Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 562: Vạn Độc

"Bích Ngọc Chân Quân, Hắc Thiên Chân Quân?"

Hắc Sa Chân Quân rơi vào trầm ngâm.

Bích Ngọc Chân Quân thì cũng thôi, nhưng Hắc Thiên Chân Quân là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, còn là Thái Thượng trưởng lão của Hắc Long Tông, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu ở tu tiên giới Tây Mạc.

Mạo muội dính dáng với nhân vật bậc này thì ảnh hưởng quá lớn.

"Đạo hữu có chứng cứ không?"

Hắc Sa Chân Quân trầm ngâm thật lâu rồi vẫn hỏi.

"Không có gì cả..."

Phương Tịch cười ha ha: "Tin tức ta cũng đã đưa đến rồi, muốn thông báo cho Thành Thiên Vệ hay không là chuyện của đạo hữu..."

Chuyện của Tây Mạc thì phải giao cho những tu tiên giả bản thổ này quyết định.

Hắn chuyển lời chính là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch chắp tay rồi trực tiếp khống chế độn quang bay đi.

Hắc Sa Chân Quân nhìn phương hướng Phương Tịch bay đi, đôi mắt thâm thẩm, cuối cùng lại hóa thành một nụ cười khổ.

Năm đó, lần đầu tiên y gặp Mộc Chân Quân này, định ra ước hẹn ba chiêu, chiếm hết thượng phong mà không phí chút sức.

Kết quả lần thứ hai gặp mặt, cũng là ước hẹn ba chiêu, chưa đến hai chiêu mà bản thân đã rơi xuống hạ phong, không thể không lạnh lùng hạ sát thủ với Kết Đan của tông môn.

Mà lần này, mặc dù khí tức của đối phương vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng lại khiến y cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Hắc Sa Chân Quân căn bản không dám giữ đối phương lại, thậm chí y còn cảm thấy nếu phải đấu pháp thì có thể chưa được một, hai chiêu mình đã thân tử đạo tiêu.

"Thôi, chuyện này vẫn nên giao cho đại tu sĩ như Kim Quang Thiền Sư đau đầu đi..."

Hắc Sa Chân Quân nghĩ đến có chút buồn bực, phiêu nhiên về tông môn, y chuẩn bị trực tiếp đưa tin tức này lên trên...

...

Hai năm sau.

Tây Lục Vực, phụ cận Vạn Độc Môn.

"Đáng chết... Ngươi là người phương nào, vì sao muốn làm khó dễ bản tọa?"

Vạn Độc Chân Quân một thân lục bào, vẻ ngoài xấu xí, nhìn bóng người đội đấu lạp ở phía trước, khàn giọng nói.

"Vạn Độc Chân Quân, ngươi thiên tính hung tàn, dung túng môn nhân đệ tử độc hại một phương, lúc trước vì luyện chế Vạn Độc Ma Diễm còn phạm phải sát nghiệt vô biên..."

Phương Tịch chắp tay sau lưng nói: "Bản tọa Thiên Khôi, đặc biệt đến đây để thu cái mạng nhỏ của ngươi, trừ ma vệ đạo!"

"Hừ, chẳng qua là mạnh được yếu thua mà thôi, chính đạo các ngươi còn muốn tìm lý do, Vạn Độc Môn mà bản tọa sáng lập vốn là môn phái ma đạo, ngày thường nuôi thả một số độc vật, chết vài người thì đáng là gì?"

Vạn Độc Ma Quân cười lạnh, trên tay phải của y hiện ra một đoàn hỏa diễm xanh biếc.

Hỏa diễm này thuần màu xanh, trong đó dường như còn có từng tia hắc tuyến, tỏa ra mùi thơm.

Trong vòng mấy chục dặm, bất kể hoa cỏ, cây cối gì đều khô héo, toàn bộ sinh linh càng trong nháy mắt đã bị độc chết.

"Không hổ là Vạn Độc Ma Diễm... Vạn Độc Chân Quân, ngươi thành danh gần ngàn năm, bây giờ e là thọ nguyên cũng không còn nhiều đúng không?"

Phương Tịch chợt nghĩ đến gì đó rồi hỏi, thần thức của hắn còn phóng ra ngoài mấy trăm dặm, cũng không nhìn thấy tu sĩ nào, thậm chí ở phụ cận ngay cả một vật sống cũng không có.

Uy năng của độc diễm mà Vạn Độc Ma Quân phóng ra đã đạt đến hiệu quả 'dọn bãi'.

"Phải thì thế nào? Ngươi lại có thể điềm nhiên như không có việc gì ở trước độc diễm này, xem ra là cố ý nhắm vào bản tọa nên đã sớm dùng linh đan giải độc cấp cao..."

Thần sắc Vạn Độc Ma Quân khó coi nói.

"Không sao... Bản tọa rất kính già yêu trẻ, đã không còn nhiều thời gian thì cần gì phải vương vấn hồng trần, sao không lên đường đi?"

Phương Tịch mỉm cười, hắn có Ất Mộc Bất Diệt Thể nên đương nhiên không sợ rất nhiều kỳ độc, lúc này hư ảnh Yêu Ma Thụ xuất hiện trên Sinh Tử Ấn trong tay hắn.

Trong hư không, Khô Vinh Huyền Quang nhẹ nhàng quét qua.

Ánh mắt của Vạn Độc Ma Quân trong nháy mắt ngốc trệ, Nguyên Anh trong cơ thể y lâm vào Thiên Nhân Ngũ Suy, nhục thân thì rơi xuống đất như trái mít xúc cùi.

Hùng!

Trong lúc y rơi xuống, Vạn Độc Ma Diễm mất sự không chết đã bộc phát hung mãnh, sắp đốt thi thể của y cháy hầu như không còn.

Phương Tịch đánh ra một đạo pháp quyết, Bạch Ngọc Thiềm Thử bay ra, nó mở cái miệng rộng hút Vạn Độc Ma Diễm vào, một đạo thanh sắc quang hoa bay ra, chém rớt thủ cấp của thi thể.

Lúc này, vô cùng dễ thấy bốn cục u trên lưng của Ngũ Hỏa Cổ.

Hai cục trong đó đỏ bừng, một cục xám trắng, một cục còn lại thì chậm rãi nhuộm thành màu xanh sẫm.

"Hóa Cốt Huyết Diễm, Hồng Liên Ma Hỏa, Huyền Cương Thi Diễm, Vạn Độc Ma Diễm... Ngũ Hỏa Cổ vẫn có thể chứa thêm một loại ma hỏa nữa."

Phương Tịch thở dài.

Có thể nói thời gian này hắn bôn ba cực khổ.

Đầu tiên là đến Thiên Thi Sơn Mạch ở Nam Vực, đánh giết một con Thi Vương cấp bốn, đoạt được bản mạng thi diễm của nó.

Sau đó hắn chạy đến Tây Lục Vực, tham gia đại hội luyện đan của Đan Đỉnh Tử, hắn lẫn vào trong đó, giao lưu kinh nghiệm với các Đại sư luyện đan, cảm thấy Thuật Luyện Đan của bản thân tăng lên rất nhiều.

Sau đó hắn lại tìm những tu sĩ có ma diễm, chồng chất tội ác, đề nghị đối phương giao ma hỏa ra... Thường thì không nguyện ý, thế là hắn lập tức vận dụng thủ đoạn ép buộc.

Hôm nay hắn vận dụng Khô Vinh Huyền Quang, đầu tiên là vì thọ nguyên của Vạn Độc Ma Quân không còn nhiều, tiêu hao không lớn, thứ hai chính là giáo huấn máu và nước mắt trước kia.

'Nguyên Anh lão quái ma đạo hung tàn ác độc, đối với bản thân còn ác hơn, tên Ma Quân trước đó, trước khi chết còn có thể thi triển bí pháp chôn vùi ma hỏa mà bản thân đã khổ tu mấy trăm năm, khiến ta không được gì...'.

'Cũng may bây giờ đã thu gom gần đủ.'.

Phương Tịch thở dài một hơi: "Mục tiêu tiếp theo chính là Tam Dương Ma Hỏa của Thánh Hỏa Giáo sao?"

Đương nhiên hắn sẽ không nổi điên đến mức đi đánh chủ ý lên thánh hỏa trấn tông của tông môn như vậy.

Chẳng qua là gần đây hắn thám thính được tin tức, Tam Dương Ma Hỏa của Thánh Hỏa Giáo này, định kỳ sẽ sinh ra một loại 'tử hỏa'.

Mặc dù uy lực không bằng bản thể thánh hỏa nhưng ở trong ma hỏa của tu sĩ Nguyên Anh cũng tương đối không tệ.

Rất nhiều bí thuật công pháp của Thánh Hỏa Giáo còn cần phối hợp với loại tử hỏa này mới có thể thi triển được.

Mặc dù loại tử hỏa này cũng tương đối hiếm có, bình thường chỉ có Nguyên Anh lão quái hoặc là đệ tử Kết Đan kiệt xuất của Thánh Hỏa Giáo mới có tư cách được ban cho, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng.

"Chuyện này còn phải từ từ mưu tính... Trước tiên tìm một nơi tu hành tốt rồi tính tiếp."

Tam Tiên Sơn.

Dãy núi này có hình như giá để bút, có ba ngọn núi, đều có kỳ cảnh nên đặt tên như vậy.

Linh mạch Tam Tiên Sơn lên đến cấp bốn trung phẩm, nghe nói vài ngàn năm trước đã từng có ba tu sĩ Nguyên Anh ở đây kết thành hảo hữu chí giao, cùng lập nên đạo thống của Tam Tiên Tông.

Vật đổi sao dời, chuyện ba tiên kết bái vẫn khiến rất nhiều tu sĩ nói chuyện hăng say.

Nhưng mà đến hôm nay, mặc dù truyền thừa của Tam Tiên Tông không đứt nhưng trong tông chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh, tên là Vân Châu Chân Quân.

Ngày hôm nay.

Phương Tịch khống chế thanh sắc độn quang, đi đến bên ngoài Tam Tiên Sơn, hắn nhìn qua trận pháp hộ sơn mây mù lượn lờ thì không khỏi cười lên, phóng ra một Truyền Âm Phù.

"Xin hỏi các hạ là?"

Không lâu sau, may mù tản ra, một thông đạo xuất hiện, hai tên đệ tử Trúc Cơ khống chế linh khí bay ra, nhìn Phương Tịch cung kính hỏi.

"Bản nhân Thiên Khôi... Cầu kiến Vân Châu Chân Quân."

Phương Tịch mỉm cười, phóng từng chút pháp lực Nguyên Anh kỳ ra ngoài, khiến trán của hai tu sĩ Trúc Cơ này đổ đầy mồ hôi lạnh: "Hóa ra là Chân Quân giá lâm, kính xin chờ một lát, chúng ta lập tức đi mời lão tổ..."

Về phần mở trận pháp, mời khách quý vào dùng trà?

Bọn họ cũng không có lớn gan mà mời một vị Nguyên Anh không biết là địch hay ta vào trong đại trận hộ sơn như vậy.

Không lâu sau, lại có một đạo bạch quang bay ra, một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hiện ra trong đó.

Y mặc một bộ đạo bào bạch vân, thấp bé thon gầy, trên gương mặt khô cằn đầy nếp nhăn, nhìn thật giống như một tiểu lão đầu gương mặt không đáng chú ý ở nhà bên, lúc này một đôi mắt nhìn Phương Tịch: "Vân Châu Tử bái kiến đạo hữu... Thiên Khôi đạo hữu đến từ phương nam sao?"

Khác với Vạn Độc Môn, vị Vân Châu Chân Quân này rõ ràng luôn chú ý đến tin tức mới nhất của tu tiên giới nên cũng có nghe qua đại danh của Thiên Khôi Chân Quân.

"Đúng vậy..."

Phương Tịch cười ha ha, ném một cái hộp gỗ ra: "Bản nhân có chuyện muốn nhờ nên đặc biệt chuẩn bị cho đạo hữu một món lễ vật."

"Ồ?"

Vân Châu Chân Quân vung ra một đạo pháp lực như bạch vân, vững vàng tiếp được cái hộp, sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có vấn đề gì thì y mới mở hé ra.

Một mùi máu tanh lập tức bốc lên.

Vân Châu Chân Quân biến sắc, sau đó mở hoàn toàn hộp gỗ thì thấy một cái đầu, thất thanh nói: "Vạn Độc lão ma? Vậy mà là thủ cấp của người này..."

"Bản nhân nghe nói hình như đạo hữu kết oán với lão ma này nên đặc biệt tặng thủ cấp của gã, không biết đạo hữu cảm thấy thế nào?"

Phương Tịch ung dung nói.

"Đa tạ đạo hữu... Đúng là lão ma này có huyết hải thâm cừu với bản nhân."

Vân Châu Chân Quân đóng nắp hộp lại, cười khổ: "Không biết đạo hữu có yêu cầu gì? Nếu chỉ liên quan đến bản nhân thì lão phu chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành nhưng nếu liên quan đến đạo thống tông môn thì quên đi..."

"Chỉ là chút chuyện nhỏ, bản nhân là tán tu nên muốn mượn bảo địa của quý tông để tu hành một thời gian mà thôi."

Phương Tịch mỉm cười trả lời.

Lúc ở Tây Lục Vực hắn đã sớm nghe ngóng, linh mạch ốc đảo của Tây Mạc không nhiều, mà cấp cao thì đã bị tông môn Nguyên Anh và gia tộc chiếm cứ từ lâu.

Vốn dĩ ốc đảo của Vạn Độc Môn không tệ nhưng đáng tiếc linh mạch chỉ có cấp bốn hạ phẩm.

Mà Tam Tiên Sơn lại là linh mạch cấp bốn trung phẩm.

Phương Tịch lựa chọn Tam Tiên Tông đương nhiên cũng khi dễ Vân Châu Chân Quân chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, ngay cả Vạn Độc lão ma cũng không giải quyết được, thực lực thật sự rất bình thường...

Đồng thời hắn cũng từng nghe qua.

Đệ tử Vạn Độc Môn hành sự ngang ngược càn rỡ nhưng Tam Tiên Tông thì môn quy sâm nghiêm, miễn cưỡng tính ở trong phạm vi chính đạo.

"Mượn chỗ tiềm tu?"

Dù Vân Châu Chân Quân người già thành tinh thì cũng gần như bị yêu cầu này làm kinh sợ.

Đây cũng không phải yêu cầu của Phương Tịch quá cao mà là quá thấp.

"Chỉ như vậy thôi sao? Đạo hữu không có cường địch gì chứ?" Y không khỏi hỏi thêm.

"Ha ha, đạo hữu cứ yên tâm, bản nhân luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, không có kẻ thù nào, cho dù có cừu gia đến cửa thì bản nhân cũng sẽ lập tức rời khỏi, không liên lụy đến quý tông."

Khóe miệng Phương Tịch khẽ nhếch, thật sự hắn không có gạt người, kẻ thù của hắn rất ít, cũng chỉ có một con Tử Lôi Kỳ Lân có thể so với đại tu sĩ mà thôi...

"Đã như vậy thì lão phu sẽ đồng ý. Thanh Hư Phong của bản môn có thể mặc cho đạo hữu ở lại tu hành năm mươi năm, không, một trăm năm."

Rõ ràng Vân Châu Chân Quân đã cân nhắc đến vấn đề bị ngoại nhân tu hú chiếm tổ chim khách nên vẫn định ra một kỳ hạn.

"Được!"

Phương Tịch mỉm cười, cùng Vân Châu Chân Quân tiến vào Tam Tiên Sơn.

Có đôi khi, thực lực đủ rồi thì rất nhiều chuyện đều chỉ đơn giản như vậy.

Tam Tiên Sơn có hình dạng như giá bút, chính giữa là Thanh Đỉnh Sơn, hai bên trái phải là Thanh Hà Phong, Thanh Hư Phong... Có thể nói Vân Châu Chân Quân thoáng cái đã đưa ra một phần ba địa bàn, cũng không biết có phải bị đầu của Vạn Độc lão ma hù sợ hay không.

Tiếp theo Phương Tịch đi theo Vân Châu Chân Quân đến Thanh Đỉnh Sơn lớn nhất, hắn nhìn vị Chân Quân này triệu tập tu sĩ Kết Đan của Tam Tiên Tông, đến gặp vị Nguyên Anh Chân Quân này, trong lời nói của y là muốn các đệ tử của Tam Tiên Tông xem Thiên Khôi Chân Quân như Thái Thượng trưởng lão mà cung kính đối đãi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận