Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 804: Thiên Phượng Hợp Thể

"Khởi trận!"
Thấy Xuyên Vân Hạc đã vào phạm vi trận pháp, lúc này trong tay Phương Tịch lóe lên quang mang Huyền Minh Kỳ hiện ra, hắn nhẹ nhàng lắc.
Ào ào ào!
Tiếng nước chảy xuất hiện, núi, sông trước đó thật chi giữa hư không chợt bộc phát từng đoàn hào quang đen nhánh.
Hào quang đen nhánh che phủ thương khung, chậm rãi phủ xuống như màn trời...
Xem ra có tư thế như sắp bao phủ Xuyên Vân Hạc.
Thần sắc Thiên Hoa Tiên Tử không khỏi trì trệ.
Cô ta nhìn cảnh màn đen nhánh như bầu trời rơi xuống, trên mặt đất tuon ra rất nhiều hắc thủy.
Vô số thiên địa nguyên khí nhấp nhô, ở giữa hóa thành rất nhiều hắc thủy tối đen...
Trong nháy mắt, một trận pháp đã khởi động, che phủ bầu trời!
"Trận pháp cấp sáu... Còn không phải trận pháp cấp sáu bình thường."
"Người này..."
Thiên Hoa Tiên Tử nhìn Phương Tịch với nét mặt không thể tin được.
Tu sĩ Hóa Thần bình thường có thể đột phá đại cảnh giới Phản Hư đã phải hao hết tâm huyết, người này lại còn là một Trận pháp sư cấp sáu sao?
Thấy bản thân tiến vào trong trận pháp thì Xuyên Vân Hạc có chút kinh hoàng, nó chợt lắc mình một cái.
Vù vù!
Từng sợi lông vũ của nó thon dài bén nhọn như phi kiếm tự nhiên, lúc này, nó vừa lắc một cái, từng đạo bạch sắc kiếm quang xuất hiện, tụ lại một thể, tựa như một kiếm trận, phóng lên bức màn đen nhánh trên không trung.
Vô số kiếm quang trắng tinh chợt bộc phát như muốn đâm thủng bầu trời.
"Không hổ là Nguyên Cổ Hoang Thú, trong nhất cử nhất động đều có vẻ như kiếm pháp và trận pháp, hoa văn trên thân nó cũng như trận văn... Con người chính là linh trưởng của vạn vật, học pháp của vạn vật... Chẳng lẽ một số trận pháp và kiếm pháp đều học từ trên thân của những con hoang thú bực này sao?"
Tu tiên giả đến cấp cao sẽ từ từ tiếp xúc với lực lượng pháp tắc.
Nguyên Cổ Hoang Thú thiên tính ngu muội, lại mang theo rất nhiều trận văn, mọi cử động không bàn mà hợp với đại đạo, có thể nói là cân bằng của thiên đạo.
Phốc phốc!
Kiếm quang trắng tinh đâm rách màn đen nhưng lại vào trong một tầng hắc thủy.
Hắc thủy tuôn ra như vô tận, hàng loạt Huyền Minh Thần Sa bên trong đánh tới, đồng quy vu tận với kiếm quang...
Sau đó, thiên địa chợt hợp vào giữa!
"Tiên tử có thể nhìn rõ trận pháp này của ta không?"
Phương Tịch vẫy Huyền Minh Kỳ trong tay, cười hỏi.
"Bố trí bốn phía chính là Thiên Trận, cờ đen trong tay đạo hữu chính là Địa Trận, thiên địa hợp nhất, âm dương hòa hợp... Quả nhiên huyền diệu!"
Thiên Hoa Tiên Tử miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, lại âm thầm tính xem nếu mình rơi vào trong trận pháp thì có thể còn sống đi ra hay không.
Một lát sau, sắc mặt cô ta đã hơi khó coi.
"Xuyên Vân Hạc này còn giãy giụa một phen..."
Phương Tịch cười ha ha: "Trận này chỉ có thể vây khốn, trọng thương Nguyên Cổ Hoang Thú chứ chưa chắc có thể lấy mạng nó... Đến lúc đó còn phải nhờ tiên tử xuất thủ!"
"Chuyện này đương nhiên!"
Thiên Hoa Tiên Tử cầm một lẵng hoa trong tay, trên đó có dị sắc lấp lóe, vô số cánh hoa xuất hiện, liễm diễm rực rỡ, bảo vệ quanh thân.
Hống hống!
Từ trong đại trận chợt truyền ra tiếng long ngâm!
Hư ảnh Giao Long cấp sáu xuất hiện, nó không ngừng phun độc vụ ra.
Xuy xuy!
Rất nhiều lông vũ trên thân của Xuyên Vân Hạc cũng bắt đầu dính một lớp tím đen, nó phát ra tiếng kêu thống khổ.
"Mặc dù đốt đàn nấu hạc bất nhã... Nhưng mùi vị thịt của con hạc này thật sự không tệ."
Phương Tịch kết quyết một tay, đánh vào trong Huyền Minh Kỳ.
Hư ảnh Giao Long lập tức hợp lại với Cửu U Minh Hà, hình thể từ hư hóa thực, chỉ thấy một con Giao Long tím đen chợt từ trong dòng nước đen nhảy lên, triền đấu với Xuyên Vân Hạc.
Thiên Hoa Tiên Tử thấy vậy thì không khỏi yêu kiều cười một tiếng rồi cầm lẵng hoa bước vào chiến trường.
"Đi!"
Cô ta chỉ vào Xuyên Vân Hạc, trong lẵng hoa lập tức có vô số cánh hoa bay múa ra.
Trong đầy trời cánh hoa còn có từng tia khí đỏ xuất hiện.
Nhưng tia khí đỏ này như sợi tơ, từng tia phiêu đãng trong hư không, nhẹ như không có gì, quấn từng vòng quanh Xuyên Vân Hạc...
Bây giờ Xuyên Vân Hạc đã bị trận pháp áp chế, lại đang bị Giao Long quấn lấy nên không thể ngăn cản mà bị những sợi tơ đỏ này quấn một vòng rồi lại một vòng nữa.
Đến cuối cùng, ngay cả lông của nó cũng hơn đỏ lên.
"Hợp!"
Thiên Hoa Tiên Tử thấy vậy thì không khỏi cười mỉm kết quyết hai tay.
Vô số sợi tơ đỏ nhẹ như không có vật gì kia lập tức ngưng thực hóa thành một sợi xiềng xích đỏ tươi, bên ngoài có vô số hỉ nộ ái ố, nhân gian muôn màu... Trói chặt Xuyên Vân Hạc lại như vô cùng nặng nề!
Sự linh hoạt của Xuyên Vân Hạc chợt bị hạn chế rất nhiều, cánh nó bị trúng một trảo của Giao Long, ba vết thương lớn hiện ra, vô số hạc linh dính máu rơi xuống...
"Ba ngàn trượng hồng trần, dị bảo này cũng không tệ..."
Phương Tịch thấy vậy thì âm thầm gật đầu.
Thiên Hoa Tiên Tử thật sự nói không sai, thần thông pháp lực cả người phối hợp với dị bảo này thật sự có thể đả bại được Xuyên Vân Hạc.
Đương nhiên nếu không có mình phối hợp, muốn đánh bại thì dễ nhưng muốn giết được con Nguyên Cổ Hoang Thú này sẽ rất khó.
Dù sao nó cũng biết mày, mà còn bay nhanh đến kinh người!
Nếu để nó chạy thoát, sau đó nhớ thương kẻ tập kích thì sẽ khó xử lý: Dù sao Thiên Hoa Tiên Tử cũng không chỉ có một mình!
"Trấn!"
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì đương nhiên sẽ lập tức phối hợp.
Trong trận pháp, từng quang trụ đen nhánh rơi xuống, hạn chế Xuyên Vân Hạc ở trong đó.
Thật ra hắn vẫn còn âm thầm để lại hậu thủ.
Ít nhất hắn vẫn chưa thi triển ra chút công hiệu cắt giảm tu vi nào của Cửu U Minh Hà Huyền Sa Đại Trận...
Hắn chỉ triển khai lực phong ấn và áp chế, phối hợp với hồn phách độc giao cấp sáu, cộng với Thiên Hoa Tiên Tử đã đủ khiến con Xuyên Vân Hạc này nuốt hận rồi.
Thiên địa nguyên khí quay cuồng, từng đạo bạch quang vào xích hồng quang huy dây dưa lẫn nhau, khiến hư không liên tục ba động.
Lực lượng đấu pháp chỉ tràn ra một tia thì đã có một ngọn núi sụp đổ.
"Tật!"
Thiên Hoa Tiên Tử chợt kết quyết hai tay, một đạo xích hồng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đó hình như là một thanh phi kiếm hồng trần bách luyện, vừa tế ra nó đã hóa thành mộ đạo xích hồng kinh thiên.
Nó lượng quanh Xuyên Vân Hạc đã bị vô số cột nước hạn chế, nó chỉ dạo một vòng thì cái đầu to lớn của Xuyên Vân Hạc đã rớt xuống...
Dưới sự hợp lực của hai tu sĩ Phản Hư, cuối cùng đã chém đầu con Nguyên Cổ Hoang Thú cấp sáu này!
Ào ào ào!
Vô số Huyền Minh Trọng Thủy bị hút vào Huyền Minh Kỳ trong tay Phương Tịch, bầu trời thoáng cái đã trong xanh.
Tiểu Thanh từ trong túi linh thú chui ra, nó nhìn Phương Tịch với vẻ đáng thương: "Chủ nhân... Nhân gia muốn... Nội đan của Xuyên Vân Hạc..."
Dù sao cùng là linh cầm nên nếu lấy được nội đan cấp sáu của Xuyên Vân Hạc thì tương lai khi Tiểu Thanh đột phá Phản Hư sẽ có được trợ lực nhất định.
Phương Tịch nghe vậy thì lại có vẻ không tiện lắm.
Dù sao mình cũng đã chọn hạc linh trước, nếu lấy thêm nội đan nữa... Thì con Nguyên Cổ Hoang Thú cũng chỉ còn lại thịt...
Mặc dù thịt Nguyên Cổ Hoang Thú cũng là đồ tốt...
Tiểu Thanh nói xong thì cũng chạy đến bên cạnh Xuyên Vân Hạc, hung hắng đá thi thể một cước: "Cho ngươi chọc tiểu cô nãi nãi này... Bây giờ đã biết lợi hại chưa?"
Nó nhìn Thiên Hoa Tiên Tử, đôi mắt linh động xoay tròn: "Chủ nhân... Hay là thu thi thể trước đi, sau khi về rồi hãy chia?"
Thiên Hoa Tiên Tử hơi chần chừ rồi lại nói: "Cũng được... Bây giờ lấy Tiên Vân Chi vẫn quan trọng hơn."
"Đúng vậy, mời!"
Phương Tịch chắp tay, bảo Tiểu Thanh hiện nguyên hình rồi hắn cưỡi lên Tiểu Thanh hóa thành một đạo hỏa quang xanh bay đến một đỉnh núi.
Ngọn núi này cao đến mây, trên một vách núi không biết cao bao nhiêu có một cây linh chi trắng tinh như mây.
Bên ngoài linh chi phủ kín linh văn, nó cắm rễ vào một cành cây đã mục nát trên vách núi, bên ngoài còn có một tầng ngũ thải hà quang phóng lên cao.
"Quả nhiên là Tiên Vân Chi vạn năm..."
Thần thức Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tán thưởng, đồng thời hắn cũng phát hiện dường như Thiên Hoa Tiên Tử ở bên cạnh hơi cảnh giác mình.
Hắn nhịn không được mà cười lên, chủ động cho Tiểu Thanh thả chậm độn quang lại, lùi về phía sau của Thiên Hoa Tiên Tử.
Ở tu tiên giới, lúc tổ đội đoạt bảo dễ xảy ra nội chiến nhất là lúc phân chia bảo vật.
Chỉ một gốc Tiên Vân Chi thật sự không lọi vào mắt của Phương Tịch.
Nhưng dù hắn có nói ra thì cũng chưa chắc Thiên Hoa Tiên Tử sẽ tin.
Vì để tránh một số chuyện không đáng nên hắn vẫn lui lại một chút sẽ tốt hơn.
Thấy Phương Tịch làm vậy thì trong lòng của Thiên Hoa Tiên Tử cũng không khỏi khẽ động mà sinh ra suy nghĩ 'đây là một quân tử thật thà'.
Thiên Hoa Tiên Tử đến trước Tiên Vân Chi, tố thủ vung lên định ngắt lấy linh dược.
Bỗng nhiên!
Một đạo ngũ thải hà quang xuất hiển cản lại.
Sắc mặt Thiên Hoa Tiên Tử đại biến, không cần nghĩ ngợi gì đã lập tức kết quyết, một thanh phi kiếm xích hồng lượn quanh thân, trong đó như có hỉ nộ ái ố, nhân sinh nhân sinh...
Vô tận kiếm quang đã gồm cả kì hiệu hộ thân, lại nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, mang theo công hiệu diệt địch.
Chuyện này khiến Phương Tịch cưỡi Tiểu Thanh ở phía sau chạy đến cũng giật giật khóe mắt.
Hiển nhiên vị Thiên Hoa Tiên Tử này đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa... Có lẽ là vì mình.
Mà lúc này, chẳng biết tại sao Tiểu Thanh ở bên dưới chợt run rẩy.
Thu!
Trong hư không chợt truyền đến từng tiếng phượng minh véo von.
Một đạo ngũ thải hà quang xuất hiện, kiếm khí ngàn vạn hồng trần kia rơi vào trong ngũ thải hà quang chỉ xoắn một phát đã tan biến vô hình.
Ngũ thải quang huy liên tục lấp lóe rồi chợt hiện lên từng tia hoa văn ngân sắc hóa thành móng chim chụp về phía Thiên Hoa Tiên Tử.
Dị bảo lẵng hoa liên tục lóe lên bảo quang, vô số cánh hoa hội tụ hóa thành một tấm thuẫn bằng hoa.
Phốc!
Trong chớp mắt tiếp theo, nương theo vết tích ngân sắc phá toái hư không, hoa thuận lại trực tiếp nổ tung.
Trong tay Thiên Hoa Tiên Tử đang cầm một khối ngọc phù, miệng không ngừng lẩm bẩm, cô ta nhìn thấy cảnh này thì cắn răng, phun một ngụm tinh huyết lên ngọc phù.
Ba!
Ngũ thải phượng trảo chụp đến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nhưng chỉ phí công mà xuyên thấu qua hư ảnh.
Ánh bạc lóe lên cách đó ngàn trượng, thân ảnh Thiên Hoa Tiên Tử hiện ra.
Trên mặt cô ta đầy vẻ kiêng kị nhìn một thiếu nữ mặc ngũ thải vũ y xuất hiện ở chỗ cũ, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy Tiên Vân Chi, trực tiếp hái gốc linh dược vạn năm này đi.
Phương Tịch cũng dừng độn quang lại, hắn lắc Huyền Minh Kỳ, hóa thành từng dòng nước đen nhánh bảo vệ quanh người, trong lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một vệt đỏ sẫm. Thần Anh Kiếm ẩn mà không phát.
"Thiên Phượng Hợp Thể? !"
Thiên Hoa Tiên Tử kinh hô.
Tu vi của thiếu nữ mặc ngũ thải vũ y bất ngờ xuất hiện này lại ở cảnh giới Hợp Thể, chỉ một ánh mắt đã khiến Phương Tịch và Thiên Hoa Tiên Tử sinh ra sự sợ hãi trong lòng.
"Không ngờ, hôm nay đến đây không những có thể lấy được một gốc Tiên Vân Chi mà có gặp được một hậu bối lĩnh ngộ đạo hư không tệ."
Thiên Phượng Hợp Thể cũng không nhìn Thiên Hoa Tiên Tử mà nhìn Tiểu Thanh ở phía dưới Phương Tịch, trên mặt hiện ra sự vui vẻ nguy hiểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận