Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 744: Thiên La Tán

Mấy tháng sau.
Lão long Phản Hư và Mặc Môn bị diệt không tạo thành chút gợn sóng nào ở trong Huyền Minh Uyên.
Đa phần tu sĩ cũng không biết con nghiệt long trốn vào Huyền Minh Uyên đã bỏ mạng.
Trong động phủ Sơn Hải Châu.
Phương Tịch tựa lưng vào Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, trong tay còn cầm một quyển cổ tịch bằng da thú.
Đây là truyền thừa thuật ngự thú của Ngự Long Tông, nhìn như là cổ tịch bằng da thú nhưng thật ra hình ảnh và chữ ở trên đó còn nhiều hơn cả ngọc giản.
"Truyền thừa ngự thú cấp sáu..."
Hắn thì thào rồi xem đến thiên cuối cùng, bí pháp chế tác lệnh bài Huyết Hồn.
"Muốn thi triển được bí thuật như vậy thì đầu tiên cần kẻ bị thuật chủ động phối hợp, phân liệt thần hồn... Sau đó dùng cấm chế đặc thù phong ấn tại thần hồn và tinh huyết của kẻ đó lên một loại huyết mộc kỳ dị thì có thể chế tạo ra 'lệnh bài Huyết Hồn', bình thường có thể thông qua vật này mà truy tung vị trí của nó, thậm chí tra tấn thần hồn, cuối cùng nếu lệnh bài này bị hư thì kẻ chịu thuật chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh..."
Sau khi xem một chút thì Phương Tịch đã biết được ưu điểm, khuyết điểm của 'lệnh bài Huyết Hồn' này.
Ưu điểm đương nhiên là chỉ cần lấy được lệnh bài Huyết Hồn thì dù tu sĩ Hóa Thần cũng có thể mạnh mẽ ra lệnh cho Phản Hư!
Chỉ cần vị Phản Hư kia sợ chết!
Mà đối mặt với yêu thú thì có thể vận dụng đủ loại cấm chế trên lệnh bài để tra tấn thần hồn, ép nó thần phục.
Về phần khuyết điểm sao?
'Vật này chỉ có thể hạn chế được tính mạng mà không thể nào hạn chế được lòng... Tỉ như sinh lòng bất mãn, âm thầm phản kháng... Cũng có khả năng, nếu chủ nhân của lệnh bài không phát hiện được thì sẽ có thể bị phản phệ...'.
Trí tuệ trong lòng của linh tính là vật biến ảo khó lường nhất.
Nếu một người ngoài mặt thần phục nhưng nội tâm bất mãn thì lệnh bài Huyết Hồn này cũng không phát hiện được, cũng không thể cưỡng ép tẩy não mà đánh vào tư tưởng khiến nó trở nên trung thành, hoặc khi sinh ý xấu sẽ lập tức bị phản phệ...
Nếu thật sự như vậy thì lão long Phản Hư đã không thể nào chống lại được...
'Chỉ có thể nói, trước đó lão long vẫn luôn giả vờ kính cẩn nghe theo, sau đó lại thừa cơ hội trời cho nào đó mà đoạt lại lệnh bài Huyết Hồn của mình, bởi vậy nó mới có thể làm mưa làm gió.'.
'Truyền thừa ngự thú này vẫn có chỗ khiếm khuyết...'.
Phương Tịch nghĩ đến lão long Phản Hư vẫn có chút than thở.
Bây giờ đối tượng thi thuật tốt nhất đã sớm bỏ mạng rồi.
Ngay cả mộc khôi lỗi cấp Hóa Thần Thủy Tổ Yêu Ma Thụ cũng không luyện chế được, càng không cần nói đến cấp Phản Hư.
"Với thần thông của ta bây giờ... Đối đầu Phản Hư nhân tộc cũng không sợ nhưng yêu ma sẽ có chút khó khăn..."
Dù bây giờ Phương Tịch thi triển Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đối phó tu sĩ Hóa Thần chính là một năm thọ nguyên của bản thân cắt giảm mười năm thọ nguyên của đối phương.
Còn đối mặt tu sĩ Phản Hư thì bản thân mười năm mới có thể cắt của đối phương một năm.
Về phần Hợp Thể? Thì cho dù đại thần thông cũng không thể áp chế phản phệ vượt quá hai đại cảnh giới.
Vốn dĩ con tử ngọc Giao Long kia đã gần đến đại nạn, mới không thể không mạo hiểm đột phá tấn thăng cảnh giới Phản Hư trung kỳ, kéo dài tuổi thọ thêm ngàn năm.
Sau khi qua mấy trăm năm nó lại bị rất nhiều tu sĩ Phản Hư bao vây tiễu trừ, thân bị trọng thương, tôn hao nhiều thọ nguyên.
Đến bây giờ chỉ còn lại khoảng năm trăm năm thọ nguyên, cũng xem như rất dài.
Dù sao đối với tu sĩ nhân tộc dù là Hóa Thần, Phản Hư thì năm trăm năm thọ nguyên cũng rất quý giá.
Phương Tịch lại xem truyền thừa ngự thú một hồi, như có điều suy nghĩ: "Địa Tiên Linh Cảnh, cuối cùng vẫn phải phát triển theo hướng một phương thiên địa hoàn chỉnh... Không những phải có linh lực mà còn phải có linh thú... Thậm chí núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần, thậm chí hình thức ban đầu của chư thiên..."
"Bởi vậy có lẽ vẫn phải dùng đến thuật ngự thú này..."
Nuôi dưỡng một số linh thú có thực lực cường đại trong linh cảnh, còn có thể hỗ trợ đối địch cũng không tính là quá tệ.
Một hồi lâu sau, Phương Tịch bỏ cổ thư da thú xuống, lấy vòng tay trữ vật của Phản Hư Phản Hư ra.
Thần thức của hắn tiến vào bên trong, lấy ra một cái bình ngọc đen nhánh.
Bình ngọc này có chất liệu đặc dị, lại tựa như đang không ngừng hấp thu nguồn sáng xung quanh, khiến ánh sáng gần đó cỏ vẻ hơi u ám.
Ở trong bình ngọc thì có mấy chục giọt chất lỏng trong suốt.
"Thiên Tâm Dịch... Hình như bên trong còn trộn vào một chút Long Tiên Linh Hương."
"Chính là một linh vật chống đỡ tâm ma."
Đây xem như Phương Tịch tìm được chút kinh hỉ nho nhỏ trong kho tàng của Ngự Long Tông.
Tốt xấu gì cũng là tông môn Phản Hư nên chút nội tình này vẫn phải có.
"so sánh với nhau thì Địa Tiên kia quá nghèo... Ngay cả một khối tiên ngọc cũng không có dự trữ."
Lúc trước, sau khi đánh phá Địa Tiên Linh Cảnh thì Phương Tịch từ trong trí nhớ Trường Thanh Tử biết được, đa phần trân tàng của đối phương đều không chuyển đi kịp mà rơi vào tay của đệ nhị Nguyên Anh.
Một phần nhỏ mang theo hạ giới thì sau khi thành lập Thanh Đế Sơn và bản thân chữa thương đã tiêu hao.
Đến khi Phương Tịch vào thì trứng chim đã hết sạch.
Nhưng mà dù y chỉ để lại truyền thừa Địa Tiên và Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm cũng đã là vô thượng chí bảo giá trị vượt qua mười cái trăm cái kho tàng Ngự Long Tông!
"Trong vòng tay trữ vật này còn có một số linh đan quý hiếm, phụ trợ tu luyện đến Hóa Thần viên mãn chắc không có vấn đề gì..."
Phương Tịch hài lòng cất thiết hoàn đi, trong tay lóe lên quang mang, Hỗn Nguyên Thiên La Tán và mảnh vụn của nó lại hiện ra.
Mãnh vụn có khí linh này đã rơi vào tay hắn rất lâu rồi nên cũng đã sớm được dạy dỗ, không đúng là thu phục xong, bây giờ rất nghe lời.
Dù sau nếu hắn không đồng ý thì cả một đời này khí linh cũng đừng hòng trở về trong bản thể Thiên La Tán.
Lúc này Phương Tịch phất tay một cái, một bánh xe gỗ đầy hoa văn của gỗ, tỏa ánh sáng xanh vàng đã xuất hiện ở giữa không trung.
Từng tia pháp lực Khô Vinh Quyết không ngừng chui vào trong Hỗn Nguyên Thiên La Tán rồi bắt đầu tế luyện.
Vù vù!
Trên Hỗn Nguyên Thiên La Tán hiện ra từng cấm chế tỏa sáng năm màu, đen, trắng, vàng, đỏ, xanh luân chuyển rực rỡ, đối ứng ngũ hành.
Ánh sáng năm màu này chợt hóa thành một màu hỗn độn.
"Hỗn Nguyên Thiên La... Quả nhiên bất phàm."
Phương Tịch phóng thần thức ra, có thể quan sát được trên Hỗn Nguyên Thiên La có dấu vết đã từng sửa chữa.
Mặc dù đối phương dùng Huyền Tàm Ti vạn năm và rất nhiều tài liệu quý hiếm nhưng cuối cùng vẫn không thể giống như bản gốc mà còn có vẻ bắt chước bừa.
Rất nhiều Ngũ Hành Cấm Chế cũng vận chuyển không thông suốt ở chỗ này.
Có thể đoán được, nếu dùng nó đối địch, sau khi bị phát hiện sơ hở thì chắc chắn sẽ rơi vào hạ phọng.
"Đi thôi!"
Phương Tịch đã tế luyện mảnh vụn và khí linh trong tay từ trước, lệnh nó nhận chủ, lúc này tiện tay ném đi.
Mảnh vụn to cỡ bàn tay lập tức oanh minh rồi rơi lên trên Hỗn Nguyên Thiên La Tán, bao phủ vị trí đã từng sửa chữa.
Phương Tịch không ngừng biến hóa thủ quyết, trong động phủ vang lên tiếng thanh minh.
Thân thể hắn chợt đứng yên, thiên linh trên đỉnh đầu chợt lóe lên.
Trong quang huy xanh biếc, thân ảnh chủ Nguyên Anh xuất hiện, há miệng nhỏ phun ra một tia Anh hỏa bắt đầu tế luyện Hỗn Nguyên Thiên La Tán.
Trong quá trình tế luyện này, hắn có thể cảm ứng được khí linh đang phối hợp với mình, nắm giữ cấm chế các nơi trên Hỗn Nguyên Thiên La Tán đồng thời khu trục lạc ấn pháp lực của chủ nhân trước.
"Không hổ là Thiên Yêu Khí... Nếu để ta tự luyện hóa thì không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức."
Mấy ngày sau, Phương Tịch thu hồi pháp lực, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Thiên Yêu Khí mà con Giao Long Phản Hư để lại trong Hỗn Nguyên Thiên La Tán đã bị hắn khu trục.
Lúc này, hắn nhìn mấy tia Thiên Yêu Khí màu xanh sẫm uốn lượn như rồng thì trầm ngâm một phen rồi vẫn lấy bình ngọc ra, miệng lẩm bẩm.
Thật ra trong bình ngọc này còn giấu một ống Lưỡng Nghi Quản, rất thích hợp lấy ra thu nhận các loại như Thiên Yêu, Chân Ma Khí này.
Vài tia khí màu xanh sẫm chui vào trong bình rồi bị Phương Tịch phong ấn lại.
"Muốn đi Tam Khí Hợp Nhất thì số lượng Thiên Yêu Khí cần cũng không phải chỉ mấy tia này... Ít nhất cũng phải có nguyên một bình!"
Hắn thì thào, có vẻ hơi u sầu.
Tiên Nguyên Khí thì đơn giản nhưng Thiên Yêu và Chân Ma Khí thật sự rất phiền phức.
"Quả nhiên... Vẫn phải đến Tam Giới Sơn sao?"
Phương Tịch cảm khái một tiếng rồi mở hai mắt ra.
Oanh!
Lúc này, hắn đã tế luyện Hỗn Nguyên Thiên La Tán đến mức vận chuyển như ý, hắn mở Hỗn Nguyên Thiên La Tán ra thì trên đầu hắn có từng tua rua ngũ thải từ ngoài rìa Hỗn Nguyên Thiên La Tán rũ xuống.
"Tần phòng hộ này, tu sĩ Hóa Thần bình thường căn bản khó mà công phá... Huống chi ta còn chưa Phản Hư nên không thể nào phát huy ra được toàn bộ uy năng của nó."
Phương Tịch cầm cán dù, tâm ý khẽ động thì hình dạng, cấu tạo và hào quang của Hỗn Nguyên Thiên La Tán đã thay đổi thành một cây dù giấy dầu màu xanh.
Bảo vật dạng dù ở tu tiên giới cũng không ít, bây giờ hắn lại thay đổi một chút ngoại hình của bảo vật thì chỉ cần không phải tu sĩ rất quen thuộc với nó sẽ không thể nào nhận ra.
"Phản Hư chi bảo, có tác dụng hóa lôi..."
Trên mặt Phương Tịch lóe lên vẻ phấn chấn: "E là trên người ta ngoại trừ Chư Thiên Bảo Giám và Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ra... Thì nó chính là món bảo vật quý nhất đi?"
Có bảo vật này trong tay thì hắn cũng có thêm mấy phần tự tin vượt qua được đại thiên kiếp Phản Hư.
Trên thực tế, đối với rất nhiều tu sĩ ở Địa Tiên giới có thể có được những chuẩn bị đột phá như Phương Tịch bây giờ đã xem như không tệ.
Nhưng Phương Tịch làm việc luôn thích ổn thỏa nên chắc chắn hắn phải gom đủ Tam Khí Hợp Nhất rồi tiện thế lại luyện chế ra Lưỡng Nghi Phá Hư Đan, chồng tỉ lệ thành công lên mức lớn nhất.
"Chờ sau khi đột phá Phản Hư xong thì Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đã có thể uy hiếp Hợp Thể... Cũng có thể tùy tiện ở Địa Tiên giới một chút..."
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ mong đợi.
Xuân đi thu đến.
Thời gian ba năm nhanh chóng trôi qua.
Hải Nhãn Chi Địa.
Ào ào ào!
Một con cự côn hình thể to lớn khó mà miêu tả được nhảy lên một cái, xuyên mây, đội trời... Vô tận Huyền Minh Trọng Thủy bay lên giữa không trung hóa thành Huyền Minh Vũ một trong tam đại thiên tai của Huyền Minh Uyên!
Ở bên cạnh con cự côn này còn có một con Chân Giáp Kình dài hơn mười dặm, nó không ngừng ủy khuất kêu to như một đại hài tử nặng ức vạn tấn.
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hóa thành vô tận cự lực, mạnh mẽ đập xuống.
Ào ào ào!
Vô tận Huyền Minh Trọng Thủy rơi xuống nhưng lại bị một cây dù giấy dầu màu xanh cản lại hết.
Dù giấy dầu kia nhẹ nhành xoay một cái, ánh sáng năm màu lấp lóe hóa thành Hỗn Nguyên Nhất Khí, vững vàng che chở một tu sĩ thanh y bên dưới, hơi chật vật chạy khỏi Hải Nhãn Chi Địa.
"Đánh không lại lập tức gọi gia trưởng, thật sự chơi quá xấu mà..."
Ngoài trăm vạn dặm, Phương Tịch chống Hỗn Nguyên Thiên La Tán, phát ra một câu khinh thường.
Ba năm nay hắn ở trong Huyền Minh Uyên du lịch, cuối cùng lần này vận khí không tệ mà gặp được Chân Giáp Kình.
Song phương đều có tu vi Hóa Thần nên hắn chọn động thủ ước lượng cân lượng của đối phương một phen.
Lại không ngờ con Chân Giáp Kình này đánh không lại thì gọi người đến!
Cũng may bây giờ Phương Tịch đã xưa đâu bằng nay, hắn vẫn có thể rút lui an toàn được.
"Long Tiên Linh Hương đã không có nhiều hi vọng, không bằng trở lại, không bằng trở lại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận