Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 344: Lục Thanh mời

Đêm đã khuya.

Khánh điển Kết Đan đã sớm kết thúc, tân khách đã về. So sánh với ban ngày ồn ào náo nhiệt thì bây giờ trong Trường Thanh Các chợt nhiều hơn mấy phần đìu hiu.

Phương Tịch đuổi tất cả thị nữ đi, một thân một mình cầm bầu rượu ở đỉnh các ngắm trăng.

Trong bầu chính là Thanh Trúc Tửu cấp hai, mặc dù mùi rượu nồng đậm, linh khí cũng không tệ nhưng vị đắng chát kia làm sao cũng không tiêu tán.

Nhưng sau khi Phương Tịch lại uống một ngụm nữa, tinh tế thưởng thức lại cảm thấy sau khi đắng chát tan đi lại không hiểu sao có chút cảm giác ngọt lại.

"Khổ tận cam lai?"

"Khó trách Tinh Linh thích uống rượu này..."

Phương Tịch lại uống hớp nữa, nhìn ánh trăng mà suy nghĩ xuất thần.

Nguyễn Tinh Linh ra ngoài dạo chơi, tìm kiếm cơ duyên Kết Đan, vậy thì chắc chắn sẽ không ở ba nước, sẽ đi về hướng Nguyên Quốc.

Con đường đó gian nan hiểm trở không cần phải nói, dù nàng an toàn đến một mảnh địa vực phồn hoa nhất của tu tiên giới Nam Hoang thì cơ duyên Kết Đan cũng không dễ cầu như vậy.

Huống chi với thọ nguyên của nàng...

'Trước đó ta đã cho nàng một bình Huyền Thủy Dịch, là không nắm chắc, hay là đã trùng kích Kết Đan một lần nhưng thất bại?'.

'Thậm chí, có thể đã...'.

Nhưng mà trong tu tiên giới chuyện gì cũng có thể phát sinh... Tiểu tử nhảy núi thu được kỳ duyên, ngộ nhập động phủ cổ tu, tu luyện một mạch đến Nguyên Anh lão quái cũng không phải là không có... Dù tỉ lệ rất nhỏ nhưng nói không chừng nàng đã đụng phải một đại cơ duyên, hoặc là được ẩn thế cao nhân thu đồ, thuận lợi Kết Đan thì sao?

Phương Tịch lặng lẽ tự an ủi.

Hắn đứng dậy hóa thành một đạo thanh quang. Chuyển thân một cái đã đến trong rừng hoa đào mà ngày đó hắn dạo bước cùng Nguyễn Tinh Linh.

Chỉ thấy hoa đào nở rộ hầu như không còn, bây giờ chỉ còn lại cành gãy lá úa.

Đôi mắt của hắn trong sáng, uống một ngụm Thanh Trúc Tửu cuối cùng: "Nguyện nàng mạnh khỏe... Ta vẫn muốn tiếp tục lặng lẽ tu tiên!"

Đối với Phương Tịch bây giờ tất cả mọi chuyện chỉ là phong cảnh trên con đường tu luyện của hắn.

Có thể dừng chân thưởng thức nhưng sẽ không vĩnh viễn dừng lại.

Dù sao ý nghĩa của tu luyện, đó là có thể cứu vãn tất cả những điều tốt đẹp.

Dù trên đường tiến lên có chút tiếc nuối nhưng Phương Tịch tin rằng lúc hắn trở thành tiên nhân sẽ có thể dễ dàng xoay chuyển, mang người không muốn từ bỏ phục sinh từ trong thời không. Nếu tiên nhân không được hoặc giá phải trả quá lớn, vậy thì tiên nhân chỉ cần không ngừng đột phá cảnh giới, sẽ luôn có biện pháp!

Bởi vậy hắn mới quyết tâm không lay chuyển, theo đuổi tăng cảnh giới!

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch cười ha ha, Ất Mộc Thần Quang tỏa ra quanh thân, thần quang vố rất sắc bén, bây giờ lại như nước mưa, từng gọt chui vào gốc rễ cây đào.

Ào ào ào!

Rừng đào lung lay, cây khô mọc mầm non, từng nụ hoa đào nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Phương Tịch tiện tay hái được một quả đào tươi, cắn một cái, chỉ cảm thấy ngọt và giòn, không khỏi khen: "Quả đào ngon... Dùng để giải rượu rất tốt!"

Thần sắc của hắn chợt động, nhìn về hướng nào đó: "Lục đạo hữu đã đến rồi, đừng ngại hiện thân gặp nhau!"

Cách đó không xa thanh quang chợt lóe, là Lục Thanh bước đến, cười ha ha: "Trong lúc rảnh rỗi ban đêm lão phu ra ngoài dạo một chút... Đã thấy cảnh đạo hữu thi triển pháp thuật, linh lực Kim Đan quen thuộc, quả thật đã bị kinh động như gặp thiên nha đó!"

Lục Thanh mặc thanh bào, vừa chắp tay quan sát rừng đào nở rộ, vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Vậy mà đạo hữu có thể khiến cây khô hồi xuân, công pháp hệ Mộc mà đạo hữu sở tu không những phẩm cấp cực cao mà công lực cũng tinh thuần vô cùng nha!"

"Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Phương Tịch thở dài, khôi phục lại khí tràng bình tĩnh đạm bạc ngày xưa.

"Điều kiện trong ngọc giản của lạo phu hôm nay, đạo hữu cảm thấy thế nào?" Lục Thanh cũng không nói nhảm, nói thẳng: "Với một thân công pháp hệ Mộc của đạo hữu nên vào Thanh Mộc Tông ta... Ha ha, Bạch Trạch Tiên Thành chỉ là cái hố, dù Trương tiểu tử là Thái Thượng trưởng lão rồi nhưng vẫn không phóng khoáng... Lão phu thì khác, chỉ cần đạo hữu đồng ý gia nhập Thanh Mộc Tông, lão phu nguyện ý thay sư thu đồ, từ đây gọi nhau là sư huynh đệ, đạo hữu ở trong Thanh Mộc Tông cũng là dưới một người trên vạn người, không thiếu linh mạch để tu luyện, còn có rất nhiều thủ hạ có thể sai bảo, chẳng phải rất sướng sao?"

"Mà thọ nguyên của lão phu cũng không còn nhiều, chờ sao khi lạo phu thọ tận mà tọa hóa thì đạo hữu chính là Thái Thượng trưởng lão duy nhất của Thanh Mộc Tông!"

Dáng vẻ Lục Thanh vô cùng thành khẩn.

Kết hợp với trước đó Phương Tịch đã quan trắc thọ nguyên của người này, hắn có thể xác định đối phương cơ bản không nói dối.

"Điều kiện này, quả thật khiến ta cung rất động tâm."

Phương Tịch mỉm cười: "Chỉ là... Đạo hữu đã có hậu lễ như vậy, cũng tất có yêu cầu..."

Lục Thanh nhướng mày: "Bất quá là phát hạ lời thề tâm ma và đại đạo, vĩnh viễn bảo vệ đạo thống Thanh Mộc Tông ta mà thôi, ngoài ra không còn yêu cầu gì nữa!"

Lão thấy đều kiện này quả thật rất ưu ái rồi, bất luận tán tu Kết Đan nào cũng phải động tâm.

Sao dáng vẻ của người này lại không động tâm bao nhiêu?

'Trở thành Thái Thượng trưởng lão một tông đương nhiên rất thoải mái... Nhưng khóa mình và Thanh Mộc Tông lại thì không cần thiết đâu.'.

'Ta chỉ muốn mình thoải mái, không muốn bị chuyện vặt của tông môn liên lụy...'.

'Huống chi... Bây giờ nhìn ta như phong quang vô hạn nhưng thật ra cũng có nguy cơ ẩn giấu...'.

'Tin tức, phân tích của Trương Trúc Thịnh cũng không thích hợp, vạn nhất Hỗn Nguyên Tông ngưng chiến với đại địch, Nguyên Anh lão quái có thể rút tay ra thì sao? Vạn nhất Di Lăng Cốc còn mối quan hệ khác, có mấy vị Kim Đan đến báo thù thì sao?

'Ít nhất ta và Di Lăng Cốc tuyệt đối là không chết không thôi.'.

'Nếu ta bị trói lại một chỗ trong thời gian dài, đây chẳng phải là làm bia ngắm và mục tiêu cho địch nhân sao?'.

'Những năm trước là truyền tin, còn cần thời gian để qua lại... Nhưng kéo càng lâu thì biến số càng lớn...'.

'Sau khi Kết Đan, thiên hạ này có nơi nào ta không thể đi?'.

'Linh mạch cấp ba cũng không phải chi tu tiên giới ba nước mới có...'.

'Dù muốn ở trong ba nước thì ta cũng phải ngụy trang thân phận, giả vờ đi xa, để địch nhân thật sự không tìm được mục tiêu mới là an toàn nhất...'.

'Hơn nữa vẫn còn thế giới thứ ba có thể kỳ vọng... Sao phải quyết định sớm như vậy.'.

'Cuối cùng của cuối cùng, người này nhìn không hiểu không khí, hết lần này tới lần khác chọn lúc tâm trạng của ta không tốt mà đến nói những chuyện này...'.

Suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần, Phương Tịch chậm rãi lắc đầu, nói ra câu nói khiến Lục Thanh thất vọng: "Quả thật xin lỗi... Bây giờ bản nhân cũng không có dự định gia nhập tông môn."

"Cái gì?"

Rõ ràng Lục Thanh giật nảy cả mình: "Đạo hữu có lo lắng gì có thể nói thẳng, Thanh Mộc Tông rất có thành ý... Hơn nữa bản tôn nổi danh am hiểu pháp thuật hệ Mộc, trong đó có rất nhiều bí thuật, bảo vật... Đều hữu dụng với tu sĩ Kết Đan đối với chúng ta..."

"Đạo hữu đừng vội... Là do sau khi ta tu thành Kim Đan, vẫn chưa ra ngoài du lịch một phen mà."

Trong mắt Phương Tịch lộ ra sự ngóng trông, vẻ mơ ước: "Ta muốn đến Nguyên Quốc, thậm chí quốc gia càng xa hơn để xem thử, tìm kiếm đột phá cảnh giới, thậm chí cơ duyên ngưng kết Nguyên Anh..."

"Thì ra là vậy..."

Lục Thanh thất hồn lạc phách nhưng trong khoảnh khắc đã khôi phục lại: "Lúc trẻ ta và Khương lão quỷ đều từng đến Nguyên Quốc du lịch, chỉ tiếc là đối với tu sĩ cao giai như chúng ta, cơ duyên càng khó tìm hơn..."

Lão cũng không khuyên Phương Tịch từ bỏ ý định, dù sao đối với tồn tại như họ thì suy nghĩ đều rất kiên định, một khi đã quyết định, không thể thay đổi.

Ngược lại Lục Thanh còn nhiệt tình giới thiệu phong thổ Nguyên Quốc còn cho một phần địa đồ.

Xem ra lôi kéo không được mà lùi lại cầu việc khác, kết một thiện duyên.

Phương Tịch nhận địa đồ, tiễn Lục Thanh, hắn cảm thấy những Kết Đan lão tổ này ai cũng thật sự là nhân kiệt.

Ít nhất công phu dưỡng khí, hỉ nộ không lộ này cũng đã đến đỉnh cao.

Hôm sau.

Sau khi tiễn Lục Thanh, Phương Tịch lại tiếp kiến đoàn người Huyền Thiên Tông, trực tiếp từ chối đề nghị của Trương Trúc Thịnh. Ngay cả Thanh Mộc Tông hắn cũng không cần thì cám dỗ của Bạch Trạch Tiên Thành đối với hắn chỉ là bình thường. Thậm chí nếu không ngại tiến độ công pháp chậm chạp thì trên linh mạch cấp hai thượng phẩm hắn cũng có thể tu luyện.

Chỉ là tốc độ tiến bộ tu vi sẽ chậm đến mức không chịu nổi.

Thế nhưng... Mạng Phương Tịch rất dài nha!

Dù tốn thời gian hai, ba trăm năm để tu luyện pháp lực Kết Đan sơ kỳ đến đỉnh phong thì đối với hắn cũng không phải không tiếp nhận được.

Bên ngoài Long Ngư Đảo.

Ngũ sắc lâu thuyền của Huyền Thiên Tông lại xuất phát. Mấy tu sĩ Trúc Cơ như Huyền Huyền Tử và Triển Đồ thấy dáng vẻ của lão tổ như đầy tâm sự, đương nhiên đứng trang nghiêm một bên, không dám làm phiền.

"Các ngươi đi trước đi, không cần để ý đến ta."

Trương Trúc Thịnh chợt mở miệng rồi hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở chân trời.

Huyền Huyền Tử khẽ giật mình khom người: "Vâng!"

Ngũ sắc lâu thuyền đã đi xa còn Trương Trúc Thịnh lại đứng vững vàng trên một đám mây, nói với bóng xanh bên cạnh: "Thanh lão tổ... Ngươi thấy người kia thế nào?"

"Hắc hắc... Xem ra ngươi cũng thất bại rồi."

Lục Thanh hiện thân, nhìn có chút hả hê nói: "Bạch Trạch Tiên Thành chỉ là dương mưu, chỉ cần suy nghĩ của hắn kiên định, không bị cám dỗ... Đương nhiên sẽ có thể nhảy ra..."

Trương Trúc Thịnh hơi hiếu kỳ nhìn Lục Thanh: "Ta lại rất tò mò, Thanh lão tổ cho người kia điều kiện cỡ nào?"

"Chuyện này không nói cũng được."

Lục Thanh sầm mặt lại: "Người đó không quan tâm đạo trường linh mạch cấp ba, xem ra thật sự tâm ý đã định, chuẩn bị đến Nguyên Quốc du lịch..."

"Nếu ta ngưng kết không phải Giả Đan, vô vọng Đạo đồ thì có lẽ cũng sẽ đến Nguyên Quốc tìm kiếm cơ duyên tiến thêm một bước..."

Trương Trúc Thịnh chợt thở dài. Hai vị Kết Đan lão tổ lại im lặng đối mặt thật lâu, Lục Thanh chợt thở dài: "Đáng tiếc... Nhan lão quỷ kia không đến, nếu không ba người chúng ta kết hợp với lực lượng của trận pháp, chưa chắc không thể thử vĩnh viễn giữ hắn ở lại đây."

"Đạo hữu dám động thủ thật sao?" Trương Trúc Thịnh cười hắc hắc: "Người đó khác với Du Côn, mặc dù đã nửa rời khỏi tông môn nhưng dù sao cũng là Kim Đan của Hỗn Nguyên Tông đó! Chắc chắn hắn cũng có năm, ba hảo hữu ở trong tông..."

"Hắc hắc, vì đạo thống của Thanh Mộc Tông, chết có gì đáng sợ?" Dường như Lục Thanh vô tình nói: "Không phải chúng ta đã sớm xác nhận, Hỗn Nguyên Tông cũng lâm vào đại chiến với một tông môn Nguyên Anh khác, khó mà nhúng tay vào thế cục ba nước sao?"

"Ngay cả như vậy... Chờ đại chiến xong thì cũng rất khó nói."

Trương Trúc Thịnh thở dài: "Bây giờ ta thật sự ghen tị người kia, có thể nói đi là đi, tiêu tiêu sái sái, không cần lội vào vũng bùn còn phải suy nghĩ chuyện Di Lăng Cốc."

"Hắc hắc, nếu tán tu tốt thì những Nguyên Anh lão quái kia cần gì phải thành lập đại tông môn?"

Lục Thanh đối với chuyện này lại khịt mũi khinh thường: "Về phần Di Lăng Cốc... Lần này mất đi Cửu Long Châu, không có bảo vật này trấn áp số mệnh, lão phu cũng không tin từng đời bọn chúng đều có vận khí tốt mà đều có thể ra Kết Đan lão tổ, chỉ sợ thịnh cực tất suy, ngay trong hai đời này!"

"Ngoại đan, ai dà..."

Trương Trúc Thịnh cũng thở dài, dáng vẻ như có chút cảm khái. Nhưng y không biết, sở dĩ Lục Thanh lôi kéo Phương Tịch, chủ yếu vẫn là vì viên ngoại đan này! Dù sao, chờ sau khi đối phương chết già, Cửu Long Châu không lưu truyền trong Thanh Mộc Tông sao? Dù giao cho môn nhân, đệ tử, thân tộc... Thì đó cũng là lực lượng của Thanh Mộc Tông!

Đây chính là tính dung nạp của tông môn, càng có sức sống hơn gia tộc.

Trương Trúc Thịnh nhìn không rõ chỗ này, còn lấy Bạch Trạch Tiên Thành lừa gạt người khác, cũng khó trách bị Lục Thanh cho rằng không phóng khoáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận