Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 224: Giết người đoạt bảo

Mấy tháng sau.

" Trương tiểu hữu, đây là Tử Mộc Đan..."

Đào Hoa Các.

Phương Tịch giao một bình đan dược cho một tu sĩ lớn tuổi mặc trường bào xanh.

"Đa tạ Phương tiền bối!"

Tu sĩ già đã là Luyện Khí viên mãn từ lâu, chính là gia chủ của một tiểu gia tộc Luyện Khí phụ thuộc Bạch Trạch Tiên Thành, Tử Mộc Đan này là cầu cho một hậu bối trong gia tộc có thiên phú không tồi.

Tiện thể... Cũng có thể kéo chút quan hệ với vị tiền bối Trúc Cơ này.

Song phương trò chuyện vui vẻ trò chuyện vui vẻ, vẫn là Kim Linh đến bẩm báo có khách đến, Trương gia tộc trưởng mới đứng dậy cáo từ rời đi.

"Làm Luyện Đan sư, kiếm thật nhiều..."

Phương Tịch quét thần thức, đã kiểm kê toàn bộ linh thạch mà đối phương để lại, không khỏi nở nụ cười hài lòng.

Lần này xuất thủ, không những thu được một khoảng linh thạch mà còn có đan phương Tử Mộc Đan.

Thật ra mặc dù đan dược phá giai Luyện Khí kỳ Tử Mộc Đan này trân quý nhưng ở đây dù sao cũng là Bạch Trạch Tiên Thành, chỉ cần đến Đại thương hành tìm thì chắc chắn sẽ có.

'Người này lại cố ý tìm ta luyện đao chính là có ý định muốn kết giao...'.

'Không tệ không tệ... Đáng tiếc, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành để đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão gì đó cho tiểu gia tộc, tiểu tông môn...'.

Phương Tịch cầm chén rượu bằng bạch ngọc, uống một hớp Đào Hoa Nhưỡng, đã thấy Kim Linh dẫn một người vào.

"Vãn bối Thiết Huyết Y, bái kiến Phương đan sư!"

Thiết Huyết Y hành lễ, đưa lên mấy phần ngọc giản: "May mắn không làm nhục mệnh... Chuyến này vô cùng thuận lợi, đây là hồi âm của Đào Hoa đảo!"

Phương Tịch tiếp nhận một ngọc giản, đưa thần thức vào, đã nhìn thấy chữ của Nguyễn Tinh Linh.

Nàng chỉ cung kính chúc mừng hắn Trúc Cơ thành công, cũng nói rõ chờ đến lúc đại hội đấu giá của Bạch Trạch Tiên Thành mấy năm sau, sẽ đích thân đến Bạch Trạch Tiên Thành gặp.

'Trong khách khí còn mang theo chút xa cách... Chẳng lẽ Nguyễn đảo chủ tự ti sao?'.

Phương Tịch sờ cằm.

Thật ra tính cách của Nguyễn Tinh Linh ngoài mềm trong cứng, rất có chủ kiến, nếu không thì năm đó cũng không cự tuyệt đề nghị đạo lữ.

Hắn lại xem hồi âm của Vi Nhất Tịch.

Nửa đồ nhi này vẫn cổ linh tinh quái như trước, lời đầu tiên là chúc mừng đại thúc Trúc Cơ thành công, sau đó thì ầm ĩ nói thế nào cũng phải đến Bạch Trạch Tiên Thành du ngoạn...

Cuối cùng này cũng không quên chính sự, kể rõ tình hình mọi người ở Phỉ Thúy Nhai.

Lúc chiến dịch Long Ngư đảo, ba người Lô Quá đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, chỉ là Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ vận khí không tốt, không những ở trận chiến cuối cùng không mò được chiến lợi phẩm gì mà bản thân còn trọng thương, về Phỉ Thúy Nhai tu dưỡng, chậm trễ tu hành.

Còn Lô Quá thì không biết được cơ duyên gì, sau khi trở về lập tức đột phá Luyện Khí hậu kỳ.

Nhưng đối với chuyện Long Ngư đảo cũng giữ kín như bưng.

Sau chiến dịch này, Thái Thúc, Uất Trì, Hạ Hầu thống trị Hồ Vạn Đảo, trắng trợn phân đất phong hầu tán tu làm đảo chủ linh đảo, rất được ca tụng, bởi vậy Hồ Vạn Đảo cũng tiến vào thời kỳ hòa bình ổn định.

Đương nhiên Vi Nhất Tịch cũng chửi bậy một câu, cho rằng trong trận chiến cuối cùng ba nhà trên chết rất nhiều người, nghe nói gia chủ cũng không có... Thực lực suy giảm mạnh mới bất đắc dĩ thực hiện hứa hẹn.

' Tịch Tịch cho rằng... Nếu đại thúc muốn lấy một chỗ tu luyện thì bây giờ chính là cơ hội trời cho... Nếu về Hồ Vạn Đảo thao tác một phen, Long Ngư đảo không được thì ít nhất cũng có thể được Linh Không đảo...'.

Cuối cùng tiểu ny tử còn đề nghị như vậy, thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

'Hồ Vạn Đảo... Đương nhiên ta sẽ trở về nhưng không phải là bây giờ.'.

Phương Tịch nói thầm trong lòng.

Hắn có thể tưởng tượng, lần này thừa dịp phân đất phong hầu có rất nhiều cơ hội làm đảo chủ, không biết Diệt Thiên Minh đã lẫn vào bao nhiêu hạt cát.

Nói không chừng trong số những đảo chủ mới sắc phong có hơn phân nửa đều là người của chúng.

Bây giờ Hồ Vạn Đảo đã nghiễm nhiên trở thành đại bản doanh của ma đạo, ngay cả Trúc Cơ cung phụng của liên minh Tam Thập Lục Đảo Diệp tán nhân cũng không thật sự minh bạch.

Lúc này Phương Tịch ngốc mới trở về.

Không những không trở về mà nếu có thể còn muốn dẫn những người lúc trước ở Đào Hoa đảo ra khỏi ma chiểu.

Nhưng mà... Chuyện này không thể nói rõ.

"Thiết minh chủ vất vả rồi."

Phương Tịch đọc thư, thấy Thiết Huyết Y vẫn cung kính đứng nghiêm một bên hầu, không khỏi cười cười đưa cho y một túi linh thạch nhỏ.

"Thật không giấu gì, lần này đưa tin đến Đào Hoa đảo, đảo chủ đã ban thưởng, thật sự không dám lấy thêm của tiền bối..."

Thiết Huyết Y liên tục khoát tay.

Nhìn bóng lưng người này cáo từ rời khỏi, Phương Tịch lại như đã phát hiện gì đó.

Mình ở tầng dưới của Bạch Trạch Tiên Thành cũng thiếu một người đắc lực, có lẽ có thể thủ bồi dưỡng một chút?

...

Hôm nay, sau khi kết thúc luyện đan cho khách xong, Phương Tịch trở lại Tu Luyện thất, bắt đầu tu hành Thiên Ti Khống Khôi Quyết.

Thần thức của hắn cường đại nên tu luyện pháp quyết này cũng dễ, chỉ cần mấy tháng đã từ từ nhập môn.

Đồng thời còn quang minh chính đại thu gom nguyên vật liệu Thuật Khôi Lỗi, chuẩn bị để mình luyện tập, cũng là để sau này tiến hành cải tạo khôi lỗi cấp hai.

Sau khi tu luyện Thuật Khôi Lỗi là thời gian quan sát Thế Giới Mảnh Vỡ mỗi ngày.

...

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Vẫn là dòng sông đó.

Phương Tịch phóng thần thức ra, chỉ năm trượng, cũng không kinh lịch thế giới này chuyển đổi, trong đó đến cùng là tiêu hao thế nào.

Nhưng mà phạm vi thần thức kéo dài của hắn dường như đã xa hơn một chút, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Phương Tịch thầm ghi nhớ phát hiện nho nhỏ này, suy đoán thần thức nhờ linh bảo xuyên không lưỡng giới, luôn có chút chỗ tốt, nếu không được... Thì có lẽ cũng có hiệu quả rèn luyện thần thức chứ.

"Trải qua thời gian tìm tòi này... Đại khái thì thần thức của ta vẫn có chút tác dụng."

Thần thức của Phương Tịch tiến vào trong gương, gương thanh đồng không hoàn chỉnh này lại hơi phát sáng.

Thậm chí trên mặt gương còn hiện ra một đám rồi một đám văn tự...

"Lấy thần thức làm bút, mặt gương làm giấy, tiêu hao lực lượng thần thức có thể lưu lại chữ viết..."

Đây là chút công năng nhỏ mà trong khoảng thời gian này hắn đã tìm ra được.

Tổng thể thì có thể giả mạo khí linh để gạt người, mặc dù... Vẫn không có gì hữu dụng.

"Hửm? Lại có người đến!"

Thần thức Phương Tịch vừa phóng ra đã phát hiện ở bơ sông lại có một người mặc da thú đến.

Dáng người đối phương khôi ngô, nhưng gương mặt có vẻ hơi non nớt, trong tay còn cầm theo một túi nước lớn, trên người còn có hình xăm xanh đen.

"Hay là... Thử một lần?"

Phương Tịch đang suy tư có nên dẫn người này đến nhặt mảnh vỡ lên hay không.

Chợt xảy ra dị biến!

Ngay lúc thiếu niên kia lấy nước, một thanh niên mặc da thú đen mò đến gần đó, thân hình hắn hắn có đường cong trôi chảy, tay cầm một thanh chủy thủ màu đen, như một con báo đang săn mồi, nằm rạp trong bụi cỏ rồi từ từ tiến lên, sau đó bạo khởi đả thương người.

Phốc!

Thiếu niên bị bất ngờ không đề phòng nên phần lưng trong nháy mắt đã bị chủy thủ đâm một nhát tạo thành vết thương lớn, y nhìn kẻ đánh lén, phát ra một ân thanh cổ quái.

'Đúng rồi... Quả nhiên là ngôn ngữ dị giới, ta nghe không hiểu...'.

Phương Tịch chửi bậy một câu, lại cẩn thận ghi nhớ phát âm này.

Từ sao khi luyện thành thần thức, hắn đã trở thành một tiểu thiên tài, không những có tiến bộ thần tốc trên tu tiên bách nghệ vốn rất chật vật mà học kỹ nghệ của phàm nhân càng là hạ bút thành văn.

Hai người này nhanh chóng giao thủ, mặc dù lực lớn vô cùng như dưới ánh mắt của Phương Tịch thì trình độ chỉ ngang với võ giả ở phàm tục.

Đặt ở Đại Lương thì Võ quán chủ, ngay cả Khí huyết tam biến cũng không được!

Thanh niên đánh lén cũng hét lớn vài câu, trong mắt có chút nóng bỏng.

'Xem ra không giống báo thù mà lại giống như giết người đoạt bảo?'.

Phương Tịch cẩn thận theo dõi cách phát âm, thần thái của hai người... Mặc dù thiếu niên lấy nước có võ đạo cao thâm hơn một chút, thế nhưng bị đánh lén thụ thương nên chịu thiệt lớn.

Từ từ y đã rơi xuống hạ phong, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, người này vung ra một nắm cát lớn, bức thanh niên đánh lén lui ra, lại hô to một tiếng rồi ném một cái túi ra thật xa.

Cùng lúc đó, y lại lén lút ném một thứ cũng giống vậy vào trong nước sông.

Phương Tịch quét thần thức qua thì phát hiện đó là một thứ xám xịt không khác gì hòn đá cuội bình thường.

Thân pháp của thanh niên đánh lén như chim bay, bắt lấy túi nhỏ, móc từ trong đó ra một cục đá xám xịt y như đúc thứ kia thì vẻ mặt rất vui.

Chợt, y nhìn thiếu niên, thần sắc chuyển thành dữ tợn.

Lại sau mấy chiêu, thiếu niên đã bị chủy thủ đâm xuyên qua tim, ngã trên mặt đất đã hoàn toàn không còn khí tức nữa.

Thanh niên đắc ý cười to, nhảy lên một cước đá thiếu niên rời xuống sông.

Từng luồng máu tươi tản ra trong nước sông, phiêu tán đến rìa mảnh vỡ Thanh Đồng Giám.

Phương Tịch yên lặng nhìn chăm chú thi thể thiếu niên.

'Quả nhiên, ngươi không phải là nhân vật chính...'.

Hắn chửi bậy một câu, thần thức vần tiếp tục quan sát hòn đa cuội không đáng chú ý kia.

'Ừm, quả nhiên không phải vật thường, dường như bên trong còn có linh khí?'.

Hòn đá cuội này cách tấm gương khoảng hai trượng, cũng không phải rất xa.

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, cũng không có ý định nhắc nhở kẻ giết người đoạt bảo kia.

Hắn tự nhận bản thân không tốt lành gì nhưng cũng không phải người xấu.

Loại người tầm thường như hắn đương nhiên vẫn hi vọng người tốt trên thế giới này càng ngày càng nhiều.

Thậm chí dù là người xấu cũng vui lòng giao thiệp với người tốt, còn hi vọng người tốt trên thế giới càng nhiều càng tốt.

"Dù sao thì thọ nguyên của ta rất dài, không vội, không vội... Tiếp tục chờ đợi cơ hội..."

Cảm nhận được thần thức tiêu hao nên Phương Tịch chủ động rút về.

Đào Hoa Các, Bạch Trạch Tiên Thành, Nam Hoang Tu tiên giới.

Phương Tịch mở mắt ra, cảm thấy như một giấc mộng.

"Chỉ là... Mộng cảnh này quá chân thật..."

"Xem ra, thế giới kia vẫn còn tương đối man hoang..."

Nghĩ đến hai người mặc áo da thú kia, còn có chủy thủ thô ráp, Phương Tịch như đã phát hiện được gì đó.

"Trừ những thứ đó ra... Thiên địa linh khí cũng dồi dào hơn Đại Lương thế giới... Linh vật cũng không hiếm thấy, ít nhất hai tiểu gia hỏa Khí huyết tam biến cũng có thể tìm được... Chỉ là không biết nó có tác dụng gì?"

"Dựa theo hệ thống tu luyện thì trước mắt thì cấp độ chiến đấu vẫn chỉ là phàm nhân... Cũng không thấy loại hình yêu ma gì... Trong sông cũng không có yêu thú."

Hắn không ngừng tổng kết kiến thức những ngày qua.

"Tổng thể thì ta cũng không biết thế giờ kia có giá trị gì?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, mục tiêu ngắn hạn ở Thế Giới Mảnh Vỡ chắc là loại công pháp vô hình kia, bí thuật, kiến thức các loại...

Dù sao thì mình đi qua cũng không mang theo gì mà vật phẩm bên đó cũng không truyền tống được.

Không phải là chỉ có thể thu được tài phú tri thức vô hình hay sao?

"Mà mục tiêu dài... Thì là không ngừng thăm dò cách truyền tống vật phẩm, thậm chí là người... Kém nhất kém nhất, cũng phải thu được mảnh vỡ Thanh Đồng Giám về!"

Đối với chí bảo chư thiên có thể xuyên không này, Phương Tịch nhất định phải lấy được.

"Tiên vật như vậy... Lúc trước vì sao lại tàn tạ?"

Hẳn nhớ lại năm đó, không khỏi lâm vào trong trầm mặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận