Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 906: Thạch ấn

"Ta..."
Tiếng gió rít vang lên bên tai của Mai Trường Không, lão chỉ thấy mắt tối sầm rồi bất tỉnh.
Chờ đến khi lão tỉnh lại thì đã ở trong một sơn động.
"A? Ta không sao..."
Lão vận công điều tức, chỉ thấy toàn thân thư thái, vết thương bị Tào huyện thừa đánh và Võ Phán Quan để lại đều biến mất không còn tăm tích.
"Không sai... Ngươi tỉnh rồi sao?"
Lúc này ở cửa sơn động có quang ảnh lóe lên một thiếu niên đạo nhân mặc áo đen bước vào chính là Phương Tịch.
Mai Trường Không trầm mặc một phen rồi chợt quỵ rạp xuống đất: "Trường Không bái tạ ân cứu mạng của ân công, xin hỏi ân công sở tu đạo gì?"
Lòng lão vô cùng thấp thỏm, lại mang theo vẻ mong chờ.
"Sở tu của ta đương nhiên chính là trường sinh bất tử tiêu dao Chân Tiên chi đạo."
Phương Tịch mỉm cười trả lời.
Mai Trường Không lập tức ngấn lệ.
Không vào Đạo Đình, tự học tự ngộ, cuối cùng là hư ảo!
Hạn chế nào đã khiến không biết bao nhiều kỳ tài ngút trời ảm đạm khom lưng, có người bướng bỉnh cũng chỉ phí thời gian cả đời.
Vào thời khắc này, Mai Trường Không nghĩ đến sư môn của bản thân thì không khỏi thì thầm: "Sư phụ..."
Phanh phanh phanh!
Lão chợt dập đầu liên tục, tiếng nói như đỗ quyên khấp huyết: "Lão hủ... Lão hủ... Hôm nay nhìn thấy Chân Tiên chi đạo có chết cũng không hối tiếc... Ân công có gì phân phó, lão đạo muôn lần chết cũng không chối từ!"
Trong nháy mắt, Mai Trường Không đã nước mắt đầy mặt.
'Ồ? Thật sự không đau khổ cầu khẩn ta thu làm đệ tử, cũng là kẻ có nhãn lực, hiểu tôn ti, biết tiến thối...'.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì âm thầm tán thưởng.
Nếu là loại mình cứu đối phương một mạng mà đối phương còn không biết xấu hổ muốn bái làm môn hạ, cầu được Chân Tiên pháp thì nói không chừng sẽ bị Phương Tịch dùng một bàn tay đập chết.
Dù hắn không đập chết thì cũng sẽ trực tiếp phủi tay bỏ đi.
Ngàn vạn tu sĩ thiên hạ, còn sợ gì không tìm thấy một con chuột bạch? Sao phải treo cổ trên một cành cây?
Bây giờ nhìn lại Mai Trường Không cũng không tệ.
Hắn ngồi xếp bằng, trong hư không tự nhiên có một đạo hắc khí xuất hiện như linh chi, nâng đỡ thân thể Phương Tịch: "Kể lại những gì ngươi trải qua..."
Mai Trường Không thấy Phương Tịch như vậy thì trong lòng càng ao ước.
Linh cơ của tán tu có hạn, dù lão có dị bảo trên người thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí tiết kiệm mỗi tia pháp lực đề phòng bất trắc.
Hành động xa xỉ như vậy chắc chắn lão không làm được.
Mai Trường Không lấy lại bình tĩnh, lúc này lão nhỏ nhẹ kể lại chuyện của bản thân: "Lão hủ xuất thân từ Phi Tinh Quan..."
"Ám sát lần này, lão hủ vốn đã tế luyện ba cây Tang Môn Đinh, chỉ cần đinh đóng vào nhục thân của tên Tào tặc kia thì chắc chắn có thể ô nhiễm hồn phách của hắn, thế nhưng..."
Nói xong câu cuối cùng, lão đạo bất đắc dĩ lắc đầu, cầm thạch ấn xám trắng và ba cây đinh đen nhánh đưa lên: "Xin ân công hãy đánh giá chút vật phẩm này!"
"Ừ."
Phương Tịch cầm ba cây Tang Môn Đinh kia lên trước, không khỏi cười lên.
Trong mắt ma tu đỉnh cấp như hắn thì pháp khí này luyện chế thật sự rất khó coi.
Nhưng mà cũng có thể ô nhiễm được thần hồn của tu sĩ Trúc Cơ: Tiền đề là phải trúng.
Hiển nhiên Mai Trường Không đã không đánh trúng.
'Đồng thời quan viên ở thế giới này đều mang theo Đạo Lục và thần chức trên người, dù ba cây đinh đều trúng thì e cũng không diệt sát được thần hồn của đối phương...'.
Hôm nay xem như Phương Tịch đã thấy được uy năng của thần chích, thật sự không tệ.
Tỉ như vị Thành Hoàng huyện Thanh Khê kia, trong phạm vi huyện Thanh Khê tuyệt đối có thể so với Kết Đan!
Thậm chí các loại thần thuật càng tốt hơn thần thông cùng loại, tùy tâm mà phát, trong các tu sĩ Kết Đan cũng khá khó chơi.
Nhưng mà Thần đạo cũng có chỗ không tốt.
Đó chính là một khi rời khỏi phạm vi thần chức huyện Thanh Khê thì vị Thành Hoàng đại nhân này e rằng sẽ lập tức lui chuyển trở thành Trúc Cơ bình thường nhất, thậm chí so tu sĩ Trúc Cơ bình thường còn kém hơn một chút...
'Cái thạch ấn này cũng có chút thú vị...'.
Phương Tịch lại cầm thạch ấn xám trắng lên.
Chỉ thấy thạch ấn vuông vức, triện văn bên dưới đã mờ đo không nhìn rõ được, bên ngoài có từng vết nứt.
Nhưng cái thạch ấn này lại có thể khiến tán tu không có Đạo Lục, không vào Đạo Đình lấy được cơ hội thở dốc dưới thiên la địa võng.
Hắn thưởng thức một phen, cảm thấy vận này ẩn chức khí cơ thâm thúy.
Thế nhưng mình cũng không phải tu sĩ Thần đạo cấp cao nên không nhìn ra được ảo diệu trong đó.
"Vật này có chút kỳ diệu, ta chỉ có thể xác định nó chính là bảo vật Thần đạo cao cấp..."
Phương Tịch ném thạch ấn lại cho Mai Trường Không.
Mai Trường Không lại như bị sét đánh, sau đó cười khổ: "Lão đạo cũng có suy đoán vậy, bây giờ nhìn lại thật sự là thế..."
Mặt của lão hơi uể oải.
Dù sao lịch đại tổ sư Phi Tinh Quan đều muốn tự học tự ngộ, tiêu dao thành tiên.
Kết quả lại phát hiện từ ban đầu bọn họ đã đi nhầm đường.
Ngoại vật mình ỷ lại cũng là Thần đạo!
Cũng giống như đi thử ngàn vạn con đường, cuối cùng vẫn đảo quanh trong lòng bàn tay của thần chích.
Nếu không phải bây giờ nhìn thấy Chân Tiên Đạo của Phương Tịch thì e là sự đả kích khi tam quan vỡ vụn đã có thể khiến Mai Trường Không sinh lòng tự lục.
"Nếu là bảo vật Thần đạo thì không phải thứ lão hủ cầu."
Mai Trường Không cắn răng, hai tay dâng thạch ấn lên rồi lại quỳ xuống: "Lão hủ nguyện hiến bảo vật này cho ân công, chỉ cầu ân công cho phép lão hủ ở bên cạnh hầu hạ, đi theo làm tùy tùng..."
"Vật này... Cũng không tầm thường, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Phương Tịch cầm thạch ấn lên mỉm cười hỏi.
"Dù chết cũng không hối hận!"
Mai Trường Không nói như chém đinh chặt sắt, trong lòng lại có chút mất mát thất cọng như đã mất đi vật gì đó quan trọng.
"Đã như vậy thì ta sẽ nhận."
Phương Tịch mỉm cười gật đầu: "Ta định du lịch thiên hạ, tìm một chỗ để dốc lòng tu hành, đúng là cần một lão bộc quản lý tạp vụ, sau này ngươi chỉ cần gọi ta công tử là được."
"Lão nô bái kiến công tử!"
Mai Trường Không vội hành lễ.
Phương Tịch nhận thạch ấn thì cảm nhận được từ nơi sâu xa đã kết nhân quả với người này, không khỏi cười.
Ở thế giới này, quy tắc Đạo Nhân Quả mạnh hơn Địa Tiên giới rất nhiều.
Nhưng hắn đương nhiên không kiêng kị gì, cũng không sợ hãi.
Đuổi Mai Trường Không ra ngoài chuẩn bị thịt rừng, Phương Tịch thì vẫy tay một cái, trong sơn động sáng lên, có sáu tấm phù lục hiện ra.
Ba tấm trong đó chính là Đạo Lục, có hai tấm Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục đến từ Nhật Dạ Du Thần.
Thảo nào hai kẻ này dám hi vọng nhập phẩm, thì ra có xuất thân tiến sĩ, đạo sĩ đúng quy cách nằm trong danh sách Đạo Tịch.
Còn một tâm chính là Thái Thượng Đạo Đình Bắc Đấu Bí Lục, đến từ Võ Phán Quan kia.
Phương Tịch lại nhìn Thần Đạo Phù Chiếu còn lại.
Chỉ thấy một phù chiếu như bạch ngọc, dài một thước, rộng ba ngón tay, trên đó viết Thanh Khê Huyện Thành Hoàng Miếu Trị Nhật Du Tuần Đô Ti Sự!
Tấm phù lục còn lại cũng không khác nhiều, nhưng lại viết là Thanh Khê Huyện Thành Hoàng Miếu Trị Dạ Du Tuần Đô Ti Sự!
"Đều là thần lại không ra gì nhưng xem ra còn tốt hơn thần chức Chuyển Vận Thủy Sứ của Long Vương giếng."
Phương tịch nhìn phù chiếu thần chức cuối cùng.
Tấm này rất khác biệt, không chỉ toàn thân nó trăng tinh mà còn có từng tia khí đỏ rực quanh quẩn, trên đó có Thần Văn ngũ thải lấp lóe, khắc rõ Tòng Cửu Phẩm Thanh Khê Huyện Thành Hoàng Miếu Thưởng Phạt Viện Võ Phán Quan!
"Thần chức tòng cửu phẩm!"
Cảm nhận được lực lượng của phù lục thần chức này, Phương Tịch không khỏi thì thào.
Thần chức như vậy một tấm đã có thể khiến phàm nhân một bước lên trời, cũng không cần khảo nghiệm tư chất.
Thậm chí trong thần chức còn mang theo một số pháp thuật, giống như quán đỉnh, có thể khiến thần chích tân tấn học được trong nháy mắt! Đồng thời gần như có thể dung hội quán thông!
"Thu hoạch hôm nay không nhỏ, nhưng mà hậu hoạn cũng rất lớn, người thật sự nhập phẩm, có quan thân, dù ở Đạo Đình cũng có danh sách... Nói không chừng ngay cả thiên tử cũng biết ở huyện Thanh Khê có một người tên Thiết Từ, hắn đã bị ta giết thì lập tức trở thành kẻ địch của toàn bộ Thần đạo..."
"Đương nhiên dù có lật tung toàn bộ Đạo Đình cũng không có chuyện gì, dù sao cũng chỉ là một tiểu giới nhưng nếu Thiên Đình giáng lâm thì không dễ chơi..."
"Mà những Đạo Lục này đương nhiên đều có tác dụng truy tung định vị..."
Lúc này sáu phù lục sáng rực quang hoa như sáu con cá muốn phá không bay đi.
Phương Tịch mỉm cười rồi chợt vẫy tay.
Một đạo ngân quang xuất hiện bao vây sáu phù lục lại, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
"Định vị lợi hại thì định vị đến Địa Tiên giới Hãm Không Đảo đi..."
"Sáu tấm phù lục này đều có thể mang ra vẽ Thần Văn, có tác dụng nhanh chóng tăng lên thuật phù lục..."
"Đặc biệt là thần chức Võ Phán Quan tòng cửu phẩm càng khiến người ta cảm thấy khác hơn."
"Không biết thân chức cao hơn có thể mang cho ta lịnh ngộ gì?"
Trong mắt của hắn hiện ra vẻ mong chờ.
Đương nhiên thần chức chính là hạch tâm của thần chích, nếu không đánh chết hoặc trở thành cấp trên của đối phương thì không thể nào thấy được bí ẩn như vậy.
Bởi vậy muốn quan sát càng nhiều Thần Văn của thần chức hơn dường như chỉ có một con đường sao?
"Cũng không thể nói như vậy, tục ngữ có mây, muốn được quan, giết người phóng hỏa thụ chiêu an... Chuyện Đạo Đình hàng phục Tà Thần, đặt vào chính tế cũng không phải không có..."
Phương Tịch nhìn phương hướng nào đó như đang suy tư.
Mấy ngày sau.
Bạch Cam Thôn.
"Chúc mừng Cam thiếu gia đã thi đậu Đồng Tử!"
Một đám người vây quanh hàng rào nhà Cam Ngọc nhìn vào trong với ánh mắt đầy ao ước.
Mà trong đám người còn có hai vị sai dịch.
Sai dịch thường ngày xuống nông thôn, tên nào cũng hung dữ như sói như hổ, ức hiếp thôn dân cũng là chuyện bình thường.
Thôn dân bình thường nhìn một thân da quan kia thì run chân, hận không thể quỳ xuống, đẩy thôn trường và địa chủ ra ứng phó.
Nhưng lúc này, hai tên sai dịch lại tươi cười, hành lễ với Cam Ngọc: "Chúc mừng Cam đồng sinh, thi Đồng Tử lần này đã đạt hạng sáu, năm sau chắc chắn có chỗ ngồi trong Lộc Minh Yến..."
Lộc Minh Yến chính là yến hội do quan phương sau khi thi Châu đậu Cử Tài.
Đây đương nhiên là lời khen.
Cam Ngọc liên tục nói cảm ơn, lấy từ trong ngực ra hai ngân tiên mà Phương Tịch đã giúp lần nữa đưa cho hai tên sai dịch: "Hai vị vất vả từ xa đến đây, xin hãy nhận lấy chút tiền trà nước."
"Cam đồng sinh khách khí..."
Trên khuôn mặt sai dịch hơi già đầy sự vui vẻ, gần như ép tất cả nếp nhăn đều thành nụ cười: "Đây là văn thư của quan phủ, tiểu lão gia hãy nhớ, bảy ngày sau phải vào trong quan phủ, gặp Tri huyện đại nhân, Tri huyện lão gia Tri huyện lão gia sẽ đích thân thụ lục cho Đồng Sinh tân tấn..."
"Đa tạ đã nhắc."
Sau khi Cam Ngọc tiễn hai sai dịch đi thì lại thấy một lão giả tóc bạc, mặt đầy hồng quang, chóng một cây cừu trượng bước đến, nhận ra lão chính là địa chủ lớn nhất trong thôn thì y lập tức chắp tay: "Bạch lão gia..."
"Ài... Không đảm đương nổi A Ngọc gọi như vậy..."
Bạch lão gia cười nói: "Năm đó lão phu đã cảm thấy A Ngọc có tiền đồ, hôm nay gặp mặt quả là vậy, mộ tộ Bạch Cam Thôn chúng ta bốc khói xanh, có thể sinh ra được một vị Đồng Sinh, sau này liên hệ với quan phủ đều dựa vào ngươi rồi..."
Sau khi trở thành Đồng Sinh thật sự có chút lợi, tỉ như cũng xem như nửa quan thân, chờ khi thuế lại xuống nông thôn cũng không dám bóc lột quá mức, có thể giúp toàn thôn gánh một chút chỗ tốt.
Nghe Bạch lão gia lấy lòng thì Cam Ngọc không khỏi hơi giật mình.
Đây vẫn chỉ là Đồng Sinh bất nhập lưu, nếu thi đậu Cử Tài, có phân ngạch miễn thuế ruộng thì e là toàn thôn đều sẽ bắt đầu hiến ruộng đất và bán thân làm nô cho mình...
Bước ra một bước khoa cử này, thật sự lập tức khác biệt như ngày với đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận