Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 90: Bát Đại Yêu Vương (2)

"Lão Long Đàm Giao Long sao? Có Giao Long nhất giai sao? Thuần huyết Giao Long chủng ít nhất đều là yêu thú cấp hai đó nha... Tương đương với đại tu Trúc Cơ, nó đại khái chỉ là một đầu Xà chủng thức tỉnh long huyết hay sao? Ngay cả như vậy... Mẹ nó, cũng giá trị rất nhiều linh thạch rồi..."

Phương Tịch nhìn qua miêu tả của Bát Đại Yêu Vương, dường như nhìn thấy từng ngọn núi linh thạch!

Đáng tiếc, bằng thực lực trước mắt của hắn, nhiều lắm cũng chỉ có thể đi tìm đại yêu để gây phiền toái mà thôi.

"Không... Ta cũng không vội đi tìm đại yêu, Thành Tam Nguyên nắm giữ đại bộ phận nhân lực và vật lực của Định Châu, chắc chắn sẽ có tình báo chi tiết hơn, ta còn có thế mang Hỗn Nguyên Chân Công tiến thêm một bước, lại tính tiếp..."

"Thậm chí... Một châu thành lớn như vậy, chưa chắc sẽ không có võ học Tông Sư khác!"

Phương Tịch vuốt ve Mê Thải Y trên người, lộ ra một nụ cười người vật vô hại.

Đang lúc hắn trầm ngâm, trên đường chợt truyền đến một trận rối loạn.

"Tịnh Nhai Hoàng đến rồi!"

"Mọi người chạy mau!"

Phương Tịch nhìn lại, mới phát hiện vậy mà lại có người phóng ngựa trên đường, dọa một đống người bán hàng và người đi đường không kịp né tránh, chật vật không chịu nổi.

Thiếu nữ xinh đẹp trên ngựa không những không thu liễm lại mà còn cười ha ha.

"Đây là người nào?"

Hắn tiện tay kéo một người bên cạnh hỏi.

Người kia vốn còn muốn tránh ra, lại phát hiện hắn đã nắm chặt bàn tay của mình giống như kìm sắt, đành phải trả lời: "Là Nhị tiểu thư Hoàng gia, Hoàng Hí Mai!"

"Hoàng gia thế gia trong Thành Tam Nguyên sao?"

Phương Tịch đã hiểu.

Xem ra vô luận là ở đâu, đều có loại ỷ vào gia thế hoành hành không sợ ai nha.

"Quên đi quên đi, không thể trêu vào nha, không thể trêu vào!"

Hắn đợi đến khi vị Hoàng nhị tiểu thư một đường công khai rêu rao khắp nơi xong mới né qua những tiểu thương đang thu thập quầy hàng, âm thầm chửi mắng kia bước vào trong Liệp Yêu Lâu.

Tầng một, tầng hai của Liệp Yêu Lâu, thực tế chính là một khách sạn rất lớn.

Không ít người tập võ đều thích nghỉ ngơi ở đây, hơn nữa còn thu được tình báo mới nhất của yêu thú.

Phương Tịch ngồi xuống, lập tức có tiểu nhị bước đến pha trà.

"Khách quan là võ giả phải không? Có muốn một bảng cáo thị mới nhất của bổn lâu hay không?"

Tiểu nhị cười hỏi.

"A? Nói cho ta nghe một chút, nó cùng với những bảng cáo thị ngoài kia có gì khác nhau?" Phương Tịch hứng thú, tiện tay vung một miếng bạc vụn qua.

Đôi mắt tiểu nhị lập tức phát sáng: "Khách quan có chỗ không biết, bảng cáo thị mà bổn lâu bán ra càng chi tiết hơn... Đặc biệt là chuyện được mất liên quan đến những lần tiêu diệt yêu thú, đều có ghi chép tỉ mỉ lại."

"Nghe có vẻ không tệ, mang cho ta một bản, phải toàn bộ nhất."

Thứ mà Phương Tịch không thiếu nhất chính là vàng bạc, nghe vậy hắn cười nói.

"Được rồi!"

Tiểu nhị vừa mới cao hứng đáp ứng, y vừa quay người muốn rời khỏi, chợt phát ra một tiếng hét thảm.

Ba!

Một cây roi ngựa từ phía sau y quất tới, trực tiếp quất ngã tiểu nhị, một vị thiếu nữ xinh đẹp mặc phục sức màu vàng nhạt xuất hiện phía sau.

"Hoàng Hí Mai?" Phương Tịch khẽ chau mày, không biết vị Nhị tiểu thư này vì sao lại tìm mình gây rắc rối.

"Quả nhiên vẻ ngoài không tệ!"

Hoàng Hí Mai quét mắt nhìn Phương Tịch, rất hài lòng gật đầu: "Càng có một loại khí thế oai hùng, hơn rất nhiều so với nương nương khang kia... Bản cô nương coi trọng ngươi."

Phương Tịch lập tức cạn lời, sờ sờ gương mặt của mình.

Tướng mạo này của hắn là do trải qua công pháp điều chỉnh, so với hắn lúc bình thường còn xấu hơn, vì sao lại có thể chiêu phong dẫn điệp?

'Nhưng mà... Nếu có thể vì vậy mà trà trộn vào Hoàng phủ, dường như cũng không tệ?'.

Trong lòng Phương Tịch chợt hiện ra một ý niệm, hỏi: "Nhị tiểu thư đây là ý gì?"

"Ha ha!" Hoàng Hí Mai cười vô cùng phóng đãng: "Bản cô nương muốn bắt ngươi về nhà làm tên trai lơ thứ mười tám!"

"Khụ khụ!"

Phương Tịch như bị sặc, ho khan hai lần.

Tiếp theo, hắn nhìn về phía Hoàng Hí Mai, đã mang theo một chút tiếc hận.

Mặc dù Phương Tịch thích thưởng thức trà, nhưng mặt hàng này cũng không lọt vào mắt hắn: "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

"Nếu như ngươi không đồng ý..."

Hoàng Hí Mai đến gần, hơi thở như hoa lan: "Vậy ta sẽ dùng sức mạnh, bắt cha mẹ, bằng hữu, vợ con của ngươi... Đề ngươi nhìn xem ta tra tấn bọn họ như thế nào... Ha ha... Chủ ý này rất tuyệt đúng không?"

"Cô gái này... Là tên điên!" Nhìn qua gương mặt đẹp đẽ đối diện, trong lòng Phương Tịch nhận định, ngữ khí trở nên lành lạnh: "Ngươi không sợ... Chọc tới người ngươi không thể trêu sao?"

"Ha ha... Phải có cảm giác mới mẻ thì ta mới có kích thích nha, về phần người ta không thể trêu vào sao? Ta là Nhị tiểu thư Hoàng gia, thúc thúc của ta chính là Hiệu Úy Định Châu Quân, toàn bộ Định Châu sẽ không có ai mà bản tiểu thư không thể trêu..." Thần sắc Hoàng Hí Mai si ngốc nhìn qua khuôn mặt Phương Tịch: "Tướng mạo tuấn lãng như vậy, nếu chém lên vào đai, chắc hẳn hình tượng cũng là cực đẹp..."

"Muốn chết muốn chết. Vị Hoàng tiểu thư kia lại muốn trắng trợn cướp đoạt mỹ nam rồi." Cách đó không xa, một bàn người thấy một màn này, nhao nhao lộ ra biểu lộ xem trò vui.

"Vị tiểu thư Hoàng gia này dáng dấp cũng không tệ, bị bắt đi cũng không lô nha..." Một người trẻ tuổi lập tức như có suy tư.

"Hắc, đừng ngốc... Vị Hoàng tiểu thư này não có bệnh, thích nhất đùa giỡn với nam sung rồi sau đó sẽ ngược sát đó nha!" Trưởng bối bênh cạnh Võ Giả trẻ tuổi lập tức véo lỗ tai của y.

Ngay khi mọi người cho rằng hôm nay Hoàng tiểu thư sẽ lại một lần nữa ra tay ác độc.

Phốc!

"Ôi ôi..."

Thần sắc Hoàng Hí Mai ngớ ra, ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy tay của Phương Tịch.

Cánh tay trắng nõn, thon dài của Phương Tịch... Dường như tràn ngập một loại ma tính.

Lúc này, hai ngón tay của hắn đang cắm vào cổ họng của ả.

"Thật yếu ớt..." Phương Tịch rút hai ngón tay về, nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới đất, lời nói lạnh như băng: "Ngươi có hiểu cái gì gọi là thất phu tức giận, máu phun năm bước hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận