Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 309: Một kiếm

'Nàng này... Khiến ta nhìn không thấu...'.

Phương Tịch cẩn thận nhớ lại ngữ khí, nói năng, thậm chí thân hình của đối phương...

Mặc dù nhờ Cửu U Huyền Mộc Đại Trận hắn cũng chỉ nhìn thấy một tầng huyễn ảnh mông lung, hơn nữa tất cả biểu hiện của nàng cũng chỉ là ngụy trang, không lộ nửa điểm chân thân.

Nhưng hắn đột nhiên sinh ra một loại linh quang tâm huyết dâng trào.

"Không phải là... Tư Đồ Thanh Thanh đó chứ?"

"Nàng này có biểu hiện rất quen thuộc với Mộc Quốc, mà Tư Đồ Thanh Thanh cũng ở Mộc Quốc!"

"Tư Đồ gia vẫn luôn nhòm ngó Hồ Vạn Đảo, xem ra cũng là vì có phát hiện trong bí cảnh Tử U Sơn, nói không chừng chúng có hiểu biết với thượng cổ di tích Phỉ Thúy Đảo..."

"Thừa dịp Hồ Vạn Đảo bây giờ bùn cát cùng xuống, rồng rắn lẫn lộn, trà trộn vào cũng là chuyện dễ dàng... Chỉ là còn muốn kéo tên Trận Pháp Sư như ta cùng đi tìm bí mật, ha ha..."

"Nhưng cũng chỉ là suy đoán, trừ phi bây giờ lập tức phát động đại trận bắt người nếu không thì khó mà khẳng định... Nếu không phải Tư Đồ Thanh Thanh vậy thì sẽ có chuyện vui lớn rồi..."

"Bỏ đi..."

Phương Tịch rời khỏi phòng bế quan, tiễn đám người Âu Dương Chấn và Viên Phi Hồng.

Sau khí rất nhiều Trúc Cơ rời đi, tại chỗ chỉ còn lại hai người Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất.

"Hai vị, bây giờ bên ngoài Long Ngư Đảo chắc chắn tương đối nguy hiểm, vẫn nên ở lại Long Ngư Đảo thêm một thời gian rồi tính tiếp..."

Phương Tịch nói với hai người.

Người quản lý hội trao đổi như hắn cũng chỉ có thể quản trong Long Ngư Đảo, ra khỏi đảo rồi thì hắn thật sự bất lực.

"Ừm, đúng lúc ở gần cuối ta cũng đổi được một bình đan dược vô cùng hữu ích với tu hành nên muốn bế quan một thời gian."

Lưu Tam Thất biết nghe lời phải nói.

"Ta cũng muốn bế quan tế luyện một món linh khí." Nguyễn Tinh Linh mỉm cười cùng Lưu Tam Thất trước sau rời khỏi.

Đại sảnh tổ chức hội trao đổi vốn ồn ào náo động thoáng cái đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trên mặt Phương Tịch không có biểu lộ gì, ngồi ở chủ vị, hai mắt thất thần, dường như hồn du thiên ngoại.

Một hồi lâu sau mới có một tiếng nói vang lên: "Sao chưa động thủ?"

Trong bóng tối như có thứ không biết nhúc nhích.

Bất chợt.

Một đạo ô quang đen nhánh bay ra, thế của nó vô cùng kinh người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay lướt qua thân hình của Phương Tịch.

Trong đạo ô quang này chính là một cay châm nhỏ đen nhánh nhưng ngay lúc sắp chạm đến da thịt của Phương Tịch thì trong chớp mắt đã bị một tầng cấm chế màu bạc bao phủ rồi biến mất vô ảnh vô tung.

"Ngươi có thể nhìn thấu độn pháp của bản lão tổ sao? !"

Một giọng nói kinh ngạc từ trong bóng tối phát ra, sau đó hóa thành bóng người bước đến.

Người này mặc ngọc bào, giọng nói véo von, chính là lão ma ngọc bào trước đó đã bán Phi Thiên Dạ Xoa.

Hao mắt y bộc phát huyết mang, dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Phương Tịch: "Vừa rồi... Ngươi làm sao có thể né được Hắc Huyết Châm của lão phu vậy?"

Châm này là lúc y tu luyện ma công, giết rất nhiều tu sĩ chiết xuất oán khí, huyết khí, hỗn tạp Địa Sát Độc Khí, hao phí rất nhiều công sức mới ngưng tụ được, chuyên phá hộ thể linh tráo của tu sĩ, lại còn mang theo kỳ độc, có khả năng ô uế nhục thân.

Dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì e là cũng tránh không kịp.

Không ngờ một kích như vậy lại phí công.

'Ngay cả Kết Đan lão tổ đột kích lão tử cũng chuẩn bị sẵn, ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ viên mãn thì là cái thá gì?'.

Không sai, trước đó tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của lão ma đầu này cũng là ngụy trang, cảnh giới thật sự của y đã đến Trúc Cơ viên mãn. Phương Tịch thầm cười nhạo, hắn chợt nhẹ nhàng vẫy tay.

Một khắc sau, thiên địa lập tức thay đổi.

Bầu trời u ám, bốn phía bị từng tầng hắc vụ nồng đậm bao phủ.

"Dịch chuyển tức thời trong hư không? Trận pháp cấp ba?"

Lão ma ngọc bào hét lớn: "Du Xung hại ta rồi!"

"Nhói nhảm quá nhiều!"

Thanh quang nở rộ trong tay của Phương Tịch, một thanh trường kiếm dài khoảng ba thước, toàn thân xanh như ngọc bích lại mang theo điểm điểm đường vân kim sắc xuất hiện tỏng tay của hắn.

Ở trong cơ thể hắn, Khí hải đan điền đang gầm rú, mấy chục giọt pháp lực thể lỏng trong khoảnh khắc đã hóa thành một dòng bích lạc trường hà xông vào trong Thanh Hòa Kiếm.

Trong thanh kiếm này, Tru Tiên Bảo Văn cuồng thiểm, từng đạo Tru Tiên kiếm khí khiến hư không bốn phía cũng không ngừng rung động.

"Trúc Cơ hậu kỳ? Pháp bảo cấp ba? !"

Lão ma ngọc bào phát ra một tiếng hét, toàn thân toát ra huyết châu, điên cuồng trốn khỏi Phương Tịch.

Trong khi y chạy trốn còn lấy ra một cây tiểu phiên, toàn thân cây cờ này đen nhánh, trong đó còn mơ hồ truyền ra âm thanh gầm rú của vạn hồn, trên đỉnh cờ có mấy cái đấu lâu xếp theo hình tam giác.

Đây là ma khí - Thiên Sát Phiên!

Vừa luyện chế thành món ma khí này thì nó chỉ có cấp bậc linh khí hạ phẩm nhưng theo không ngừng thôn hồn phệ phách thì uy năng của nó sẽ không ngừng tăng cao, thậm chí một mạch đạt đến linh khí cực phẩm cũng không có vấn đề gì.

Cây Thiên Sát Phiên của lão ma ngọc bào này rõ ràng là loại đã ăn nhân hồn no nê, ma khí trên đó đen như mực, bộc phát ra một đạo huyền quang đen nhánh dài khoảng mười trượng, bao quanh bảo vệ lão ma.

Nhưng mà, một khắc sau...

Nương theo Phương Tịch cầm kiếm chém một nhát, một đạo kiếm mang thông thiên triệt địa chợt xuất hiện chiếu sáng cả một vùng không gian rộng lớn.

Phốc! Huyền quang mấy chục trương trong khoảnh khắc đã vỡ vụn, Thiên Sát Phiên rên rỉ bị một kiếm chém thành hai đoạn.

Tru Tiên kiếm khí chói mắt bùng lên trong ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của lão ma ngọc bào, thậm chí còn xuyên qua mấy tầng ma công phòng ngự, dùng một kiếm chém lão ma này thành hai đoạn.

Phốc!

Hai mảng tàn thi rơi xuống đất, Phương Tịch cũng không thu tay lại mà cau mày thu Thanh Hòa Kiếm.

'Mặc dù uy lực của thanh kiếm này không tầm thường nhưng hao quá nhiều pháp lực...'.

Hắn trở tay sờ một cái, lấy một trận bàn đen nhánh trong nhẫn trữ vật ra, đánh một đạo pháp quyết lên trên đó.

"Cửu U lên, Huyền Mộc xuất..."

Hắc vụ vô tận ở bốn phía sôi trào như nhận được lực lượng vô hình thúc đẩy, một lần quét sạch cả vùng không gian.

Tại chỗ hẻo lánh nào đó chợt có hắc quang bùng lên, một lão đầu có cái đầu rất to nhưng chỉ có vài cọng tóc, làn da vô cùng tái nhợt như rất lâu không gặp ánh nắng xuất hiện, vẻ mặt lão đầy tuyệt vọng nhìn Phương Tịch chằm chằm.

"Đây mới chính là chân thân của ngươi phải không? Để ta xem thử..."

Phương Tịch nhìn hình dáng của người này, nhanh chóng so sáng với tư liệu trong trí nhớ, đã có kết luận: "Võ Quốc Lăng lão ma? ! Ma đầu Trúc Cơ viên mãn, có thể trúng một kiếm của ta mà không chết, quả nhiên không tệ!"

"Trận pháp cấp ba, thật sự là trận pháp cấp ba sao? !"

Lăng lão ma đánh giá hắc khí và hư không xung quanh, lòng đầy đắng chát.

Nếu là trận pháp cấp hai thì lúc trước lão thi triển bí thuật giải thể đại kiếp bỏ qua một cánh tay để chống tử kiếp thì sau đó chắc chắn có thể dựa vào độn thuật mà bỏ chạy mất dạng.

Thế nhưng... Trận pháp cấp ba thì hoàn toàn khác, nó có lực lượng cấm tiệt hư không, cho lão chạy thế nào cũng không thoát khỏi khoảng không gian này, sau đó trong quá trình lục soát của đối phương mà lộ nguyên hình.

"Trận pháp cấp ba cùng pháp bảo cấp ba... Con mẹ nó còn mạnh hơn cả lão tổ Tống gia!"

"Trong Việt Quốc sạo lại có nhân vật cỡ này chứ?"

Lăng lão ma thắm mắng tám trăm lần tên tu sĩ đồng tông với mình và Du Xung kia.

Sớm biết trên Long Ngư Đảo có đại trận cấp ba thì lão điên mới đến ám sát Phương Tịch để khiến mình lọt vào tử địa.

"Trước đó ngươi nói Du Xung hại ngươi, chẳng lẽ là do Du Xung ở sau lưng sai khiến ngươi sao? Hay là cố ý hãm hại?"

Quanh thân Phương Tịch được một tần Ất Mộc Thần Quang Tráo bao phủ, nhàn nhạt nhìn Lăng lão ma.

"Ngươi đoán xem? !"

Lăng lão ma lộ ra vẻ trêu tức, sau đó thần sắc của lão lại trở nên rất trịnh trọng: "Long Ngư đảo chủ... Lão phu nhận thua, xin ngài tha cho lão phu một con đường sóng, lão phu có thể phát thệ, chắc chắn sẽ nói cho ngài biết tất cả chân tướng, còn mang tất cả tích lũy nhiều năm của ta hiến cho đảo chủ... Cũng giữ kín như bưng với chuyện hôm nay, thậm chí... Làm nô làm bộc!"

"Những thứ này... Ta đều có thể tự lấy mà."

Phương Tịch lại hứng thú nói.

Dù sao hắn cũng đã phòng bị Kết Đan lão tổ đột kích, cuối cùng chỉ có một tên Trúc Cơ viên mãn.

Nhưng mà dù chỉ là Trúc Cơ viên mãn cũng không thể khinh thường.

Hắn chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ mà, cũng may mà có trận pháp cấp ba gia trì, xem như đứng ở thế bất bại.

"Đi!"

Phương Tịch đạn chỉ kinh lôi, từng ddaioj Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành mười chín thanh Ất Mộc Thần Kiếm, trải ra bốn phương tám hướng, hoàn toàn bao vây Lăng lão ma.

"Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận, lên!"

Đối phó Lý Như Kiếm thì Phương Tịch có thể khinh thường một chút, chỉ xuất ra mười hai thanh phi kiếm nhưng đối mặt với Trúc Cơ lão ma chỉ kém Kết Đan một chút nữa thì phải vẫn phải toàn lực ứng phó.

Ầm ầm!

Một đạo thanh sắc lôi đình thô to đánh xuống bị Lăng lão ma phóng ra một đạo ma quang ngăn cản.

Chỉ là ma quang này rất gian nan, dù sao thần lỗi cũng khắc chế ma công.

'Người này... Dù tu vi chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ nhưng năng lực kiếm trận này còn vượt qua sự hoàn hảo...'.

Lăng lão ma không dám chậm trễ, trong tay hiện ra một tấm phù bảo đỏ như máu, điên cuồng quán chú pháp lực vào trong đó.

Không lâu sau, lão đã cầm trong tay một thanh trường đao đỏ thẫm, thanh sắc câu lệ hô lên: "Long Ngư đảo chủ, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao? !"

"Cá sẽ chết nhưng lưới không rách đâu."

Phương Tịch cười nhạo trả lời.

Dù Kết Đan lão tổ bị vay trong trận pháp cấp ba cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Phù bảo chỉ có hai, ba thành uy năng của pháp bảo Kết Đan thì có ích gì?

"A a!"

Lăng lão ma nhìn từng đạo thần lôi đánh xuống, ma quang phòng ngự của bản thân lung lay sắp đổ, không thể không cắn đầu lưỡi phun ra rất nhiều tinh huyết rơi lên trường đao đỏ thẫm.

Phù bảo này dường như là của một vị ma đạo Kim Đan nào đó để lại, sau khi nó thôn phệ tinh huyết của Lăng lão ma xong thì ánh sáng đỏ thẫm tăng vọt, dễ dàng xé rách lôi đình.

Nếu nói thanh trương đao đỏ thẫm trong tay lão trước đó chỉ có hai, ba thành uy năng của pháp bảo thì bây giờ ít nhất cũng có từ ba đến bốn thành.

"Hửm? Thanh đao này nhìn không tệ, ta muốn!"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên nhìn Lăng lão ma đại phát thần uy, bổ từng thanh Ất Mộc Thần Kiếm vỡ nát.

Nhưng chỉ cần pháp lực của hắn cuồn cuộn không dứt, muốn bao nhiêu Ất Mộc Thần Quang thì sẽ có bấy nhiêu, hắn căn bản không chút đau lòng.

Pháp lực thần thông của Lăng lão ma này kinh người, đúng lúc hắn có thể xem như vật thí nghiệm kiếm trận của hắn.

'Có Lăng lão ma này tương trợ, mấy ý tưởng của ta đều có thể - thí nghiệm...'.

'Có lẽ... Phẩm cấp của Ất Mộc Thần Lôi Trận có thể tăng lên đến cấp hai thượng phẩm!'.

Ánh mắt Phương Tịch hơi sáng, liên tục gãy mười ngón tay, từng đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành thanh sắc phi kiếm cấp tốc bổ sung lỗ hổng.

Lăng lão ma thấy vậy thì trong đôi mắt không khỏi đầy tuyệt vọng.

Đánh không lại, chạy không thoát...

Thậm chí dù lão muốn tổn thương được Phương Tịch cũng bất lực.

Nhìn Phương Tịch như chỉ ở trước mặt lão nhưng thật ra bởi vì cấm đoạn đại trận bảo hộ nên song phương cách nhau không biết bao nhiêu không gian.

Trừ phí lão có thể phá Cửu U Huyền Mộc Đại Trận trước nếu không thì bất luận lão thi triển thủ đoạn cỡ nào cũng không thể khiến Phương Tịch bị thương chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận