Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 464: Ba chiêu

Phương Tịch tập trung tinh thần cao độ, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên hư không đã có một hắc bào nhân.

Hắc bào nhân này có diện mạo trung niên, hai bên tóc mai hơi sương, chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng, đang hài hước nhìn ba người.

Một cỗ ba động pháp lực vượt xa Nguyên Anh sơ kỳ khiến hư không bốn phía đều dường như đình trệ.

"Hắc Sa Chân Quân?"

Xà phu nhân kinh hô, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Bất kể thế nào cô ta cũng không ngờ vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trong tin tức đã 'tẩu hỏa nhập ma', vậy mà lại hiện thân truy sát bọn họ...

Gia tộc các nàng có tài đức gì? Vậy mà có thể làm phiền một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tự mình xuất thủ truy sát?

"Hắc Sa lão tổ! ?"

Nhưng một màn kỳ quái xuất hiện.

Hoàng lão quỷ nhìn thấy Hắc Sa Chân Quân thì lại hét lớn, dáng vẻ còn sợ hơn cả Xà phu nhân.

"Hoàng trưởng lão, ngươi tốt, ngươi rất tốt!"

Hắc Sa Chân Quân mỉm cười nhìn Hoàng trưởng lão.

"Bẩm lão tổ, vãn bối vì tông môn, đến để truy đuổi những dư nghiệt Xích Tâm này!"

Hoàng lão quỷ lập tức hành lễ, cầu khẩn nói.

Nghe đến đó, trên mặt của Xà phu nhân không còn một tia huyết sắc.

Một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ xuất thủ thì cô ta và gia tộc chắc chắn không may rồi.

"Ha ha... Một gia tộc sa cơ thất thế cũng đáng được ngươi đuổi theo xa như vậy sao?"

Hắc Sa Chân Quân cười tủm tỉm nói: "Nếu không phải bản chân quân truyền ra tin tức bế quan xảy ra sự cố đã tẩu hỏa nhập ma... Thì có lẽ ngươi vẫn chưa hạ quyết tâm đi bước này đúng không? Làm gian tế của Bát Hoang Tông mai phục ở Hoàng Sa Phái nhiều năm như vậy, vất vả lắm mời tìm được cơ hội, đương nhiên phải trở về tông môn rồi... Dù sao đại chiến cũng sắp nổ ra, tình báo trên tay ngươi đáng giá ngàn vàng, lập được công lao khó mà đánh giá."

Lúc Hắc Sa Chân Quân nói ra Bát Hoang Tông thì Xà phu nhân thật sự hận không thể cắt lỗ tai của mình đi.

Vì sao mình phải nghe nhiều bí ẩn như vậy?

"Ta đã nói... Một trưởng lão Kết Đan hậu kỳ của đại phái Nguyên Anh sao lại đuổi theo xa như vậy... Đối với một gia tộc Kết Đan nho nhỏ cũng không tránh khỏi quá xem trọng rồi chứ, thì ra vẫn còn nguyên do như vậy."

Phương Tịch lại như đang nghĩ đến điều gì đó tự lẩm bẩm.

Một nhà Xà phu nhân này, xem ra chỉ là ngụy trang.

Sau khi Hoàng lão quỷ này làm dáng một chút, nói không chừng sẽ trực tiếp chạy trốn!

Suy nghĩ lại một số biểu hiện trước đó của đối phương, cho dù Phương Tịch cũng không khỏi bội phục đối phương diễn quá giỏi.

Mà rõ ràng Hoàng lão quỷ cũng hiểu rõ điểm này.

Khi Hắc Sa Chân Quân ngả bài thì y chợt cắn răng, dường như thi triển bí pháp nào đó, khí tức trên người bộc phát mạnh mẽ, đật đến cấp độ Kết Đan viên mãn.

Không những vậy!

Trên mặt của y mọc ra hai chòm ria chuột, ánh mắt to như hạt đậu của y toát ra hào quang cỡ hai tấc, phía sau thân thể của y lại hiện ra hư ảnh một con Cẩm Mao Ngọc Thử.

Sưu!

Thân hình của y nổ tung hóa thành mấy đạo quang mang màu vàng đất, phân biệt chạy ra các hướng trong sa mạc.

"Quả nhiên tiểu tử ngươi không thành thật... Lại còn luyện hóa một tia huyết mạch Thổ Hành Ngọc Thử. Loại huyết mạch này giỏi độn thổ, lại phối hợp công pháp hệ Thổ và cảnh giới của ngươi... Nói không chừng Nguyên Anh lão quái bình thường sẽ thật sự để ngươi chạy thoát."

Hắc Sa Chân Quân cười híp mắt, chỉ vào bốn phía sa mạc.

Ầm ầm!

Một đạo quang mang màu vàng đất đụng vào trong sa mạc, vậy mà phát ra tiếng vang rợn người rồi trực tiếp nổ tung hóa thành một đoàn hắc khí lan ra...

Mà cát vàng mênh mông kia tản ra, lại hiện ra tầng dưới đen nhánh, mọi thứ bên dưới đều tỏa ra màu sắc của cương thiết.

Dường như một chỉ tiện tay vừa rồi của Hắc Sa Chân Quân đã thi triển đại thần thông 'Chỉ Địa Thành Cương', khắc chế hoàn toàn độn thổ của Hoàng lão quỷ.

Phốc phốc!

Từng đạo độn quang màu vàng đất muốn thi triển bí pháp độn địa lại đùng đầu vào tấm sắt, kết cục quả thật vô cùng thê thảm.

Sưu!

Trong một đạo độn quang cuối cùng, thân hình Hoàng lão quỷ hiện ra, trong tay của y còn cầm một ngọc phù cổ xưa.

Ong ong!

Nhưng ở đình đầu y có một lớp cát đen nhánh như màn trời, ầm ầm rơi xuống!

Hoàng Bì Hồ Lô của Hoàng lão quỷ ở dưới hắc sa đầy trời, thật sự giống như một ngọn lửa trong hồng thủy, trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếp theo vô số hắc sa ngưng tụ hóa thành một quả cầu lớn màu đen.

Hai tay Hắc Sa Chân Quân kháp quyết, đánh từng đạo pháp thuật lên quả cầu cát.

Mặt ngoài của quả cầu này có từng linh văn lấp lóe, chợt hóa thành hình một cỗ quan tài đen nhánh, mặt ngoài còn có vô số linh văn, bị Hắc Sa Chân Quân tiện tay thu lại.

Cho đến sau khi làm xong những chuyện này, Hắc Sa Chân Quân mới nhìn qua Xà phu nhân và Phương Tịch: "Mặc dù các ngươi chỉ là lớp ngụy trang nhưng đại chiến sắp đến... Tất cả thế lực tu tiên của bản vực đều không được dời ra ngoài! Các ngươi vi phạm quy củ, cũng vừa lúc lấy các ngươi ra giết gà dọa khỉ."

"Chân Quân tha mạng!"

Xà phu nhân sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trực tiếp xụi lơ tại chỗ.

Dù sao kết cục của Hoàng lão quỷ vừa rồi đã khiến cô ta không lật nổi chút ý niệm phản kháng nào.

Mà đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên.

Ma quang xuất hiện trên thân của Phương Tịch, một cỗ ba động pháp lực vượt xa Kết Đan viên mãn dập dờn lan ra xa, khiến đám mây ở chân trời cũng vì vậy mà tán vụn: "Hắc Sa đạo hữu sao phải làm khó một tên tiểu bối, hay là nể mặt của ta, xem như thôi đi..."

"Nguyên... Nguyên Anh?"

Xà phu nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn Phương Tịch với vẻ khó tin, cô ta căn bản không ngời được tu sĩ Kết Đan ở cùng mình trong một toa xe, ngày đêm thân mật cùng nhau, vậy mà là một Nguyên Anh lão quái ẩn tàng!

"Đạo hữu thật đúng là..."

Hắc Sa Chân Quân nhìn qua Phương Tịch, sắc mặt cũng có sự ngạc nhiên trong chớp mắt.

Nhưng mà y nghĩ đến đám Nguyên Anh lão quái đa phần đều có tính tình quái dị, thêm một kẻ thích giả heo ăn thịt hổ, chơi trò hồng trần, bất ngờ, cũng hợp tình hợp lý.

Mặc dù Nguyên Anh sơ kỳ không bằng Nguyên Anh trung kỳ nhưng một lòng chạy trốn thì tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không làm gì được.

Có thể áp chế hai người này, chỉ có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!

Bất kể trong một đại cảnh giới nào thì đại tu sĩ hậu kỳ đều có ưu thế nghiền ép hai tiểu cảnh giới trước!

Bởi vì theo nghĩa rộng thì tu sĩ hậu kỳ thật ra cũng bao hàm một tiểu cảnh giới 'viên mãn' ở bên trong, từ hậu kỳ đến viên mãn không có bình cảnh gì, chỉ đơn thuần là tích lũy pháp lực.

Một số đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có tu vi thâm hậu thì hoàn toàn có thể nghiền ép tu sĩ Nguyên Anh sơ trung kỳ, thậm chí là đánh giết!

Bởi vậy Phương Tịch nhìn thấy vị Hắc Sa Chân Quân Nguyên Anh trung kỳ mới không có bao nhiêu cảm giác hồi hộp.

"Đạo hữu phải nói giúp cho Xà phu nhân sao?"

Mặt Hắc Sa Chân Quân không cảm xúc nói.

Xà phu nhân lại gần như vui đến phát khóc, thậm chí còn xém chút nữa cho rằng mình đang ở trong huyễn thuật.

Dù sao tùy tiện lôi kéo một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, kết quả lại phát hiện đối phương là Nguyên Anh, còn là hi vọng duy nhất cứu gia tộc thoát khỏi tử kết, đây thật sự cũng giống như nằm mơ.

"Đúng vậy..."

Phương Tịch nhìn lướt qua Xà phu nhân rồi nhàn nhạt trả lời.

"..."

Hắc Sa Chân Quân trầm mặc một lát: "Vẫn chưa biến đạo hữu xưng hô thế nào?"

"Bần đạo Mộc Chân Nhân, chỉ mà tán tu một giới mà thôi..."

Phương Tịch mỉm cười trả lời.

Lúc tán tu ở cấp thấp thì hoàn toàn không bằng đệ tử tông môn, thậm chí lúc Kết Đan cũng đều như vật.

Nhưng đến Nguyên Anh thì đã hoàn toàn khác.

Tán tu có thể ngưng kết Nguyên Anh không có chỗ nào không phải là người mang cơ duyên cực lớn, đồng thời tâm tính, nghị lực các loại cũng siêu quần bạt tụy, vạn người không được một!

Có thể nói, sau khi đi ra một bước ngưng kết Nguyên Anh thì bất kể tán tu hay là đệ tử tông môn, thậm chí tư chất linh căn khác biệt cũng sẽ rút ngắn đi rất nhiều.

Một vị Nguyên Anh lão quái đều không thể khinh thường.

Lại càng không cần phải nói, Nguyên Anh tán tu không có tông môn liên lụy, hành sự tùy tâm sở dục, thường thường đều là đối tượng mà những tông môn Nguyên Anh kia đau đầu nhất.

Nói không chừng còn phải mang tán tu Nguyên Anh lão quái khó chơi biên soạn và hiệu đính thành sách, phát cho đệ tử, căn dặn không nên trêu chọc hoặc phạm kiêng kị.

Hắc Sa Chân Quân lập tức cảm thấy nhức đầu.

Mặc dù y muốn nghiêm khắc môn quy, xử lý gia tộc phản bội chạy trốn nhưng vì vậy mà trêu chọc một tán tu Nguyên Anh lão quái, bị hắn nhớ thương thì dường như rất rất không đáng.

Huống chi... Càn Sa sư đệ vừa mới vẫn lạc, bây giờ trong tông môn cũng gió giục mây vần.

"Nếu đạo hữu nguyện ý gia nhập Hoàng Sa Phái ta... Thì chuyện này cũng dễ thương lượng."

Hắc Sa Chân Quân chợt mở miệng nói ra một đề nghị.

"Mời chào ta sao?"

Sắc mặt Phương Tịch hơi cổ quái, trong lòng hắn thì oán thầm: 'Nếu ngươi biết tu sĩ Kết Đan của Hoàng Sa Phái các ngươi bị ta giết mấy tên, dù Càn Sa Thượng Nhân vẫn lạc cũng có liên quan rất lớn với ta, còn không biết ngươi có thể nói ra những lời này hay không... Được rồi, xem ra Hoàng Sa Phái các ngươi không có bí thuật Oán Hồn Dẫn cao to như vậy...'.

"Thật xin lỗi... Bản nhân luôn quen nhàn vân dã hạc."

Sau khi giả bộ suy nghĩ một phen thì Phương Tịch từ chối theo lẽ thường.

Hắn không thể nào gia nhập một môn phái sắp khai chiến với một tông môn Nguyên Anh khác để đi làm pháo hôi cao cấp.

"Đã như vậy..."

Hắc Sa Chân Quân nói: "Gia tộc cô ta phản bội Hoàng Sa Phái, không thể không trừng trị, nếu đạo hữu có thể đón được ba chiêu của bản nhận thì chuyện này xem như thôi... Đây là quyết định cuối cùng của bản tọa."

"Ba chiêu sao?"

Phương Tịch bay lên không trung, đối mặt với Hắc Sa Chân Quân: "Mời!"

Lúc này song phương cách nhau mấy trăm trượng nhưng thần thức cường đại đã sớm vững vàng khóa chặt lẫn nhau.

"Đã như vậy thì Mộc Chân Nhân ngươi phải cẩn thận, uy lực Hắc Trạch Huyền Sa của bản tọa không dưới Mậu Thổ Thần Sa, đồng thời còn có uy năng ô uế thể phách và thần hồn của tu sĩ..."

Hắc Sa Chân Quân nhắc nhở một câu rồi kháp quyết một tay.

Trong hư không, chẳng biết từ lúc nào đã trải rộng hạt sát màu đen nhỏ bé, luận phạm vi có thể bao phủ là phương viên mấy dặm!

Có thể nói, vây quanh toàn phương vị của Phương Tịch vào trong.

'Vừa rồi cũng chính là những hạt cát đen này, y đã sớm bố trí ở bốn phía để ngăn cản đường độn thổ chạy trốn của Hoàng lão quỷ...'.

Thần thức của Phương Tịch cường đại nên những chuyện phát sinh vừa rồi hắn đều thấy rõ, đương nhiên hắn rất cố kỵ với Hắc Trạch Huyền Sa này.

Hắn cũng không biết, Hắc Sa Chân Quân này chính là Thổ linh căn thiên phẩm, lại thức tỉnh một loại Hắc Sa Thần Thể, Mậu Thổ Thần Sa bình thường trải qua Hắc Sa Thần Thể tinh luyện sẽ biến thành lại Hắc Trạch Huyền Sa có uy lực lớn hơn ba phần này, lúc này mới xông ra uy danh hiển hách của Hắc Sa Chân Quân, dù y ở trong tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng tính là một loại tương đối khó dây dưa.

"Chiêu thứ nhất!"

Đi kèm với tiếng nói của Hắc Sa Chân Quân thì Hắc Trạch Huyền Sa lơ lửng ở bốn phía trong nháy mắt ngưng kết lại hóa thành từng cây châm yếu ớt nhỏ như lông trâu, lít nha lít nhít, khó mà đếm được.

Tiếp theo vô số cây châm nhỏ đen nhánh, dày đặc bắn ra hàng loạt, từ bốn phương tám hướng bộc phát vào trung tâm, không có góc chết nào.

Phốc phốc!

Vô số châm đen nhở gần như bao phủ Phương Tịch.

Mà chờ sau khi những thứ này trôi qua thì chỉ thấy một hư ảnh ba mắt sáu tay cao lớn, hai tay mười ngón đang nắm chặt, thủ hộ Phương Tịch vào trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận