Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 452: Trường Thanh hủy

Một đầm lầy.

Vài con Thiên Niên Mộc Mị như thụ nhân, cùng nhau gầm thét.

"Ta chỉ muốn một viên Linh Nguyên Châu của các ngươi thôi mà... Cần gì phải keo kiệt vậy chứ?"

Phương Tịch quát lạnh, tay của hắn khẽ vẫy.

Một tia chớp đỏ như máu xẹt qua, đánh trúng một con mộc mị!

Trong nháy mắt, con mộc mị này đã bị vô số tia chớp đỏ như máu đánh thành tro tàn.

Hai con mộc mị khác thấy vậy thì lập tức lui về trong đầm lầy, cũng không dám ngoi đầu lên nữa.

Phương Tịch thấy vậy thì sắc mặt vui mừng nhanh chóng đánh một đạo pháp quyết qua một thạch đài.

Ong!

Thạch đài oanh minh một tiếng, một cái khe nứt ra, có linh khí đậm đặc chảy ra.

Tiếp theo...

Một viên Linh Nguyên Châu từ trong đó chậm rãi bay lên, rơi vào trong tay của Phương Tịch.

"Quả nhiên là Linh Nguyên Châu, phẩm chất có lẽ còn tốt hơn viên ở trên hội đấu giá trước đó..."

Sau khi cẩn thận kiểm tra một phen, vẻ vui mừng trên mặt của hắn càng nhiều hơn.

Ngày đó, Phương Tịch áp dụng chút tiểu kế vây khốn Thiên Cơ cung chủ, sau đó hắn lập tức trốn xa ngàn dặm.

Lại không ngờ, khi hắn đi ngan qua đầm lầy này, có thể tìm được một viên Linh Nguyên Châu, cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn.

"Thôi... Bây giờ tu sĩ cấp cao tiến vào ngày càng nhiều, không bằng đến Thanh Đế Điện trước!"

Sau khi cất Linh Nguyên Châu đi, Phương Tịch nhớ lại địa đồ mà lão quỷ đã cho.

Hắn chiếm ưu thế hơn những tu sĩ Nguyên Anh khác là hắn không cần đi loạn như con ruồi không đầu, có thể trực đảo hoàng long, tìm kiếm chỗ có linh vật quý giá nhất.

Hơn nữa chẳng mấy chóc sẽ đến điểm cuối trong địa đồ mà lão quỷ đã đưa.

"Cũng không biết Triển Đồ thu được lợi ích cỡ nào... Hắn có lão quỷ chỉ điểm thì thu hoạch chắc chắn sẽ nhiều hơn ta."

Phương Tịch thở dài, có chút ao ước.

Suy nghĩ một chút cũng biết, lợi ích mà lão quỷ cho Triển Đồ chắc chắn nhiều hơn mình.

Hắn hóa thành một đạo thanh quang, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

Thanh Đế Điện.

Điện này ở trung tâm của Trường Thanh Viên, một mảnh kiến trúc kéo dài trên trăm.

Bốn mái cong họa bích, điêu lan ngọc thế, toàn thể hiện ra một loại linh quang màu xanh nhạt, bao phủ trong một màn sương mù xanh, chỉ có thể nhìn tình hình cơ bản bên ngoài.

Dù vậy những phù văn và cấm chế nghiêm mật kia cũng khiến Phương Tịch phải hít sâu một hơi.

Mà ở xung quanh Thanh Đế Điện thủy chung luôn có mấy đạo thần thức cường đại quanh quẩn một chỗ khiến Phương Tịch không dám đến quá gần.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi bước vào một khu rừng, duỗi tay ấn lên một cây cổ mộc.

Trong chớp mắt, hắn như cảm nhận được hô hấp của một cây cổ mộc, bốn mùa xuân hạ thu đông luân chuyển, một khô một vinh...

Không lâu sau, một đạo thanh quang lóe lên từ một cây linh hoa, trong đó có một người bước đến, chính là Triển Đồ thông qua mộc độn thuật chạy đến!

"Lại gặp nhau rồi."

Phương Tịch lên tiếng chào, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú Triển Đồ không để lại dấu vết: "Đạo hữu thu hoạch tương đối khá hả..."

"Ai, không cần phải nói... Gặp phải hai Nguyên Anh lão quỷ truy sát, bảo vật vất vả lắm mới lấy được phải bồi ra ngoài..."

Mặt của Triển Đồ đầy vẻ khổ sở, cũng không biết là thật hay giả.

"Phía trước chính là Thanh Đế Điện, chỉ là hình như ở gần đó có mấy Nguyên Anh lão quái chiếm cứ... Khó mà hạ thủ."

Phương Tịch chợt thở dài, tiếp theo ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Triển Đồ: "Không biết lão quỷ đạo hữu có gì chỉ giáo không?"

Đôi mắt của Triển Đồ lập tức trở thành một mảnh vàng nhạt, trong miệng phát ra tiếng nói già nua: "Không cần để ý bọn chúng... Bây giờ còn chưa đến thời điểm Thanh Đế Điện thật sự mở ra."

"Thật sự mở ra?"

Phương Tịch hơi nghi hoặc.

"Ha ha... Trong Trường Thanh Viên cấm chế ở điện này là nghiêm mật nhất... Năm đó sau khi bị phong bế thì nếu không đợi Trường Thanh Viên sụp đổ hơn phân nửa là không thể nào tiến vào trong đó."

Lão quỷ nhàn nhạt giải thích: "Nhưng mà đạo hữu cứ yên tâm, đến lúc bí cảnh sụp đổ, dù vẫn còn tu sĩ cấp cao thì cũng đã không kịp, chúng ta chỉ cần vào thẳng Thanh Đế Điện, sau đó lấy bảo vật đi, lại nhờ cổ truyền tống trận trong đó rời đi là được."

"Dưới mắt của rất nhiều Nguyên Anh lão quái, tiến vào Thanh Đế Điện, lại lấy bảo vật rồi rời đi, đạo hữu nói thật sự dễ dàng..." Khóe miệng Phương Tịch hiện lên một tia trêu tức: "Bản nhân đã lấy được vật cần, cũng sẽ không mạo hiểm cùng các ngươi như vậy..."

"Ha ha... Vậy thì đến lúc đó, đạo hữu định ra ngoài thế nào đây?" Lão quỷ bình chân như vại hỏi.

"Bí cảnh có nhiều tu sĩ vào như vậy, luôn có cách ra ngoài..." Phương Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

Ngay lúc bầu không khí giữa hai bên từ từ ngưng trệ thì Triển Đồ chợt mở miệng: " Hai vị không cần giương cung bạt kiếm như vậy... Ta thấy đảo chủ cũng có ý giúp chúng ta, chỉ là phải có điều kiện."

Tu tiên giả đều là người thành tinh, đương nhiên biết lẫn nhau muốn nói gì nhưng rõ ràng lão quỷ không thể nào chủ động xuống nước, bởi vậy cần Triển Đồ cho một bậc thang.

"Đúng vậy... Nếu các ngươi có thể đưa ra Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần, hoặc là thần thông Khô Vinh Huyền Quang tiến cấp thì bản nhân cũng không để ý liều mình bồi quân tử, cùng các ngươi điên một lần."

Phương Tịch bình tĩnh nói.

"Ha ha... Vì sao đạo hữu để ý công pháp Hóa Thần như vậy? Chẳng lẽ đạo hữu chắc chắn tương lai mình có thể Hóa Thần thành công sao?" Lão quỷ cười ha ha.

"Chuyện này ngươi không cần biết."

Thần sắc của Phương Tịch từ từ chuyển sang lạnh lẽo.

"Hai loại truyền thừa này dù lão phu có nhưng có một số lời thề gây trở ngại, cũng không thể tùy tiện truyền thụ."

Lão quỷ chợt nói: "Huống chi... Phần sau thần thông Khô Vinh Huyền Quang đúng là lão phu không có... Nhưng mà... Ở trong Thanh Đế Điện chưa chắc không có truyền thừa liên quan."

"Đây chẳng phải là không thu được gì sao? Chỉ dựa vào thứ có thể tồn tại đã muốn ta mạo hiểm cùng hai vị?"

Phương Tịch chợt cười đến rất sáng lạn: "Có lẽ hai vị cũng biết đây là chuyện không thể nào."

Lão quỷ cũng trầm mặc một chút, dường như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng lão hừ lạnh một tiếng: "Khô Vinh Quyết toàn thiên Hóa Thần thì lão phu không có... Nhưng có một thiên tàn quyển, giảng giải quyết khiếu Khô Vinh Quyết Nguyên Anh tiến cấp Hóa Thần... Trên lý luận là phối hợp với Khô Vinh Quyết Nguyên Anh hậu kỳ trước đó nên có thể tu luyện đến Hóa Thần sơ kỳ, đây là ranh giới cuối cùng."

"Cũng được."

Phương Tịch suy tư một phen, cảm thấy chỗ lão quỷ đã éo không ra chất béo nữa nên mới gật đầu.

Lão quý ném ra một ngọc giản màu xanh biếc, Phương Tịch tiếp được, hắn ngay lập tức không chút khách khí mà kiểm tra.

Lão quỷ nhìn tất cả chuyện này nhưng trong lòng thì cười lạnh: 'Công pháp đương nhiên là thật nhưng ngươi có mạng để tu luyện hay không thì không biết, Nguyên Anh còn chưa thành lại thuận tiện nhìn đến cao, xa hơn... Nếu không phải vào Thanh Đế Điện còn cần người giúp đỡ thì cũng không cần làm vậy... Nhưng mà chỉ cần ngươi chết ở trong Thanh Đế Điện thì cũng không tính là lão phu vi phạm lời thề.'.

Tiếp theo Phương Tịch cùng Triển Đồ trốn trong rừng cây, nhờ tinh khí của cỏ cây che giấu bản thân.

Không biết đã trôi qua bao lâu...

Ầm ầm!

Một trận đất rung núi chuyển, từng bức tường gỗ bên ngoài Trường Thanh Viên nối nhau sụp đổ... Có không gian phong bạo màu bạc lóe lên, cuốn từng khối linh địa vào trong đó.

Mặt đất hơi run rẩy, cuối cùng truyền vào trong rừng cây.

"Trường Thanh Hủy, Thanh Đế hiện!"

"Chúng ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng chờ được ngày hôm nay."

Trong một cây cổ mộc, tiếng nói nho nhỏ của lão quỷ truyền ra: "Triển tiểu tử, nên động thủ rồi."

Răng rắc!

Một lớp vỏ cây bị xé, thân hình Triển Đồ hiện ra.

Chỉ là lúc này, gương mặt của y tiều tụy, hai má lõm vào, tứ chi khô gầy như củi, giống như một bộ thây khô.

Đây là bí thuật bổ sung của Khô Vinh Quyết - Nhẫn Tử Thuật!

Thường là lúc bản thân tu sĩ bị trọng thương, thu liễm tất cả sinh cơ lại rồi rơi vào trạng thái ngủ say để chữa thương.

Mà cải tiến một chút thì có thể thân như gỗ mục không tiết lộ ra chút khí tức nào, nấp kỹ trong Trường Thanh Viên khắp nơi có thể thấy được linh mộc dồi dào thì càng tăng thêm sức mạnh.

Một bên khác, Phương Tịch cũng từ trong một hốc cây đi ra, vẫn với bộ dáng mỹ thiếu niên phiêu nhiên.

"Sắp bắt đầu rồi sao?"

Phương Tịch thì thào.

"Đây là đương nhiên nhưng mà trước hết chúng ta phải thay đổi dung mạo rồi lại nói."

Lão quỷ cười hắc hắc nói, dường như trước đó lão đã đắc tội không ít tu sĩ.

"Ừm, lời này rất có lý."

Phương Tịch nghĩ đến Thiên Cơ cung chủ thì lập tức lấy da người trong nhẫn trữ vật ra, dán lên mặt, lại đổi một thân hắc bào, nhìn như một ma tu Kết Đan bao phủ một tầng ma quang đen nhánh.

Cũng không biết Triển Đồ thi triển bí thuật gì mà biến thành một thư sinh tuấn tú ăn mặc bình thường.

"Tu sĩ Kết Đan bình thường đã không ở trong mắt của ta và ngươi, nhưng mà mấy Nguyên Anh kia phải chú ý nhiều một chút."

"Đi thôi!"

Hai người liên thủ, bay về hướng Thanh Đế Điện.

Thanh Đế Điện bây giờ khác với trước đó rất nhiều, vô số mê vụ tản ra, lại có một cột sáng xanh phóng lên tận trời.

Ánh sáng chói mắt, phương viên trăm dặm đều có thể thấy rõ!

Mà lúc này, cấm chế bao phủ xung quanh cung điện dường như cũng đang tiêu tán từng chút một.

Lúc này trên quảng trường trước cửa chính đã hội tụ rất nhiều tu sĩ.

Những tu sĩ này đa phần đều là Kết Đan, lại mơ hồ dùng tu sĩ Nguyên Anh cầm đầu hình thành mấy vòng.

Thiếu niên mày trắng cầm Hàn Băng Kính ngắm nghía, ánh mắt của y liếc nhìn rất nhiều tu sĩ ở đây, nhất là trên mặt những tu sĩ Kết Đan kia đều quả qua vài lần, vẻ mặt của y như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Thế nào? Chẳng lẽ môn hạ đệ tử của thiếp thân có chỗ trêu chọc đến Băng Thần Cung sao?"

Thiên Cơ cung chủ nhìn mấy môn nhân đệ tử còn lại bị một Nguyên Anh lão quái để mắt tới thì thần sắc không khỏi mang theo mấy phần nghiêm nghị.

"Cũng không phải... Không người tu sĩ Nguyên Anh ở Đông Hải cũng biết được đại danh của Băng Thần Cung ta."

Thiếu niên mày trắng thản nhiên nói: "Lão phu chỉ đang tìm kiếm dư nghiệt của Thanh Đế Sơn thôi... Tiên tử không nên hiểu lầm."

"Thì ra là vậy... Uy danh Băng Thần Cung ở tu tiên giới Bắc Nguyên dù thiếp thân ở Đông Hải cũng như sấm bên tai."

Ngữ khí của Thiên Cơ cung chủ lập tức hòa hoãn hơn mấy phần: "Chẳng lẽ bảo kính này của đạo hữu có loại thần thông Phá Vọng sao?"

Hai tu sĩ Nguyên Anh còn định nói thêm vài câu thì đã thấy một đạo hoàng sa như cự long hạ xuống, có một đại hán chân trần mặc ma y từ trong đó bước ra.

Người này mày hổ mắt báo, tóc khô vàng hơi quắn, khí tức dường như đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.

Một số ma tu đến từ Tây Mạc lập tức tiến đến khom người hành lễ: "Bái kiến Càn Sa Thượng Nhân..."

Thần sắc Càn Sa Thượng Nhân nhàn nhạt, ánh mắt liếc nhìn một vòng rồi rơi lên người của Thiên Cơ cung chủ và thiếu niên mày trắng: "Đồ đệ không nên thân của lão phu chết rồi..."

Thiếu niên mày trắng lộ ra một tia cười lạnh: "Đã vào bí cảnh, sống chết không oán hận, đừng nói là không phải bản nhân làm, dù là bản nhân giết chết, chẳng lẽ đạo hữu còn muốn báo thù hay sao?"

Thần sắc của Thiên Cơ cung chủ lại khẽ động: "Hai vị đạo hữu đừng giương cung bạt kiếm... Nhưng mà thiếp thân gặp được một Nguyên Anh lão ma, người này rất thích lấy lớn hiếp nhỏ... Nói không chừng ái đồ của Càn Sa Thượng Nhân cũng bị người này giết chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận