Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 522: Vô Hình Trảm

Phỉ Thúy Đảo.

Phương Tịch từ trong nhập định tỉnh lại, hắn cảm nhận được Nguyên Anh trong cơ thể lại lớn mạnh hơn một chút thì không khỏi mỉm cười.

Từ sau khi linh căn tấn thăng, phối hợp với Ly Hợp Đan thì tu vi của hắn triến triển rất nhanh.

Có lẽ chưa đến một trăm năm hắn sẽ có thể tu luyện tầng thứ mười bảy Khô Vinh Quyết đến viên mãn rồi thử đột phá cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.

Đúng lúc này, hắn nhướng mày, lấy một khối ngọc phù ra.

Trên ngọc phù to khoảng bàn tay có từng hàng văn tự nhỏ bé liên tục xuất hiện.

"Ồ? Là Quy Sơn truyền đến?"

"Xem ra Nguyên Quốc có biến rồi..."

Con Lục Sơn Quy cấp bốn kia chính là chủ của Vạn Thú Sơn Mạch, nó bị Phương Tịch đặt ở đó, vừa vặn có thể đưa đến tác dụng giám sát.

Lại thông qua Thiên Lý Truyền Tín Phù nên có thể lập tức báo cho Phương Tịch biết rất nhiều tin tức.

"Ồ ? Là Cung Lăng và Phượng Băng Tiên sao?"

"Có lẽ hai người này đã nhận nhiệm vụ của Ly Thương Ma Cung, xem ra tình hình ở Khương Quốc cũng không khá hơn bao nhiêu..."

"Hử? Nghi là có hoá hình yêu tu ẩn nấp theo dõi ở sau lưng hai người này sao?"

Đối với chuyện này Phương Tịch cũng không hoài nghi.

Mặc dù huyết thống của Lục Sơn Quy bình thường, ở trong hoá hình yêu tu cấp bốn hạ phẩm thì nó chỉ có thể xếp hạng chót nhưng một tay Liễm Tức Thuật của nó vẫn tương đối không tệ.

Con rùa này lại nói như vậy thì đại biểu bọn người Phượng Băng Tiên thật sự đã bị hoá hình yêu tu nào đó để mắt đến.

"Vì lý do an toàn, không thể không đi tiếp chiến, mà phải chọn chiến trường ở Phỉ Thúy Đảo, có Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, ít nhất thì tiến có thể công, lui có thể thủ..."

"Thanh Hòa Kiếm đời bốn của ta đang cần yêu huyết để khai phong đây!"

"Nhưng mà trước hết vẫn nên sửa xong khôi lỗi cấp bốn rồi nói sau..."

Trong thời gian này, Phương tịch ngoại trừ tu luyện ra thì còn sửa chữa khôi lỗi cấp bốn.

Mặc dù trên tay của hắn có một mộc khôi lỗi yêu tộc Thanh Giác Ngân Tí có thể sử dụng nhưng loại chiến lực này, ai cũng sẽ không ngại nhiều.

Bây giờ khôi lỗi cấp bốn này hắn đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ thấy người nó mặc ngân giáp, một cánh tay cuối cùng là hình vuốt chim, đầu cũng là đầu ưng thần tuấn, sau lưng còn có một đôi cánh đen nhánh.

Phương Tịch quen tay mở khôi lỗi ngân giáp này ra, nhét vào trong đó một khối linh thạch cực phẩm, bắt đầu tiến hành điều chỉnh cuối cùng...

"Đây... Ta luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng."

Việt Quốc, Cung Lăng đang khống chế hồng lăng, đứng trên đám mây, quan sát một thành trì của phàm nhân ở bên dưới.

Đương nhiên thành trì này đã đổ nát từ lâu, bây giờ nó đã trở thành thiên đường của yêu thú, nhìn rất thê thảm.

Số lượng nhiều nhất trong đó chính là một đàn Vọng Nguyệt Tê!

Nhưng những Vọng Nguyệt Tê kia dưới sự dẫn dắt của Vọng Nguyệt Tê Vương cấp ba lại làm như không thấy một trại tị nạn ở cách đó mười dặm... Cứ nghênh ngang diễu võ giương oai như vậy, sau đó đã đi, đi rồi...

Một màn người và yêu thú sống chung hài hòa như vậy khiến Cung Lăng gần như cho rằng mình gặp phải huyễn cảnh gì đó.

Sưu!

Một đạo bạch quang bay đến, hóa thành Phượng Băng Tiên mặc một bộ cung quần tuyết trắng.

Thần sắc của nàng cũng có chút phức tạp: "Ta vừa tìm được một tông môn tu tiên gần đây, xen như đã hỏi rõ... Trước đó thú triều càn quét ba nước, sinh linh đồ thán... Sau đó một con Lục Sơn Quy cấp bậc hoá hình thủ lĩnh của những yêu thú này đánh đến Phỉ Thúy Đảo, dường như nó đã đại bại mà trở về... Nên cường độ của thú triều cũng giảm xuống không ít..."

"Xem ra vị Long Ngư Đảo Chủ kia đã đạt thành hiệp ước nào đó với đại yêu hóa hình?" Trên mặt Cung Lăng hiện ra sự vui mừng, nàng nhìn những nạn dân kia: "Đây là sự may mắn của nhân tộc mà..."

Mặc dù nhìn những nạn dân đó rất thảm nhưng so với bách tính bình dân ở Nguyên Quốc, Khương Quốc, Phong Quốc thì không thể nghi ngờ gì là họ đã hạnh phúc hơn nhiều.

Mà tất cả những chuyện này đều là vì họ có một vị tu sĩ có thể chống trời!

"Được rồi, ta cũng đã hỏi đường rõ ràng, lập tức đến Phỉ Thúy Đảo đi."

Phượng Băng Tiên cầm một cái ngọc giản, khống chế bạch quang bay đi.

Với tốc độ của tu sĩ Kết Đan thì đi xuyên qua Việt Quốc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Phỉ Thúy Đảo.

"Cuối cùng... Đã đến rồi sao?"

Trên một hòn đảo, mộc khôi lỗi mà Phương Tịch đã bố trí từ trước nhìn thấy hai đạo lưu quang bay qua rồi truyền hình ảnh về cho Phương Tịch ở Phỉ Thúy Đảo.

Phương Tịch thì thào, hắn cũng không phóng thần thức của mình ra.

Dù sau thì sau lưng của hai nàng còn một con đại yêu hóa hình đang ẩn nấp!

Vạn nhất dọa nó bỏ chạy thì không tốt?

Hắn cũng không ngại thử một lần trước, nếu đối phương dám bước vào Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, vậy thì thật sự là đến đưa đồ ăn cho hắn rồi.

Không lâu sau, hai đạo độn quang một đỏ một trắng dừng lại ở bên ngoài Cửu U Huyền Mộc Đại Trận.

Phượng Băng Tiên phóng Truyền Âm Phù ra.

Ầm ầm!

Sương mù tản ra hai bên, một thông đạo xuất hiện, Hải Đại Ngưu bay ra: "Không biết hai vị đạo hữu đến đây có chuyện gì không?"

"Huyền Băng Cung Phượng Băng Tiên, Điểm Tinh Môn Cung Lăng, cầu kiến Long Ngư Đảo Chủ!"

Phượng Băng Tiên lấy tín vật mà năm đó Phương Tịch cho ra.

"Thì ra là vậy... Đây đúng là vật của lão gia."

Hải Đại Ngưu tiếp nhận, phân biệt một phen rồi gật đầu: "Hai vị khách quý đường xa đến đây, xin mời vào trong dâng trà!"

Đương nhiên Phượng Băng Tiên và Cung Lăng biết nghe lời phải tiến vào trận pháp, nhưng một cái bóng ở sau lưng các nàng thì dừng lại ở bên ngoài trận pháp, nó cũng không đi vào.

"Quả nhiên yêu tộc cũng không phải kẻ ngu, mạo muội tiến vào đại trận cấp bốn, trong đó còn có một Trận Pháp Sư cấp Nguyên Anh thì không phải là dâng mạng sao?"

Trong Trường Thanh Điện, Phương Tịch thở dài, gặp Phượng Băng Tiên và Cung Lăng.

"Bái kiến tiền bối!"

Phượng Băng Tiên và Cung Lăng chậm rãi hành lễ.

"Hai tiểu hữu xin đứng lên, trước khi ôn chuyên vẫn nên đuổi vị khách không mời ở bên ngoài đi đã."

Phương Tịch cười ha ha, thân hóa thành một đạo thanh hồng, bay ra ngoài Phỉ Thúy Đảo, thần thức của hắn tản ra, từ xa đã khóa chặt một cái bóng xanh sẫm.

Đối phương vẫn luôn nấp kỹ ở trong hư không, chính là một nam tử diện mạo tuấn mỹ có chiếc mũi ưng.

"Long Ngư Đảo Chủ, thần thức rất mạnh, thảo nào lão ô quy kia không phải là đối thủ của ngươi."

Nam tử mũi ưng cười lạnh, phiêu nhiên hiện thân.

Quanh người y có yêu lực đang sợ quanh quẩn, phía sau còn có một vũ dực như tinh thiết.

"Hình như các hạ cũng không phải Thiên Phượng Nhất Tộc..."

Phương Tịch nhìn thấy yêu tu này thì lại hơi thất vọng.

Hán vốn còn muốn một tên hạch tâm của Thiên Phượng Nhất Tộc giao hàng đến cửa, tốt nhất là mang theo Thiên Yêu Khí, vậy thì hắn sẽ không cần vạn dặm xa xôi đi lấy.

"Bản tọa... Bộ hạ của Thiên Phượng Nhất Tộc, trưởng lão Thiết Dực Ưng Tộc - Hắc Úy!"

Đôi mắt của Hắc Úy sắc như đao, đảo qua người Phương Tịch: "Ngươi chính là ngoại viện mà Ly Thương Ma Cung muốn mời sao? Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ..."

"Cũng không phải, Ly Thương Ma Cung muốn mời chính là hảo hữu Vân Kiệt Tử của bản nhân nhưng mà đạo hữu đã đến rồi thì để thân thể yêu cầm lại đi..."

Phương Tịch vẫy nhẹ tay, Thanh Hòa Kiếm đời bốn tự động hiện lên trong tay của hắn.

"Ha ha... Ta vẫn là lần đầu tiên gặp tu sĩ nhân loại cuồng vọng như vậy, đúng lúc trước hết giết ngươi rồi lại đồ Hồ Vạn Đảo này..."

Mặc dù lời nói của Hắc Úy rất phách lối nhưng y rất cảnh giác nên không đến gần Cửu U Huyền Mộc Đại Trận mà lại lui ra ngoài một khoảng, đề phòng Phương Tịch bất chợt mở rộng trận pháp.

Tiếp theo, y cười lạnh, lục quang bùng nổ quanh thân, phong nhận lít nha lít nhít liên tục hiện ra, bao phủ phạm vi mấy dặm.

Khí tức kinh khủng đó khiến những Kết Đan ở trên Phỉ Thúy Đảo sợ vỡ mật...

"Sau lưng chúng ta lại có đại yêu như vậy đi theo sao?"

Mặt Cung Lăng đầy vẻ khó tin.

Nếu đại yêu hóa hình này đại phát hung tính thì chẳng phải nàng và Phượng tỷ tỷ sẽ lập tức phơi thây ngoài nơi hoang dã rồi sao? !

"Yêu cầm hệ Phong!"

Phương Tịch nhìn một mảnh phong nhận lít nha lít nhít kia, quy mô như vậy dù hắn muốn đón đỡ thì cũng phải tiêu hao không ít pháp lực.

Vừa nghĩ đến đây, lúc này hắn sờ nhẫn trữ vật, một viên châu không biết bị hắn vứt trong xó nào, hít bụi bao lâu đã hiện ra.

Sau khi hắn rót pháp lực vào viên châu này thì nó lập tức bộc phát ra một tầng quang huy vàng nhạt.

Những nơi nó đi qua sóng gió đều ngừng lại!

Chính là một dị bảo mà hắn đã tìm được trên người của Thất Sát Ma Quân - Định Phong Châu!

Ong!

Dưới sự chiếu rọi của quang huy vàng nhạt, phong nhận trong phạm vi mấy dặm lại đang nhanh chóng suy yếu rồi tiêu tán...

Cuối cùng chỉ còn lại rải rác hơn mười trượng, quay quanh thân Hắc Úy.

"Định Phong Châu?"

Con ngươi Hắc Úy rụt lại: "Nhân tộc, ngươi lại có dị bảo như vậy, cầm điểu nhất tộc của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Y tháo túi da bên hông xuống rồi ném lên trời, miệng lẩm bẩm.

Ong ong!

Túi da vàng mở ra, từ bên trong bay ra từng đám trùng vân vô cùng tanh hôi.

Trong mắt Phương Tịch chợt lóe tinh quang, hắn nhìn thấy từng con tử sắc độc hạt lưng mọc hai cánh, mang theo loại khí tức hung tàn của man hoang thượng cổ, chúng đằng đằng sát khí ép về phía mình!

"Thì ra ngươi còn là trùng tu sao?"

Hắn cười ha ha, Thanh Hòa Kiếm trong tay tùy ý chém ra!

Phốc!

Trong thanh quang bùng nổ, phi kiếm hình dạng như chiếc lá xanh chợt nổ tung hóa thành mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Thanh Hòa Châm cấp nano!

Phóng mắt nhìn qua, đầy trời đều là sợi tơ xanh, chúng dễ dàng xuyên qua những tử sắc độc hạt kia, khiến đầu thân của tử sắc độc hạt tách rời, hóa thành hài cốt đầy trời rơi xuống.

"Luyện Kiếm Thành Ti? !"

Hắc Úy vội vàng thu Song Dực Độc Hạt còn lại về, trên mặt y hiện ra vẻ đau lòng, một túi linh trùng này hắn đã mất không ít tâm huyết, độc hạt tế luyện ra không những kỳ độc không gì sánh được mà giáp xác còn rất cứng, có thể ngăn cản công kích của pháp bảo bình thường, chúng luôn được y xem là thủ đoạn đắc lực, thậm chí đã từng vây giết hai Nguyên Anh của nhân tộc, y không ngờ mình lại lật xe ở tu tiên giới vắng vẻ nho nhỏ này!

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không cho y thời gian phản ứng, hắn cười lạnh, rồi lại giả vờ giả vịt kháp một kiếm quyết.

Phốc phốc phốc!

Trong chớp mắt, Thanh Hòa Châm vốn có đẳng cấp nano lại phân liệt lần nữa, một cây Thanh Hòa Châm nổ tung hóa thành trăm vạn cây Thanh Hòa Châm cấp Phi Mễ!

Mà kết quả chúng tạo thành chính là thanh sắc kiếm ti đầy trời, trong sát na chúng đã biến mất không thấy đâu nữa...

Đây là bở vì Phi Mễ quá nhỏ bé, đã vượt qua cực hạn quan sát của Hắc Úy!

"Kiếm Quang Vô Hình?"

Hắc Úy hét lớn, y run hắc vũ, từng vũ tiễn đen như tinh thiết bay ra, nhưng không hiểu sao chúng lại hóa thành vô số mãnh vỡ ở giữa không trung.

Giống như trong mảnh hư không này đã bố trí cạm bẫy trí mạng!

Hắc Úy đã không còn chút suy nghĩ cầm xuống Phương Tịch nào, thậm chí bây giờ y muốn chạy cũng không dám chạy.

Y đã không dám xác định lúc mình nhất phi trùng thiên thì có thể đụng phải kiếm ti vô ảnh vô hình kia hay không.

"Một khắc khi ngươi xuất hiện dưới Thanh Hòa Kiếm của ta thì cũng đã định trước kết cục bại vong."

Phương Tịch thở dài rồi vẫy tay một cái.

Mặt Hắc Úy chợt hiện ra vẻ đau khổ kịch liệt: "Nội đan của ta..."

Trong từng đạo yêu khí ở khí hải đan điền của y chợt hiên ra từng cây châm nhỏ, đâm yêu hồn đến mức thủng trăm ngàn lỗ.

Mà lúc này, hộ thể yêu khí, thậm chí thể phách yêu thú cấp bốn mà Hắc Úy vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không có chút tác dụng nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận