Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 787: Sắp loạn (2)

Đương!
Đương đương!
Tiếng chuông chói tai vang lên, toàn bộ Phường Thị Hắc Nham đều nghe được.
"Thiên Âm Chung cảnh báo... Một khi vượt qua chín chín tám mươi mốt hồi chuông mà vẫn chưa đến động phủ của Thống lĩnh nghe lệnh thì sẽ nghiêm trị tất cả!"
Sắc mặt của Phương Tịch và Phù Vô Nhị đều chợt biến, liếc nhau rồi cùng bay về chỗ hạch tâm của phường thị.
Tu sĩ Phản Hư đóng giữ Phường Thị Hắc Nham bây giờ có biệt hiệu là Nguyên Âm Thượng Nhân, động phủ của cô ta rất độc đáo, đình đài lầu các cái gì cần có đều có, còn có một linh trì cỡ mấy mẫu, trong linh trì có đầy hoa sen.
Những hoa sen này cũng là linh thực, nở rất lâu, còn mang theo mùi thơm thanh tâm ninh thần.
'Linh trì hoa sen này mơ hồ có giấu trận pháp...'.
Phương Tịch hạ xuống bên cạnh linh trì hoa sen, chắp tay thưởng thức cảnh đẹp, thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này tiếng chuông chỉ mới vang hơn bốn mươi lần, Nguyên Âm Thượng Nhân vẫn chưa lộ diện.
Một đám Hiệu úy Hóa Thần thì lần lượt đến.
"Phương đạo hữu!"
Một tiếng nói ôn hòa như ngọc vang lên.
Một nho sinh thanh niên chân đạp một bản cổ thư uốn lượn bay đến rồi hạ xuống bên cạnh Phương Tịch, chính là thư sinh họ Dịch đã từng thảo luận chuyện khai khẩn Lôi Trạch Đại Hoang với hắn.
Thần ra Phương Tịch cũng không quá quan tâm đến người này, hắn cảm thấy người này hơi lưỡng lự, không quả quyết bằng Tạ đạo hữu một lời không hợp thì mượn cớ luyện đan mà bỏ đi.
Nhưng lúc này hắn cũng không đưa tay đánh mặt người đang tươi cười nên chắp tay nói: "Dịch đạo hữu..."
"Nghe nói Phương đạo hữu đang bị Phù Vô Nhị làm phiền đúng không? Tam Thanh Phường thật sự không phải chỗ tốt gì, nghe nói đại tu Phản Hư phía sau tuổi tác đã cao, trong một lần hành động gần đây lại bị trọng thương nên đang điên cuồng áp bách những tu sĩ bên dưới để mua linh đan quý hiếm giữ mạng..."
Thư sinh họ Dịch tay cầm quạt xếp, có vẻ như chỉ điểm giang sơn: "Tướng ăn này thật sự quá khó coi, đạo hữu nhất định phải cẩn thận..."
"Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở."
Mặc dù Phương Tịch cũng không có ý định gia nhập nhưng hắn vẫn thành khẩn cảm tạ.
"Thật ra nếu đạo hữu không muốn bị làm phiền nữa thì gia nhập Thiên Phạm Quân đi... Bây giờ vị Nguyên Âm Thượng Nhân này chính là Phản Hư đích hệ của Thiên Phạm Quân, có vị đại nhân này che chở thì sự an toàn của ta và đạo hữu đều không ngại..."
Thư sinh họ Dịch thân thiết nói.
"Đa tạ Dịch đạo hữu, ta sẽ nghĩ thật kỹ một phen..."
Phương Tịch mỉm cười, thư sinh họ Dịch này cuối cùng vẫn chọn hoàn toàn hòa nhập vào Thiên Phạm Quân, bây giờ y đang làm việc trong quân nên hắn cũng hoàn toàn hiểu được.
Ngay khi hắn đang nghĩ xem phải từ chối khéo thế nào thì bọn người Cuồng Thao Cư Sĩ cũng đến.
Hắn vứt thư sinh họ Dịch qua một bên mà tiến lên bắt chuyện rất tự nhiên.
Đương đương!
Tiếng chuông càng ngày càng gấp rút.
Không bao lâu sau, chín chín tám mươi mốt tiếng chuông đã vang lên, trong đình viện đã có hơn mười vị Hiệu úy Hóa Thần đứng đó.
Cỗ lực lượng này đã đủ để diệt đi bất kể tông môn nào ở hạ giới.
Đối với Thiên Phạm Quân thì đây chẳng qua chỉ là cốt cán của một phân bộ mà thôi.
Sang!
Theo tiếng chiêng đồng vang lên, đại môn của động phủ mở rộng, một nữ tu bước ra.
Nữ tu này mặc một bộ cung trang, vóc người rất cao, làn da có màu đồng cổ, còn có tưng phù văn ảm đạm lấp lóe, rõ ràng có tu luyện công pháp luyện thể lợi hại gì đó.
"Thành Thiên Phạm có tin tức..."
Nguyên Âm Thượng Nhân đảo mắt một vòng, xác nhận tất cả Hiệu úy Hóa Thần đều ở đây thì mới mở miệng.
Giọng của cô ta khàn khàn khó nghe, mang đến cũng không phải tin tốt gì: "... Trong thành gặp phải yêu tu Hợp Thể tập kích, đại trận bị tổn hại, siêu cấp truyền tống trận bị hủy, tu sĩ Hợp Thể đóng giữ cũng bị trọng thương phải bế quan tu dưỡng..."
Lời này vừa ra như long trời lở đất.
Sắc mặt của rất nhiều tu sĩ Hóa Thần đều trắng bệch.
"Siêu cấp truyền tống trận bị hủy vậy chúng ta làm sao trở về?"
Cuồng Thao Cư Sĩ kêu la.
"Hỏng rồi... Ngay cả tu sĩ Hợp Thể cũng trọng thương, chẳng lẽ yêu tộc sắp khai chiến lần nữa sao?"
Tu Tình Tử cũng lầm bầm.
"Đại trận bị tổn hại?"
Phương Tịch cũng mở miệng: "Chẳng lẽ là đại trận gần như bao phủ toàn bộ Thiên Phạm Vực bị tổn hại đó chứ? Đây chẳng phải là sau này sẽ có khả năng có Nguyên Cổ Hoang Thú Phản Hư, Hợp Thể thậm chí tà vật từ bên ngoài di chuyển vào sao?"
So với siêu cấp truyền tống trận thì hắn càng xem trọng trận pháp bảo vệ Thiên Phạm Vực hơn.
Dù sao chỉ khi duy trì vận chuyển trận pháp này, cộng với bọn họ dốc sức dọn dẹp Thiên Phạm Vực thì nguy hiểm trong vực mới có thể càng ngày càng ít, cuối cùng hóa thành thiên đường của nhân tộc.
Mà nếu đại trận bị tổn hại thì bất kể bọn hắn có giết bao nhiêu hoang thú đi nữa, chỉ cần hoang thú trong man hoang tùy ý di chuyển quy mô lớn thì sẽ có thể khiến bọn hắn phí công nhọc sức.
Nguyên Âm Thượng Nhân đảo mắt một vòng, nhìn thấy các tu sĩ Hóa Thần đều lo sợ không yên thì không khỏi âm thầm cười khổ.
Lúc mới nhận được tin tức này thì cô ta cũng bị chấn kinh không ít hơn những người này.
Lúc này mặt cô ta lạnh lại, uy áp khủng bố của tu sĩ Phản Hư giáng lâm khiến mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
"Ta có thể giải đáp từng vấn đề của chư vị..."
Nguyên Âm Thượng Nhân nhìn lướt qua Cuồng Thao Cư Sĩ: "Đầu tiên, siêu cấp truyền tống trận bị hủy nên tạm thời chúng ta không thể nào trở về, dù dựa theo ước định trước đó, những tu sĩ đạt đến niên hạn và công huân khai hoang nhất định sẽ có thể được sắp xếp trở về, cũng không thể nào đi được... Trừ phi các ngươi lựa chọn xuyên qua Thiên Tuyệt Sa Mạc của Viêm Hỏa Vực..."
Nghe vậy sắc mặt của đám người Cuồng Thao Cư Sĩ khẽ biến.
Đại danh Thiên Tuyệt Sa Mạc kia bọn họ cũng như sấm bên tai, chỉ có tu sĩ Hợp Thể mới nắm chắc xuyên qua.
Ngoài ra tu sĩ Phản Hư thì cửu tử nhất sinh, về phần tu sĩ Hóa Thần? Gần như là thập tử vô sinh!
Thậm chí ngay cả từ Phường Thị Hắc Nham đến bên ngoài rìa Thiên Tuyệt Sa Mạc thì bọn họ cũng không nắm chắc bao nhiêu.
Đây chính là phạm vi một vực, còn là vực chưa từng khai phá!
Có lẽ tu sĩ Hóa Thần có thể đi xuyên qua một vực trong nhân tộc nhưng nơi man hoang này, có lẽ vẫn chưa đến sa mạc thì đã gặp phải một con Nguyên Cổ Hoang Thú mà toàn quân bị diệt...
"... Bởi vậy, chúng ta chỉ có thể cố thủ chờ cứu viện."
Nguyên Âm Thượng Nhân nói: "Tin tức tốt là... Yêu tộc vẫn chưa khai chiến, chỉ phá hoại mà thôi... Mà cho dù có khai chiến thì chúng ta bị kẹt ở chỗ này nên sẽ không cần đến chiến trường Tam Giới Sơn."
Lời này vừa nói ra, Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ đưa mắt nhìn nhau.
Nếu đại chiến tam tộc lại nổ ra thì tu sĩ Hóa Thần thật sự sinh tử khó liệu.
So sánh với nhau thì khai hoang ở Thiên Phạm Vực hình như cũng là chuyện tốt mà?
Thật ra nơi đây cũng rất nguy hiểm, lại càng không cần nói đến bây giờ còn mất liên hệ và chi viện.
Nếu nhìn kỹ lại thì hình như cũng không khá hơn chút nào?
Nguyên Âm Thượng Nhân nhìn Phương Tịch một chút: "Bị yêu tộc tập kích nên trận pháp trấn thủ vực này thật sự đã bị tổn hại, bây giờ thành Thiên Phạm đang thử sửa chữa... Nhưng trước đó, có hoàng loạt hoang thú di chuyển vào cũng là chuyện không thể tránh khỏi... Bây giờ chư vị nhất định phải lấy Phường Thị Hắc Nham làm cứ điểm, cố thủ chuẩn bị chờ cứu viện! Tiếp theo ta sẽ bắt đầu phân công nhiệm vụ..."
Lời này vừa ra thì tất cả tu sĩ Hóa Thần đều hoàn toàn biến sắc!
Mấy canh giờ sau.
Phương Tịch rời khỏi động phủ của Nguyên Âm Thượng Nhân rồi thở dài.
Chuyện này vừa ra đương nhiên đã khiến lòng người bàng hoàng.
Nhưng Nguyên Âm Thượng Nhân làm tu sĩ trấn thủ ở đây cũng đã cam đoan nên bọn hắn chỉ có thể tạm thời tin tưởng.
Dù ở trong man hoang thì một tu sĩ Phản Hư chỉ huy hơn mười Hóa Thần để thành lập một cứ điểm tạm vấn đề cũng... Không lớn.
'Được rồi... Thật ra vấn đề rất lớn...'.
'Thông thường thì chỉ có đến cảnh giới Hợp Thể mới có nắm chắc du lịch man hoang nhưng cũng không dám xâm nhập quá sâu...'.
'Bây giờ chúng ta cũng tương đương với cô quân thuộc địa, còn cắt đứt liên lạc với bản thổ... Nếu thời gian ngắn thì còn tốt, chờ khi thời gian kéo dài thì không biết sẽ xuất hiện có bao nhiêu ngưu quỷ xà thần...'.
Phương Tịch âm thầm chửi bậy, bất tri bất giác hắn đã đến khu ngoại thành, cũng chính là bên ngoài phường thị.
Ở đây ít nhất có mấy vạn tu sĩ cấp thấp sinh sống.
Đối với bọn họ, chuyện này mới thật sự là tai họa ngập đầu!
Trước một cửa tiệm.
"Mau mau đi đoạt linh mễ đi..."
Một đám tu sĩ Luyện Khí chen chúc nhau, có xu thế hóa thành rối loạn.
"Chư vị, chư vị... Hôm nay không bán."
Chưởng quỹ cửa tiệm mặt mũi tràn đầy đắng chát ngăn ở trước cửa.
"Đáng chết... Tiếng chuông vang lên tám mươi mốt lần, người sáng suốt đều biết đã xảy ra chuyện lớn, ngươi lại dám tích trữ sao..."
Một hán tử thanh y nổi giận la lên, tu vi của y chính là Trúc Cơ, y sắp ném một món linh khí hình búa lớn ra.
"Thiên Phạm Quân đến rồi!"
Thời khắc mấu chốt, không biết có ai hô lên, đám tán tu cũng tan tác như chim muông.
Đa phần cửa tiệm ở những nơi Phương Tịch đi qua đều đang bị tranh mua.
Mặc dù rất nhiều tán tu cũng không biết được tin tức mới nhân nhưng họ cũng có thể đoán được một ít chuyện nên tranh mua vật tư sinh hoạt và tu luyện đã trở thành bản năng.
Dù sao đa phần đều là tu sĩ Luyện Khí, vẫn chưa làm được Tích Cốc lâu dài.
Huống chi còn phải mua sắm rất nhiều vật phòng thân...
'Thật ra lần khai hoang này đã chuẩn bị rất nhiều vật tư cấp thấp, đặc biệt là linh mễ...'.
'Mặc dù bên ngoài phường thị khai khẩn linh điền chưa nhiều nhưng nếu thống nhất quản lý, điều phối, định người, định lượng... Thì cũng có thể thỏa mãn nhu cầu cần thiết.'.
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.
'Nhưng trên thực tế thì chắc chắn sẽ không thỏa mãn được...'.
Trong lần hội nghị của tu sĩ cấp cao này hắn cũng không nghe được an bài nào liên quan đến chuyện ổn định tu sĩ cấp thấp, có ý như sẽ để bọn họ tự sinh tự diệt.
Mà tán tu đều là một đám nhân tài, dù hoàn cảnh khắc nghiệt, cuối cùng vẫn có một nhóm sống sót.
Chỉ là quá trình thường thường sẽ rất tàn khốc!
'Tu sĩ Hóa Thần, Phản Hư còn phải ăn bữa hôm lo bữa mai, ai rảnh mà đến quản các ngươi chứ...'.
Nhìn tán tu ở ven đường rối rít nhường đường, cung kính hành lễ thì trong lòng Phương Tịch than thầm.
'Nói không chừng, đến bây giờ còn có người chuẩn bị hung hăng cắt tán tu một đao... Dù sao tu sĩ cũng rất cá nhân mà...'.
Sau khi nhìn phường thị đại loạn một phen thì Phương Tịch trở lại động phủ.
Bất kể thế nào thì cơ cấu Thiên Phạm Quân bây giờ vẫn còn nên tạm thời vẫn có thể đàn áp sẽ không có vấn đề gì lớn, náo không thành nhiễu loạn lớn gì.
Chỉ cần giết mất tán tu gây chuyện, treo thủ cấp cảnh cáo một thời gian thì mọi người sẽ khôi phục bình tĩnh.
Thứ hắn thật sự phải cân nhắc vẫn là vấn đề của mình.
'Bây giờ liên lạc giữa Thiên Phạm Vực và bên ngoài đã bị đứt, tu sĩ Hợp Thể trọng thương... Hoàn toàn đại loạn, dường như cũng là cơ hội tấn thăng tốt của ta?'.
'Bây giờ tấn thăng, tối đa cũng chỉ có mình Nguyên Âm Thượng Nhân có chút ngấp nghé nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một Phản Hư mà thôi... Chờ sau khi ta Phản Hư thì sao dám ồn ào nữa?'.
'Đồng thời trong đại loạn cũng giấu cơ duyên to lớn...'.
'Sau này ta nói cơ duyên tấn thăng Phản Hư đến từ chuyện này thì cũng không có ai nói gì...'.
Phương Tịch đã suy tính trong lòng xong, lập tức đi tấn thăng Phản Hư.
Đúng lúc này, hắn lại cảm nhận được cấm chế của động phủ có biến hóa thì không khỏi cười khổ.
Mặc dù hắn đã quyết định tấn thăng Phản Hư nhưng từng đồng đạo Hóa Thần liên tục đến tụ hội... Thì hắn vẫn phải ứng phó một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận