Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 292: Đại trưởng lão

Mấy tháng sau đó cũng không có cơn sóng này nổi dậy.

Mặc dù trong Hồ Vạn Đảo thỉnh thoảng có tu sĩ Luyện Khí vì tranh đoạt linh đảo mà đấu pháp nhưng đều ở trong phạm vi có thể khống chế.

Dù sao ba nước cũng to như thế, tán tu từ Bạch Trạch Tiên Thành trốn đến khu vực Hồ Vạn Đảo cũng là số ít.

Lại trải qua một đợt Phương Tịch âm thầm thanh lý thì chuyện chân chính đau đầu đã sớm biến mất.

Thậm chí ngay cả Linh Không Đảo cũng yên tĩnh, có lẽ người Tam Phân Đường liên thủ mang tin tức Lệ Lôi mất tích phong tỏa lại.

Tiếp tục kéo da hổ của đại tu Trúc Cơ này mà bá chiếm Linh Không Đảo.

Ngày hôm nay, Phương Tịch đang tu luyện chợt cảm ứng được bên ngoài Huyền Mộc Đại Trận có một cỗ khí tức cường đại tiếp cận.

"Là Trúc Cơ hậu kỳ? !"

Hắn giật mình rồi thét dài.

Một bóng xanh trong dưỡng ngư tràng đang gào rú rồi hóa thành một dải lụa màu xanh từ đáy hồ bay ra, dấy lên bọt nước to lớn, tạt những ngư dân ở xung quanh.

Cũng may Chung Kỳ đối với chuyện này đã có chuẩn bị, lão bình chân như vại kéo ngao thuốc.

Ào ào ào!

Dòng nước rơi lên người lão như gặp phải màng mỏng vô hình, chảy xuống xung quanh.

"Hắc hắc... Nhìn các ngươi kìa, bao lâu rồi mà chưa luyện thành Phân Thủy Thuật, bị ướt đúng là đáng đời!"

Nhân cơ hội này, Chung Kỳ kéo một hơi thuốc lá, bắt đầu giáo huấn những người nuôi cá mới kia.

"Linh Tôn xuất động... Không biết chỗ đảo chủ đã xảy ra chuyện gì?"

Một ngư dân không để ý người ướt sũng nhìn về phía Trường Thanh Các.

Đối với bọn họ, Long Ngư đảo chủ chính là trời che chở cho họ!

Nhất cử nhất động, đều sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ với tương lai của Long Ngư Đảo.

"Mặn ăn củ cải nhạt lo lắng... Đảo chủ thận trọng lắm..."

Chung Kỳ bĩu môi: "Các ngươi gặp thời điểm tốt, Long Ngư Đảo ta vững như Thái Sơn, chỉ cần không phải bị vây công như ba nhà kia thì sẽ không có chuyện gì... Bây giờ tu sĩ trên đảo cũng ít, cả đám đều có thể tu luyện trong động phủ có linh khí cấp hai... Nếu lúc trẻ lão phu có điều kiện như các ngươi thì nói không chừng đã sớm Luyện Khí viên mãn rồi..."

"Đi!"

Thanh Giác Ngư Long lắc đầu vẫy đuôi bay đến Trường Thanh Các, một bóng người bay lên đầu nó, phân phó một tiếng.

Đại Thanh lập tức đằng vân giá vũ, khống chế mây mù phi hành đến rìa Long Ngư Đảo.

Một đạo quang mang đen nhánh đang lao vùn vụt đến, cũng dừng lại ở rài ngoài của Huyền Mộc Đại Trận, trong đó xuất hiện một đạo cô áo đen.

Đạo cô này rất đẹp nhưng thần sắc lại lạnh lẽo như băng, hai đầu lông mày lại càng phá hư hoa dung nguyệt mạo, mang theo từng tia sát khí.

Càng khiến người ta đề phòng là khí tức pháp lực hơn xa Trúc Cơ bình thường tràn lan trên người nàng.

"Quả nhiên là Trúc Cơ hậu kỳ!"

Phương Tịch thốt ra, thần sắc trịnh trọng.

Mỗi lần đột phá cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì đều mang đến sự tăng trưởng pháp lực rất khủng bố.

Lúc hắn vừa Trúc Cơ, pháp lực thể lỏng chỉ có hai mươi giọt, bây giờ đã có hơn một trăm giọt.

Mà Trúc Cơ trung kỳ đột phá hậu kỳ thì pháp lực còn tăng vọt hơn.

Dựa theo hắn phỏng đoán, pháp lực thể lỏng ở Trúc Cơ hậu kỳ ít nhất cũng khoảng hai trăm giọt.

Gần như gấp mười lần tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cũng vượt rất xa tu sĩ trung kỳ, hình thành nghiền ép.

Lại càng không cần phải nói còn có một số bí thuật nhất định cảnh giới phải đến Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể tu luyện.

Tổng hợp lại thì mỗi tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ở Việt Quốc đều đủ để xưng bá một phương, là đại cao thủ thật sự.

Dù ở trong ba nước, mỗi vị Trúc Cơ hậu kỳ cũng đều có danh tiếng, bất luận đi đâu cũng được người lễ ngộ.

"Đại trưởng lão U Nguyệt Môn?"

Nữ tu Trúc Cơ hậu kỳ gần Hồ Vạn Đảo chỉ có một người, thậm chí Phương Tịch không cần đoán cũng biết được thân phận của đối phương.

"Long Ngư đảo chủ... Ngươi đã từng gặp những người này chưa? ".

Đại trưởng lão U Nguyệt Môn cũng không tiến vào Long Ngư Đảo, giọng nói già nua rõ ràng thế sự xoay vần của nàng vang lên, biết trận pháp của Long Ngư Đảo không tầm thường, nghi là cấp hai thượng phẩm, dù Trúc Cơ hậu kỳ mạo muội tiến vào thì kết cục cũng sẽ không tốt.

Lúc này, nương theo pháp lực của đại trưởng lão này, mấy đạo quang mạc xuất hiện giữa không trung, bày ra mấy bóng người.

'Đều gặp...'.

Phương Tịch thầm gật đầu: "Càn Tân Tử làm phân bón hoa... Lệ Không biến thành khôi lỗi của ta... Còn có những thủ hạ Luyện Khí kỳ này... Đều ở trên đảo của ta."

Nhưng chuyện như vậy rõ ràng không thể nói.

Hắn chú ý một lát rồi ngỡ ngàng lắc đầu: "Chưng từng gặp qua... Mấy người này, chẳng lẽ là cướp tu đã cướp sạch phường thị U Nguyệt?"

"Đúng vậy!"

Đại trưởng lão U Nguyệt Môn dùng giọng nói già nua khiến người ta sợ hãi nói tiếp: "Có chuyện tốt nói cho Long Ngư đảo chủ biết... Trước đó lão thân đến Linh Không Đảo đã xác nhận đường chủ Tam Phân Đường Lệ Lôi cũng là người trong đám cướp tu này!"

Nàng phóng thần thức cường đại ra, muốn quan sát tỉ mỉ phản ứng của Phương Tịch.

"Vậy mà là người này sao?"

Phương Tịch quá sợ hãi: "Nhờ có đại trưởng lão nhìn rõ mọi việc, nếu không thì Hồ Vạn Đảo ta nguy rồi, không biết làm sao mà đại trưởng lão biết được? Có bắt được Lệ Lôi chưa?"

"Lệ Lôi đã sớm mất tích, lão thân bắt hết tu sĩ Tam Phân Đường... Chuẩn bị mang về sưu hồn từng tên để thẩm vấn..."

Đại trưởng lão U Nguyệt Môn thấy Phương Tịch vẫn ở trong đại trận không ra ngoài, không thể không mỉm cười.

Nàng nhớ lại tin đồn trước đó, biết Long Ngư đảo chủ này luôn đóng cửa không ra ngoài, là tu sĩ khổ tu cẩn thận nên cũng không khỏi nói thêm vài câu: "Bây giờ trong Hồ Vạn Đảo rồng rắn lẫn lộn, bùn cát cùng xuống... Đạo hữu phải cẩn thận nhiều hơn, đừng theo đạo cướp tu... Lần này lão thân có thể truy xét đến Tam Phân Đường còn phải cảm ơn gia chủ Ngôn gia đã bí mật báo tin."

"Gia chủ Ngôn gia? Ngôn Đông Thanh?"

Phương Tịch nhớ lại: "Tên tu sĩ Luyện Khí tầng năm kia sao?"

"Mặc dù tiểu tử kia chỉ mới Luyện Khí tầng năm nhưng hữu dũng hữu mưu... Đáng tiếc hắn là nan nhi, nếu không thì lão thân cũng muốn thu làm đồ đệ."

Đại trưởng lão U Nguyệt Môn thở dài, từ chối lời mời vào Trường Thanh Các uống linh trà của Phương Tịch rồi hóa thành độn quang đi xa.

Phương Tịch đưa mắt nhìn đối phương rời đi, lúc này mới giẫm mạnh Thanh Giác Ngư Long, để Đại Thanh đưa mình trở về.

"Ngôn Đông Thanh sao?"

Hắn nằm trên đùi của Ngôn Hồng Tụ, ăn linh quả mà Hạ Hầu Oánh lột cho, trong lòng thì thầm suy nghĩ.

Tộc trưởng Ngôn gia thực lực yếu, vốn dĩ toàn Hồ Vạn Đảo đều đang chờ xem lúc nào Ngôn gia bị diệt.

Không ngờ người này lại nắm được cơ hội, nhất cử diệt Tam Phân Đường, một lần nữa đoạt lại cơ nghiệp Linh Không Đảo.

Thậm chí còn khiến đại trưởng lão U Nguyệt Môn vui lòng, đặc biệt chạy đến chỉ điểm một câu, chắc là muốn đám người mình sau náy chiếu cố nhiều hơn.

'Cũng tính là hữu dũng hữu mưu, Ngôn gia có một vị gia chủ tốt nha...'.

"Hồng Tụ!"

Nghĩ đến đây, Phương Tịch chợt mở miệng.

"Công tử?"

Ngôn Hồng Tụ giật mình đáp: "Nô tỳ đang..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, phát hiện căn cơ pháp lực của Ngôn Hồng Tụ vô cùng vững chắc, nói không chừng mấy năm nữa sẽ có thể đột phá Luyện Khí tầng chín.

Một khi đột phá Luyện Khí tầng chín, lại cố gắng một phan, cũng chưa chắc không có hi vọng đến Luyện Khí viên mãn.

Đến lúc đó sẽ có hi vọng Trúc Cơ?

"Ngươi ở cùng ta bao lâu rồi?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Khoảng ba mươi năm..."

Ngôn Hồng Tụ khẽ giật mình, nhỏ giọng trả lời.

"Nữa giáp rồi sao..."

Phương Tịch tính thử một cái đã biết Ngôn Hồng Tụ cách đại nạn sáu mươi cũng không xa nữa, không chú ý thì đời này sẽ không có hi vọng Trúc Cơ: "Gần đây nhà của ngươi sao rồi? Có thư từ qua lại không?"

"Có, chẳng qua là nói chút chuyện nhà mà thôi..."

Lòng Ngôn Hồng Tụ căng thẳng nhưng lại không lộ chút gì trên mặt.

Thật ra trước đó nàng còn nhận được một phong thư nhà, chính là Ngôn Đông Thanh gửi đến, trong thư nói nàng phải chiếu cố bản thân thật tốt, lấy Đạo đồ của bản thân làm đầu.

Nói gần nói xa, đều ám chỉ nàng đừng bỏ qua cơ duyên Trúc Cơ sát khí của Long Ngư Đảo.

Nếu có cơ hội, nhất định phải tranh thủ, Ngôn gia sẽ dốc toàn lực tương trợ nàng.

Thật ra Ngôn Hồng Tụ cũng không nghĩ đến chuyện Trúc Cơ, đời này nàng có thể đến Luyện Khí viên mãn đã rất thỏa mãn rồi.

Nhưng chẳng biết tại sao, công tử lại nhắc đến chuyện này.

"Gia chủ Ngôn gia bây giờ không tệ, là một nhân vật đó nha..."

Phương Tịch cười như không cười nói, trong ánh mắt hơi lo lắng của Ngôn Hồng Tụ rồi lại lười biếng trở lại...

Nửa tháng sau.

Tin tức Linh Không Đảo lại đổi chủ truyền khắp Hồ Vạn Đảo.

Mà U Nguyệt Môn cũng tuyên bố Lệ Lôi chính là cướp tu, đồng thời treo thưởng kếch xù, truy nã người này.

Thế nhưng... Mặc dù tu sĩ thèm muốn treo thưởng lật tung toàn bộ Hồ Vạn Đảo cũng không tìm được dấu vết để lại của Lệ Lôi và đám cướp tu kia.

Phảng phất như... Biến mất không còn tăm hơi.

Trái lại Lưu Tam Thất có đến bái phỏng một lần, giải thích mình và Lệ Lôi tuyệt không liên quan, loại thái độ cẩn thận này khiến ngay cả Phương Tịch cũng choáng váng.

Người ngày không hổ là tu sĩ tu hành công pháp hệ Mộc như hắn, mọi cử động đều thận trọng.

'Đại trưởng lão U Nguyệt Môn kia bắt được không ít người Tam Phân Đường, nói không chừng biết được chút nội tình...'.

'Nói không chừng ngay cả chuyện đám Càn Tân Tử mưu đồ Long Ngư Đảo cũng biết.'.

'Nói như vậy... Lần trước đến nhìn ta cũng có ý muốn thử sao?'.

'Nhưng mà dù cô ta là Trúc Cơ hậu kỳ nếu đánh mạo hiểm xâm nhập Long Ngư Đảo thì vẫn dùng để nuôi cây!'.

Phương Tịch vừa suy nghĩ lung tung vừa đi vào chỗ sâu nhất của Trường Thanh Các.

Bong bóng trong Hồ Địa Sát liên tiếp nổ tung, tù đó bay ra từng sợ sát khí màu đen.

Trên mặt hồ, sát khí đen nhánh đã nồng đậm vô cùng, cảm giác như sền sệt.

"Năm mươi năm... Hắc Phong Sát Khí này cuối cùng đã thai nghén đến không chênh lệch lắm."

Nhiều thế hệ Long Ngư Chung gia là gia tộc Trúc Cơ mà gần như mỗi thời đại đều có thể ra tu sĩ Trúc Cơ chính là dựa vào Hồ Địa Sát này.

Loại tài nguyên trân quý như vày, dù năm đó Chung gia bị diệt cũng không nỡ tổn hại.

Cũng như phụ thân của Nguyễn Tinh Linh năm đó không nỡ phá hư Linh Đào Thụ, đều nghĩ đến có một ngày có thể đoạt lại!

"Nhưng mà, bây giờ cuối cùng nó thuộc về ta."

Phương Tịch mỉm cười, pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công hóa thành một cái đại thủ bay vào nồng vụ sát khí đen nhánh.

Ầm!

Theo từng đạo pháp quyết, ở giữa sương mù nồng đậm đen nhánh ngưng tụ thành vòng xoáy kia như một cái phễu, Phương Tịch lại phun ra một ngụm Tiên Thiên Chân Hỏa thanh sắc, bắt đầu chậm rãi luyện hóa, từng giọt rơi vào bình ngọc đã chuẩn bị trước.

Mấy ngày sau, bình ngọc trong tay của Phương Tịch đã đổ đầy hơn phân nửa, mà hắc khí trên hồ nước đã mỏng đến mức mắt thường khó phân biệt.

"Một đạo Hắc Phong Sát Khí tinh túy, có lẽ đả đủ để một tu sĩ Luyện Khí viên mãn tẩy luyện nhục thân... Như vậy cũng chỉ gia tăng được chút khả năng Trúc Cơ mà thôi."

"Vẫn là phế vật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận