Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1151: Tiên chủng (1)

Mà Cát lão mang theo một đám Phù Sư đi tìm cơ duyên, vốn có chút gượng ép.
Lúc này nhìn lại, tựa như tỉ mỉ bện lưới lớn:
- Gần đây có thế lực Tà Đạo nào đang cần nhiều Phù Sư không?
- Ngươi nói là?
Ung Vân Miên sợ hãi cả kinh, sau đó lắc đầu:
- Cát lão không đến mức như vậy... Theo ý ta, cũng không giống.
- Thôi, dù sao cũng không có bao nhiêu quan hệ với ta.
Bỗng nhiên Phương Tịch cười nói:
- Ung chưởng quỹ... nếu ngươi thích cửa hàng này, không ngại tiếp tục thuê, bây giờ ta là khách khanh của Phong Duyên Trai, chắc hẳn vẫn có chút mặt mũi.
Nói xong lấy ra lệnh bài lúc trước.
- Ngươi... Vào Phong Duyên Trai?
Ung Vân Miên kinh hãi.
- Đúng vậy... Không chỉ vậy, ta còn am hiểu luyện chế Nạp Vật Phù, ngày sau có thể gửi ngươi bán.
Phương Tịch nói.
Đây đơn thuần là muốn kéo đối phương, nếu không mất đi khách hàng lớn như Phù Sư Hội, sinh ý của Ung Vân Miên tám thành sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Phối hợp bán một chút phù lục trân quý, có thể gia tăng khách hàng.
- Nạp Vật Phù... Ngươi biết luyện phù lục đắc ý nhất của Cát lão!
Ung Vân Miên vừa cảm động, lại giật mình, không khỏi u oán trừng Phương Tịch:
- Gia hỏa không có lương tâm, vậy mà ẩn tàng sâu như thế, thua thiệt trước đó nô gia còn lo lắng cho ngươi!
Ba ngày sau.
Phương Tịch thản nhiên đi ra động phủ.
Đối diện đụng phải một người, chính là lão ẩu Trương gia.
Lão ẩu Trương gia nhìn thấy Phương Tịch, trên mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẫn kéo mặt mo đi tới:
- Tiền bối, đoạn thời gian trước lão thân vận công xảy ra vấn đề, làm việc có chút điên cuồng, lãnh đạm tiền bối, còn xin tiền bối thứ tội...
Trong nội tâm nàng không biết hối hận cỡ nào.
Sớm biết vị này có thể đột phá Đại Thừa, còn là khách khanh của Phong Duyên Trai, thì nói gì cũng phải đưa nữ oa trong nhà đến động phủ của đối phương.
Lại nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia, thầm nghĩ vị tiền bối này hẳn thích nữ tử nhà lành?
Liền nói ngay:
- Lão thân còn có mấy cháu dâu, đều châu tròn ngọc sáng, sinh dưỡng vô cùng tốt... Tiền bối ngươi xem?
- Trương tiểu hữu, xin tự trọng.
Lúc này Phương Tịch nghiêm mặt nói:
- Ta là người đứng đắn.
Đúng lúc này, động phủ lóe lên quang mang, Ung Vân Miên chậm rãi đi ra, nhìn hắn gắt một cái, sau đó rời đi.
- Khụ khụ... Hôm nay có việc, ngày sau lại trò chuyện.
Phương Tịch sờ sờ gò má, trực tiếp cáo từ, đi vào Phong Duyên Trai.
Trong thủy tạ, trừ Lục tiểu thư cùng một đám nô bộc ra, lại còn có một người.
Người này tu vi Đại Thừa, mày kiếm mắt sáng, giữa trán đầy đặn, trên người tràn đầy một loại tiên khí khó nói nên lời, mang theo từng tia đạo vận.
- Phương khách khanh đến rất đúng lúc, ta giới thiệu cho ngươi, vị này là khách khanh Giáp đẳng mới gia nhập bản trai... Độc Cô Phương.
Trên mặt Lục tiểu thư nở nụ cười.
- Độc Cô Phương... Chẳng lẽ là vị Tiên chủng đại danh đỉnh đỉnh trong Liệt Nhật Tiên Thành?
Trên mặt Phương Tịch lộ ra vẻ kinh sợ, sau đó vội vàng chắp tay:
- Ngưỡng mộ đã lâu...
Lời này cũng không phải nói ngoa.
Hắn bình thường uống trà, nghe không ít người đề cập vị Tiên chủng này.
Cái gọi là Tiên chủng, tự nhiên là kỳ tài có hi vọng thành tiên!
Vị Độc Cô Phương này, thuở nhỏ sinh trưởng ở tiên thành, là trưởng tôn của một tiểu gia tộc trong tiên thành.
Nghe nói lúc mới sinh liền có dị tượng, đã thức tỉnh Linh Nguyên Tiên Thể!
Loại Linh Thể này chính là thiên tư tuyệt đỉnh, không chỉ tốc độ tu luyện vượt xa linh căn Thiên phẩm, càng mấu chốt là đột phá đại cảnh giới cơ hồ không có bình cảnh!
Độc Cô nhọn Phương cũng rất nỗ lực, căn cơ vững chắc, trực tiếp Thiên Đạo Trúc Cơ, nghe đạo Kết Đan, đốn ngộ Kết Anh... Đằng sau Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Thể... Thậm chí Đại Thừa, đều chưa bao giờ dùng đan dược đột phá, nghe nói bình thường ngay cả đan dược tinh tiến pháp lực cũng dùng cực ít.
Là thiên tài tu tiên chân chính!
Nghe nói có Tiên Nhân đã từng xem cốt, kiểm tra tư chất, nói đột phá đại cảnh giới chưa bao giờ dùng đan dược, tích lũy xuống căn cơ hùng hồn, dù tu luyện Nhân Tiên chi đạo, cũng có bảy phần hi vọng đột phá thành tiên!
- Gặp qua Phương khách khanh, ngày sau mọi người cùng nhau hiệu lực, mong giúp đỡ nhiều hơn.
Độc Cô Phương nụ cười thân hòa, rất có sức cuốn hút.
Phương Tịch phát giác được, mỗi tiếng nói cử động của đối phương, tựa hồ xuất phát từ chân tâm.
Tu tiên đến Đại Thừa kỳ, đều là lão hồ ly, loại ngu xuẩn không có xung đột lợi ích, lại vô cớ gây thù hằn sớm đã chết hết rồi.
Nhưng không có một tia ngạo khí, lại rất khó được.
Trong lòng Phương Tịch cảm khái.
- Phương khách khanh đến rất đúng lúc, đây là tiên khế, ngươi xem như thế nào?
Lục tiểu thư mở miệng, lệnh quản gia lấy ra một bi văn.
Bia đá này xanh thẫm, trên đó có cấm chế lít nha lít nhít, khiến cho Phương Tịch hơi biến sắc, xem xét liền biết là Tiên Nhân luyện.
Mà ở chính diện bia đá, lại có từng hàng tiên văn, tất cả đều lấy triện văn viết.
Phương Tịch liếc mấy cái, phát hiện những quyền lợi cùng nghĩa vụ của mình khi làm khách khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận