệt Phỉ Thúy Nhai các loại linh địa, trong đó chỉ có Hồ Kính Nguyệt là linh mạch cấp một, còn lại đều là bất nhập lưu..."

"Trên đảo có một đại trấn của phàm nhân, mười mấy thôn trang, nhân khẩu hơn vạn... Chậc chậc, đảo này đúng là một huyện nhỏ nha."

Tu sĩ và phàm nhân tạp cư trong Hồ Vạn Đảo, đều ở trên đào.

Phần lớn những phàm nhân này đều là hậu duệ của tu sĩ, lại được linh khí tẩm bổ, xác suất có linh căn trong hậu duệ rất cao, đây cũng là một nguồn bổ sung trọng yếu cho quần thể tu sĩ.

"Khó trách Hủ Mộc lão đạo cũng muốn đi là Nhị đảo chủ, đây chính là thổ hoàng đế một phương đó nha..."

"Nguyễn Tinh Linh có thực lực, có danh phận... Lại thêm Hủ Mộc khai thông quan hệ, chỉ cần xử lý Lô Kính Thanh nhất định có thể ngồi vững vị trí đảo chủ, ta cũng có thể an ổn trăm năm... Chuyện này có thể làm."

Tại tu tiên giới dù là có thân phận đại nghĩa cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực.

Về phần vì sao Nguyễn Tinh Linh lại tự tin có thể giải quyết hết cừu địch?

Với thân gia Luyện khí sư của nàng, tỉ lệ lớn là mua được tinh phẩm pháp khí hoặc là phù lục uy lực lớn, thậm chí loại hình bảo vật dùng một lần như Âm Lôi Tử kia.

"Đương nhiên Nguyễn Tinh Linh cũng không có đủ thân gia hoặc con đường để mua Âm Lôi Tử... Nhưng những vật phẩm dùng một lần kia chắc là cũng có một chút, chuyện mua bán này vẫn làm được."

"Đáng tiếc cô ta chỉ là Luyện khí sư cấp một trung phẩm, bằng không thì sau khi chiến đấu xong, kết được giao tình rồi xác nhận nhân phẩm, những tài liệu Xà Giao kia có thể giao cho nàng luyện chế..."

"Làm một thể tu không chính thông ta vẫn muốn dựa theo tập tục của tu tiên giới trước hết mặc một bộ linh giáp rồi mới động thủ với người khác..."

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Theo thời gian tổ chức hội đấu giá đến gần, dòng người trong phường thị Bảo Thuyền dần dần nhiều hơn.

Các đại thương gia cũng nhân cơ hội này để tổ chức chương trình xúc tiêu, rất nhiều thương phẩm đều nâng giá - Không sai, chính là tăng giá bán.

Du sao thù đan dược, pháp khí thượng phẩm... Cũng cần phải tranh đoạt.

Cửa hàng lớn, uy tín tốt không lo không bán được.

Những sạp hàng nhỏ thì lại nhiều hơn, sau đó hơi cuốn lấy nhau, có chút xu hướng giảm giá bán.

Phương Tịch cũng thừa dịp cơ hộ khó có được này, mang các loại tài liệu yêu thú hạ phẩm như Hồng Nhãn Ô Nha đều lấy ra.

Mặc dùi tài liệu yêu thú hơi nhiều nhưng lẫn trong khối lượng giao dịch khổng lồ bây giờ của phường thị thì một chút cũng không dễ thấy.

Sau khi xử lý xong tất cả tài liệu yêu thú hạ phẩm, tâm tình Phương Tịch không tệ bắt đầu đi tản bộ.

Bây giờ trong túi trữ vật của hắn chỉ còn lại da, cốt nhục của Xà Giao và da, bút lông Lão Độc Nhãn, cánh phi cầm, móng vuốt các loại cấp một thượng phẩm trân quý.

Những vật này Phương Tịch đều giữ lại để chuẩn bị cho bản thân dùng, hoặc là đợi cơ hội thích hợp mới ra tay.

Cùng lúc đó, sau khi ba phen bảy bận mua những truyền thừa khác, còn thừa lại hơn bốn trăm khối hạ phẩm linh thạch.

'Quả nhiên làm gian thương hai giới chính là kiếm lời.'.

Sau khi bình tĩnh tâm tình, Phương Tịch đi dạo giữa đám người bày sạp bán hàng, hắn cũng không phải không muốn tìm được bảo vật gì đó để nhặt nhạnh chỗ tốt, chỉ tùy ý nhìn mà thôi.

"Pháp kiếm Thượng phẩm bán giá rẻ, chỉ cần một trăm linh thạch."

"Phi Thiên Phù cấp một thượng phẩm có thể khiến cho tu sĩ thể nghiệm sớm nhục thân phi hành thuật của đại tu Trúc Cơ... Chỉ cần bỏ ra hai mươi khối linh thạch."

"Các loại khoáng thạch trân quý, chỉ đợi người hữu duyên."

"Thịt yêu thú giá rẻ, một khối linh thạch mười lăm cân."

"Các loại công pháp, bí thuật, mua mười quyển sẽ tặng thêm một tấm tàng bảo đồ gia truyền."

Phương Tịch bước tới quầy hàng công pháp, nhìn một tấm tàng bảo đồ kia, khóe miệng hơi run rẩy.

Hắn ở tu tiên giới vẫn luôn không tiến hành tìm tòi bí mật, thăm dò động phủ tiền nhân, hoạt động di tích chính và hắn biết trong đó rất lừa người.

Đa phần đều là hàng giả, một phần nhỏ còn lại có thể là cạm bẫy của cướp tu.

Chỉ có xác suất một phần vạn thậm chí một phần một trăm ngàn mới có thể chỉ hướng bảo tàng như bí cảnh Tử U Sơn.

Nhưng sau khi có được cơ duyên mà không có đủ thực lực thì kết cục cũng chỉ như Tư Đồ gia và Hồng Diệp Cốc... Đều rất thảm!

Phương Tịch đi dạo nửa ngày, không phát hiện được cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt gì, không khỏi tự cười bản thân một cái.

"Quả nhiên ta không có thể chất của nhân vật chính gì đó..."

Sau khi thở dài trong lòng một tiếng, hắn ngừng lại ở bên cạnh một quầy hàng linh mễ.

Chủ quán là một lão nông đội mũ rộng vành, tu vi chỉ mới Luyện Khí sơ kỳ, đối với ai cũng mang khuôn mặt tươi cười đón tiếp, trong sự cẩn thận từng li từng tí lộ ra vẻ khiêm tốn, khiến Phương Tịch không hiểu thế nào lại liên tưởng đến lão Mạch Đầu.

Hắn ngồi xổm xuống, lật lật trong quầy hàng linh mễ rồi lấy lên một nắm linh mẽ màu đen.

"Đạo hữu, Nhâm Thủy Linh Mễ này rất giàu tinh khí thủy mạch, ngươi xem, linh mễ này của ta từng hạt sung mãn, giá cả lại rẽ, mua nhiều còn có ưu đãi."

Thấy dường như Phương Tịch có ý định mua, lão nông lập tức giới thiệu.

"Ừm, Đúng là không tệ!"

Phương Tịch đọc hiểu truyền thừa linh thực phu, một đời vị Giả Phi Tài kia chuyên tâm trồng trọt, ở trên Linh mễ nhất đạo đúng là có kiến giải phi phàm.

Mà bản thân Phương Tịch cũng là một linh nông, xem có cộng minh, tiến độ có thể nói nhanh hơn rất nhiều với trận pháp và chế phù.

Lúc này, đầu ngón tay hắn vuốt ve, đã biết linh khí mà linh mễ này ẩn chứa còn sung túc hơn cửa hàng một chút, xem như tiểu tinh phẩm.

Nhưng mà rất nhanh hắn đã bỏ Nhâm Thủy Linh Mễ xuống, lại cầm lên một nắm Xích Hồng Linh mễ.

Linh mễ này toàn thân đỏ choét, mang theo từng tia mùi tanh khiến người hơi không thích.

"Đây là Xích Huyết Linh Mễ sao? Phẩm tướng không tệ, có thể làm hạt giống cho năm sau."

Phương Tịch cảm khái một tiếng.

"Đạo hữu biết hàng." Lão nông giơ ngón tay cái lên: "Xích Huyết Linh Mễ này là tác phẩm đắc ý của lão phu... Ăn lâu dài rất có ích với thể phách, đáng tiếc là hương vị không tốt, chỉ có thể tu mới thỉnh thoảng mua một chút."

Xích Huyết Linh Mễ này rất thô, mùi tanh lại rất khó loại trừ, bởi vậy bán rất rẻ.

Nhưng Phương Tịch không quan tâm... Dù sao hắn trồng đa phần là để cất rượu hoặc là cho Thái Tuế ăn.

Nếu đã muốn đi làm linh thực phu đương nhiên phải tự sản xuất tự tiêu thụ, làm thành tuần hoàn.

Một mẫu linh điền cần bảy, tám cân linh chủng, Phương Tịch tính theo mười cân, tính toán dư ra, lập tức cười nói: "Lấy cho ta một trăm cân Xích Huyết Linh Cốc..."

"Được rồi!" Khai trương làm ăn, khắp khuông mặt của lão nông đều là sự vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận