Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 195: Đại thọ năm mươi

Sáu năm sau.

Phỉ Thúy Nhai.

"Đại thúc!"

Vi Nhất Tịch bước vào trong Tiểu Vân Vũ Trận, nhìn Phương Tịch vẫn là thiếu niên, trên mặt nàng chẳng biết tại sao lại ửng đỏ.

"Ừm, Ngự Thú thuật của ngươi đã tu luyện đến đâu rồi?"

Phương Tịch đang khoanh chân ngồi bèn đứng dậy, lời nói có ý chỉ điểm.

Từ sau khi Hoa Thiền Quyên chết, Vi Nhất Tịch không ai quản thúc nữa có thể tự do lên xuống núi Song Tử Tây.

Chỉ là tính cách của nàng vẫn thích thanh tĩnh nên nhiều lắm chỉ chạy đến Phỉ Thúy Nhai.

Hôm nay Vi Nhất Tịch mặc một bộ nhu quần thiêu hoa sen, cái trán sáng bóng có đeo một cái Bích Ngọc Cô, có vẻ đã tỉ mỉ trang điểm một phen.

Nghe thấy Phương Tịch hỏi thăm tình huống Ngự Thú thuật, nàng không khỏi cảm thấy hơi mất mát rồi vỗ túi linh thú bên hông.

Túi linh thú thú được chế tác như túi thơm, sau khi nàng vỗ nhẹ, lập tức có rất nhiều Ngọc Phong bay ra, vây quanh một con Phong Hậu trong đó.

"Đại thúc... Người xem, ta đã bồi dưỡng Phong Hậu đến cấp một trung phẩm. Không những vậy mà tu vi của người ta đêm qua cũng đã đột phá, bây giờ đã là Luyện Khí tầng sáu..."

Vi Nhất Tịch hưng phấn khoe khoang.

Lô Quá vừa cày đất trở về thấy vậy không khỏi hơi chua xót.

Y chỉ lớn hơn Vi Nhất Tịch vài tuổi, song phương đều là linh căn trung phẩm.

Mà bây giờ tiểu muội tử này cũng đã đuổi kịp tu vi của mình.

Còn y vì bị tổn thương căn cơ, đứng trước bình cảnh Luyện Khí trung kỳ cùng hậu kỳ đã mấy năm rồi mà vẫn chưa đột phá.

"Không tệ không tệ..."

Phương Tịch huýt gió, một đàm trùng vân xanh biếc bay đến, trong đó có một con Trùng Vương Thanh Hoa Kim Quy Tử cấp một thượng phẩm.

Sau khi Kim Quy Tử Trùng Vương nhìn thấy Bạch Ngọc Phong, lập tức đối chọi gay gắt, đại lượng Thanh Ngọc Kim Quy Tử biến thành trùng vân hình thanh một đồ án mặt quỷ, mơ hồ có ý đe dọa.

"Đại thúc... Người thao túng bầy trùng tinh tế như vậy chẳng lẽ đã khế ước từng con yêu trùng hết rồi sao?"

Ánh mắt Vi Nhất Tịch sáng lên.

Trong sở học Ngự Thú thuật của nàng cũng có chỗ giới thiệu liên quan.

"Không, đây chỉ là điểm vận dụng nhỏ của linh thức mà thôi, hôm nay ta sẽ dại con..."

Phương Tịch cười chỉ điểm Ngự Thú thuật cho Vi Nhất Tịch một phen, sau đó hai người cùng trở về trong đình viện, dưới Đào Hoa thụ.

Soạt!

Đại Thanh Ngư ở trong hồ phun bong bóng, bên trong nhốt một con Thanh Ngọc Lý to mập.

"Hiếm khi con qua đây, hôm nay đại thúc sẽ nấu cho con một nồi canh chua cá thật ngon."

Phương Tịch lấy ra một cây đao nhỏ bằng băng ngọc, hắn cắt Thanh Ngọc Lý thành miếng mỏng phối hợp với canh dưa chua, quả thật là tiên hương xông vào mũi.

Sau khi ăn cá xong lại còn có Linh Đào tươi ngon để hưởng dụng.

"Ngon tuyệt... Đồ ăn của đại thúc làm ngon quá..."

Vi Nhất Tịch vừa tán thưởng vừa lén lút thò ta lấy cái bình ngọc trên bàn, cho đế khi bị Phương Tịch dùng đũa khẽ tay mới còn muốn dừng tay: "Đại thúc... Người ta còn muốn uống rượu của người cất mà! Nhất Tịch cũng không còn là tiểu hài tử."

"Ha ha..."

Phương Tịch nghe vậy, chỉ thưởng thức Đào Hoa Nhưỡng mười năm, cũng chưa cho Vi Nhất Tịch rót một chén.

Nàng là một nữ tửu quỷ, một khi uống vui sướng thì những trân tàng trong hầm rượu của mình sẽ khó giữ được...

Hơn nữa phẩm rượu không tốt lắm, dễ mượn rượu làm càn...

Hai người đang cười đùa thì Vương quả phụ bây giờ đã có dáng vẻ của bà lão bước đến: "Lão gia, tiểu thư..."

"Vương thẩm!"

Vi Nhất Tịch lễ phép chào lại.

"Có chuyện gì cứ nói đi..."

Phương Tịch cầm chén rượu, hắn có cảm giác sau chuyện Ngân Giáp ma đầu đến nay thời gian yên ổn bảy năm, cuốc sống yên tĩnh này có lẽ lại sắp bị phá vỡ.

"Liên minh lại phát ra lệnh chiêu mộ, để Tam Thập Lục Đảo xuất người, xuất vật tư, đồng thơi chiêu mộ rất nhiều tán tu..."

Vương quả phụ nói tiếp: "Tiểu Hổ trở về nói, Hắc Sa đảo Mạc gia đã đến chỗ đảo chủ khóc lóc kể lể..."

Bảy năm trước, Nguyễn Tinh Linh đích thân xách theo thi thể của lão đại Khấu gia đến liên minh Tam Thập Lục Đảo khiếu nại.

Kết quả cuối cùng chỉ xử trí vài tu sĩ của đội chấp pháp, sau đó chỉ đưa một nhóm vật tư linh thạch đã treo thưởng Ngân Giáp ma đầu để khen thưởng mà thôi.

Nhưng mấy năm gần đây, mâu thuẫn của liên minh Tam Thập Lục Đảo và Chung gia dường như dần ra mặt, dáng vẻ tùy thời sẽ xảy ra đại chiến hết sức căng thẳng.

Về phần Hắc Sa đảo Mạc gia?

Đương nhiên là Đào Hoa đảo Mạc Thanh Hạc đi trùng kiến chủ gia, đồng thời còn hiệu triệu phân gia các nơi trở về, dù trùng kiến Mạc gia nhưng thực lực đã suy yếu, từ từ trở thành phụ thuộc Đào Hoa đảo.

Đào Hoa đảo vốn đã thân mật với Phong gia nên bây giờ Đào Hoa đảo ở trong liên minh Tam Thập Lục Đảo cũng xem như đỉnh núi một phương.

Thế nhưng... Rất nhiều sự vụ có lẽ cũng khiến Nguyễn Tinh Linh phải chia tâm ra xử lý, dẫn đến tu vi chậm chạp không cách nào đột phá.

Đây có lẽ cũng phù hợp với lợi ích các phe, bởi vậy khoảng thời gian này Đào Hoa đảo rất yên bình.

Nhưng bây giờ lại rất khác.

"Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như người sống nhờ ở Đào Hoa đảo, người có thể không ra nhưng vật tư thì vẫn có thể hỗ trợ một chút..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói với Vi Nhất Tịch: "Con không cần bỏ ra, mình ta chi viện cho đảo chủ một chút là được rồi..."

"Vẫn là đại thúc tốt nhất..." Vi Nhất Tịch cười ngọt ngào: "Nhưng mà đại thúc sắp đến đại thọ năm mươi tuổi, người muốn lễ vật gì? Để con còn chuẩn bị..."

Tu tiên giả cũng không quá quan tâm đến chuyện mừng thọ nhưng mà thọ năm mươi vẫn rất có ý nghĩa.

Đặc biệt là bây giờ Phương Tịch là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ thứ hai ở trên đảo, những tên thầm đố kỵ, xem thường kia lại muốn tranh nhau nịnh bợ, nói không chừng chỉ cần mượn danh nghĩ mừng thọ cũng có thể thu được rất nhiều linh thạch.

"Bất tri bất giác, ta đã năm mươi tuổi rồi..."

Phương Tịch sờ sờ gương mặt trơn bóng, co dãn mà ngay cả Vi Nhất Tịch cũng phải đố kị, chợt nói: "Cũng không phải thơi gian đặc thù gì, không cần mời nhiều khác, đến lúc đó ta mở vài vò Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm, mời vài người thân thiết cùng uống một chén là được..."

...

Mấy tháng sau.

Trong động đá vôi dưới mặt đất.

Phương Tịch mở mắt ra, hai đọa thanh mang dài gần một tấc không ngừng phụt ra hút vào.

"Hai mươi bảy năm trồng cây, thân thể này của ta cũng đã năm mươi tuổi rồi... Cuối cùng đã Luyện Khí viên mãn!"

Luyện Khí tầng thứ mười là một cảnh giới đặc thù, sau khi đột phá đến cảnh giới này chính là Luyện Khí đại viên mãn. Có thể trùng kích Trúc Cơ.

Thậm chí Phương Tịch cảm thấy pháp lực Trường Xuân Quyết của mình lúc này đã không thể nào tinh tiến, dường như đã đạt đến loại cực hạn Luyện Khí kỳ nào đó, nếu muốn đột phá tiếp chỉ có thể toàn lực vận chuyển công pháp, trùng kích bình cảnh Trúc Cơ.

Với cảnh giới nhục thân khí huyết vô lậu, thần thức phóng ra đến mười trượng, dù hắn không dùng linh vật Trúc Cơ hay Trúc Cơ đan cũng có ba, bốn mươi phần trăm chắc chắn.

Đây đã là xác suất mà rất nhiều tán tu muốn cũng không được.

Đáng tiếc, hậu quả Trúc Cơ thất bại không chết cũng bị thương khiến Phương Tịch từ bỏ loại kích động này.

"Trúc Cơ đan! Chờ đến khi Ất Mộc Pháp Thân thành, chắc chắn sẽ đưa Trúc Cơ đan vào danh sách quan trọng."

Bây giờ Phương Tịch nội thị có thể thấy phù văn ngân sắc của Ất Mộc Pháp Thân đã hoàn thành hơn phân nửa, có lẽ mười mấy năm nữa sẽ có thể hoàn thành.

"Hôm nay đại hỉ nên ăn mừng!"

Hắn mỉm cười, từ trong Tu Luyện thất bước ra.

Không lâu sau, đám Vương quả phụ, Vương Tiểu Hổ, Hải Đại Quý, Lô Quá đã cung kính đến bái kiến: "Chúc mừng lão gia đại thọ năm mươi, tương lai có hi vọng Trúc Cơ, tiên đạo trường thanh!"

"Ha ha, nhận thưởng!"

Phương Tịch cười ha hả phát cho mỗi người một hồng bao linh thạch.

"Hì hì, Nhất Tịch đặc biệt đến để chúc mừng đại thọ năm mươi của đại thúc!"

Lúc này, Vi Nhất Tịch cũng đến, nàng cười híp mắt bưng theo một hộp qua đỏ chót.

Phương Tịch nhận lấy rồi mở ra, chỉ thấy trong đó có một kiện pháp bào màu xanh, bên ngoài tỏa ra ánh sáng lung linh, thêu hoa văn thanh trúc, sau khi phát động lại có linh quang cường đại toát ra.

Vi Nhất Tịch cười nói: "Đại thúc, đây chính là con đặc biệt chọn cho người thượng phẩm pháp bào - Thanh Trúc pháp bào, phía trên có pháp trận Tích Trần, Phòng hộ, Tụ linh, thậm chí khi gặp nguy hiểm còn có thể tự chủ hộ thân nữa."

"Thượng phẩm pháp bào, trong phường thị khoảng hai trăm linh thạch, Nhất Tịch con thật sự là có tâm."

Phương Tịch hơi xúc động, nhưng cũng nhận pháp bào.

Bây giờ Vi Nhất Tịch được hắn chỉ điểm Ngự Thú thuật, nên thủ đoạn chăn nuôi Ngọc Phong đã tiến rất xa, đồng thời nàng có được linh địa tư nhân, không cần mua đan dược, thuê động phủ... Ngày dồn tháng chứa, quả nhiên đã là tiểu phú bà.

"Đại thúc mau thay y phục đi!" Vi Nhất Tịch cười nói.

"Ừm!"

Thấy đám Vương quả phụ cũng khuyên nên Phương Tịch bước vào trong phòng, mặc Thanh Trúc pháp bào rồi quay lại.

Mọi người chỉ thấy một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, phiêu dật xuất trần, cùng Thanh Trúc pháp bào trên người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, không khỏi đều lớn tiếng khen đẹp.

"Y phục này của lão gia thật sự tôn lên vẻ đẹp của người mặc, tiểu thư thật khéo lựa chọn."

Vương quả phụ cười tủm tỉm nói.

"Đúng vậy... Nhất Tịch khéo tay, sau này ai cưới được con thì người đó sẽ có phúc."

Phương Tịch cười ha hả: "Hôm nay đại hỉ, đại thúc sẽ phá lệ cho con uống một chén Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm..."

"Thúc nói thật chứ?" Đôi mắt Vi Nhất Tịch tỏa sáng, còn định nói gì đó thì nghe được một giọng nói của nữ tử từ bên ngoài truyền vào: "Hồ Kính Nguyệt Nguyễn Đan, thay mặt gia sư đến chúc mừng Phương thúc vạn thọ vô cương, đặc biệt dâng lên hạ lễ!"

"Là nàng sao? !"

Phương Tịch hơi kinh ngạc, phất tay tản trận pháp ra, chỉ thấy một nữ tu cụt tay chậm rãi đi đến, chính là Nguyễn Đan!

Nàng mặc một bộ trường bào màu đen, gương mặt lạnh lẽo, tay áo phải trống rỗng, phất phơi theo gió.

Điều khiến người khác kinh ngạc là tu vi của nàng cũng đã tinh tiến đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy.

"Hóa ra là Nguyễn đạo hữu! Chúc mừng đạo hữu cuối cùng tu vi cũng có đột phá!"

Phương Tịch cười mời người bước vào, từ sau khi Nguyễn Đan bị cụt tay, tính cách đã trở nên trong trẻo lạnh lùng, cô tịch rất nhiều, không khiến người ta chán ghét như trước.

Có lẽ là trước đó bị ám sát trị trệ tiến độ tu luyện, lại bị lão đại Khấu gia đoạn mất Đạo đồ trải qua hai lần giáo huấn đã khiến nữ tử này trưởng thành hơn.

Chỉ là cái giá này cũng thật sự quá thảm rồi!

Sau khi Lô Quá thấy Nguyễn Đan dưỡng thương mấy năm lại có thể đột phá tiếp, dường như trong mắt y cũng cháy lên ý chí.

Căn cơ đều bị hao tổn như nhau, Nguyễn Đan còn có thể đột phá bình cảnh Luyện Khí trung kỳ cùng hậu kỳ, vì sao hắn không thể?

"Chúc mừng Phương thúc, đây là gia sư lệnh ta đưa lên hạ lễ!"

Nguyễn Đan thi lễ, đưa lên hộp quà dài mảnh.

Sau khi mở ra, một đạo khí tức sắc bén đập vào mặt.

Phương Tịch nhìn xuống, chỉ thấy trong hộp quà có một thanh pháp khí trường kiếm trường kiếm màu xanh lẳng lặng nằm đó, hình như lá mạ, thân kiếm hẹp dài, kiểu dáng hơi quen: "Đây là..."

"Đây là Thanh Hòa Kiếm, sau khi sư phụ đúc lại đã thăng cấp thành pháp khí thượng phẩm!" Nguyễn Đan cung kính trả lời.

Sau khi tay bị cụt, phong mang của nàng đã nội liễm đi rất nhiều, dù bây giờ nàng đã tấn thăng Luyện Khí tầng bảy cũng không cuồng ngạo như ngày xưa.

"Đây chính là Thanh Hòa Kiếm của đại thúc năm đó danh chấn Đào Hoa đảo sao?" Vi Nhất Tịch mở to hai mắt, dường như đang chiêm ngưỡng truyền thuyết.

Mà một đoạn truyền thuyết này cũng có nguồn gốc với nhà nàng, khiến trong lòng nàng dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp.

"Đảo chủ có tâm rồi..."

Bây giờ ở bên ngoài là Phương Tịch đang cần một kiện pháp khí thượng phẩm, hắn cầm Thanh Hòa Kiếm, tuốt ra, kiếm âm vang lên, như long ngâm.

Thời khắc đặc thù như vậy, Nguyễn Tinh Linh đúc lại kiếm này, thâm ý rất sâu sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận