Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 316: Tọa hóa

'Tuy nói vậy, nhưng ngươi làm thế e là vẫn vì địa vị của bản thân chứ gì?'.

Ngôn Đông Thanh nhìn Ngôn Trường Không, bờ môi mấy máy, cuối cùng câu này vẫn không ra khỏi miệng.

Ngôn Trường Không nhìn sắc mặt của y, thở dài: "Thật không giấu gì, ta làm vậy đương nhiên cũng có chút tư tâm nhưng nếu địa vị của ta trong tông cao hơn thì chẳng phải đối với ngươi, đối với Ngôn gia đều tốt sao? Là người cùng gia tộc, lên chiến trường ta há không chiếu cố các ngươi? Mà Bạch Trạch Tiên Thành huy hoàng mấy trăm năm đã tích lũy biết bao nhiêu linh thạch và tài nguyên?"

Ngôn Đông Thanh nghe vậy chỉ hơi động tâm, thở dài nói: "Trường Không thúc, không cần phải nói nữa... Ta sẽ vì thúc mà tiến cử với đảo chủ, về phần chuyện sau đó, tiểu chất thấp cổ bé họng vẫn cần chính bản thân thúc nói rõ..."

Mấy ngày sau.

Long Ngư Đảo.

Đỉnh Trường Thanh Các, Phương Tịch đang nói chuyện vui vẻ với Ngôn Trường Không.

"Thì ra là vậy... Nếu cao giai quỷ tu vẫn lạc, cũng có chút tác dụng..."

Vẻ mặt Phương Tịch như đang nghĩ đến gì đó.

"Đúng vậy..." Ngôn Trường Không cười tươi: "Ta từng gặp trong một bản cổ tịch của tông môn, nếu quỷ tu cao giai vẫn lạc thì sẽ có khả năng xuất hiện Hồn Tinh, vật này dường như có tác dụng đặc biệt với một ít ma tu, hơn nữa nó còn là một trong những tài liệu quan trọng khi Thượng Cổ tu sĩ chế tác khôi lỗi cao giai..."

"Đáng tiếc... Quỷ tu cao gia khó giết cỡ nào? Dù giết rồi lấy được Hồn Tinh thì dường như ở trong ba nước cũng không nghe nói nhà nào có nhấp một ngụm Thuật Khôi Lỗi cấp ba trở lên..." Phương Tịch lắc đầu, hớp một ngụm linh trà, nói với Ngôn Trường Không: "Ngôn đạo hữu, thử Băng Linh Quả này đi, linh quả này vốn là đặc sản của Tuyết Diễm Đảo, luôn nổi danh ở Hồ Vạn Đảo..."

Kết quả bởi vì quỷ tai, tu sĩ Tuyết Diễm Đảo mang theo vài cây ăn quả chạy đến Long Ngư Đảo đã mang cây này hiến cho Phương Tịch, bây giờ nó được xem là đặc sản của Long Ngư Đảo.

Những truyền thừa của tiểu gia tộc và tiểu tông môn Luyện Khí ở Hồ Vạn Đảo này mặc dù xem như bình thường nhưng có thể tồn tại đến nay đều có tuyệt chiêu bản lĩnh, bây giờ tất cả bị quỷ tu thành cá bị đuổi, xem như khiến nội tình của Long Ngư Đảo phong phú hơn.

"Đa tạ!"

Ngôn Trường Không cầm một Băng Linh Quả, chỉ thấy toàn thân quả này trắng nõn, chỉ duy nhất mặt ngoài là có một chút kim sắc hoa văn, ăn vào có hương vị ngọt ngào, thơm ngon, sau đó sẽ có một cỗ linh khí tinh thuần với cảm giác mát lạnh như băng trôi theo cổ họng, hương vị không tệ.

Đáng tiếc, chuyện y muốn nói thì cuối cũng vẫn không ra khỏi miệng.

Vị Long Ngư đảo chủ này, nhiều lần nhìn trái ngó phải mà ám chỉ y, có chút trợn tuột không bắt được khiến Ngôn Trường Không thầm cảm thấy phiền muộn.

Sau khi uống thêm mấy chén linh trà thì cuối cùng y cũng nhịn không được mà mở lời: "... Nghe nói đạo hữu đã từng ở Bạch Trạch Tiên Thành một thời gian, nhưng Ngôn mỗ từng nghe đồn, lúc Phương đảo chủ vừa Trúc Cơ dường như từng bị tiên thành khinh thường..."

'Tên Ngôn Trường Không này cho rằng ta là Ngôn lão thất sao? Vì Đạo đồ của ngươi mà tự mang lương khô giúp ngươi đánh sống đánh chết?'.

Phương Tịch thầm cười nhạo nhưng vẻ mặt thì không thay đổi: "Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, Phương mỗ đã sớm không để trong lòng..."

"Nhưng có lẽ đạo hữu cũng biết Bạch Trạch Tiên Thành giàu có? Bạch Phong Chân Nhân kia năm xưa nhận đại ân của Huyền Thiên Tông Khương lão tổ ta, cuối cùng lại bội bạc ở Phỉ Thúy Đảo, quả thật khiến lòng bọn ta nguội lạnh... Bản tông đã phát lệnh, chuẩn bị chinh phạt Bạch Trạch Tiên Thành!"

Ngôn Trường Không hiên ngang lẫm liệt hỏi: "Hồ Vạn Đảo là một bộ phận của Việt Quốc, đạo hữu đã là Chủ Hồ Vạn Đảo, không biết..."

"Ách... Đạo hữu chắc hẳn đã tính sai một chuyện."

Phương Tịch cười lắc đầu: "Bản nhân tuyệt đối không phải Chủ Hồ Vạn Đảo gì đó, chỉ có thể quản một Long Ngư Đảo mà thôi, về phần chuyện khác phải thương lượng với Nguyễn đạo hữu, Lưu đạo hữu, một mình không thể nào tự quyết định..."

Người như hắn tương đối nặng về lợi nhuận mà nhẹ hư danh.

Lúc trước hắn không muốn tiếp nhận ngoại hiệu Chủ Hồ Vạn Đảo, ngoại trừ không muốn tranh đoạt với Nguyễn Tinh Linh ra thì chính là tránh chuyện như vậy.

Ngôn Trường Không nghe vậy, thần sắc lập tức u ám, chắc chắn y cũng biết mưu đồ của mình tuyệt đối không thể thành công rồi.

Y xoay tròng mắt, cười nói: "Nếu đã vậy thì chuyện này bỏ qua... Nhưng mà chỗ đạo hữu không biết còn dự trữ bao nhiêu phù lục?"

"Ồ? Không biết đạo hữu cần bao nhiêu?"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

Ngôn Trường Không trầm mặc một hồi rồi báo ra một con số kinh người: "... Tại hạ mua nhiều như vậy thì đảo chủ phải ưu đãi cho ta một chút."

"Chuyện này là đương nhiên..."

Phương Tịch liên tục gật đầu nhưng trong lòng thì hiểu, chuyện mua sắm này là vì chuẩn bị cho chiến tranh?

Xem ra, Huyền Thiên Tông thật sự muốn động thủ với Bạch Trạch Tiên Thành?

Cũng không biết vị Trương Trúc Thịnh Trương lão tổ kia vì sao lại có nắm chắc như vậy.

Dù Bạch Phong Chân Nhân tọa hóa, Âu Dương Chấn với tu vi Trúc Cơ viên mãn, tay cầm pháp bảo cấp ba, tọa trấn cấm đoạn đại trận cấp ba của Bạch Trạch Tiên Thành, tuyết đối còn khó nhằn hơn Tống gia năm đó.

Không khí ở Bạch Trạch Tiên Thành rất khẩn trương tựa như thủy triều dần lan sang tu tiên giới ba nước.

Không ít tán tu rối rít lựa chọn như lần trước, ra ngoài tránh họa, mang đến cho tu tiên giới ba nước một đợt hỗn loạn nữa.

May mà nhờ quỷ tai nên không có tu sĩ nào nguyện ý đến Hồ Vạn Đảo, khiến Hồ Vạn Đảo vẫn như trước đó.

Mặc dù ngoại trừ Phương Tịch ra thì dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đều cảm thấy đối mặt với quỷ tai cong không bằng phóng hàng loạt tán tu đến loạn một hồi...

Trong nháy mắt lại đã qua ba năm...

Bạch Trạch Tiên Thành.

Trên Bạch Phong Sơn trắng như tuyết.

Trong Bạch Trạch Điện, Âu Dương Chấn đứng bên cạnh một chỗ ngồi được chế tạo từ bạch ngọc, trên gương mặt vốn dĩ uy mãnh mang theo chút đau thương.

Viên Phi Hồng và một đám sư huynh đệ cùng những khách khanh đứng ở bên dưới, hành lễ: "Sư tôn tọa hóa... Bạch Trạch Tiên Thành không thể một ngày vô chủ, xin Âu Dương sư huynh ngồi vào đại vị thành chủ."

"Chư vị khách khí, ta cũng chỉ phụng sư mệnh, tạm thay chức vụ thành chủ mà thôi..."

Âu Dương Chấn vẫn chưa ngồi xuống, chỉ là tử quang chợt lóe trong mắt, trả lời: "Bây giờ sự vụ trong thành phức tạp, quan trọng nhất vẫn là hậu sự của sư tôn lão nhân gia... Ngoài ra, mấy chỗ trận nhãn của trận pháp nhất định phải tăng cường cảnh giới, trong thành giới nghiêm toàn diện, tán tu dám gây chuyện thì lập tức giết!"

"Vâng!"

Một đám sư đệ cùng khách khanh nhao nhao tuân mệnh.

"Mọi người đi xuống cứ làm việc của mình... Dù sư tôn về cõi tiên, ta cũng sẽ chống đỡ bầu trời của Bạch Trạch Tiên Thành."

Âu Dương Chấn cất cao giọng nói.

Thấy mọi người nhao nhao hành lễ rồi ra ngoài, trong đôi mắt y chợt lóe dị sắc, truyền ra mấy đạo thần thức truyền âm.

Một lúc sau, Âu Dương Chấn bước vào một mật thất.

Sau khi y vào trong đã thấy bên trong có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ đã chờ sẵn.

Viên Phi Hồng ở ngay trong đó mở miệng: "Sư huynh... Huynh giữ chúng ta lại, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng khác sao?"

"Đúng vậy, ta nhận được tin tức... Huyền Thiên Tông đã bắt đầu động viên, e là chuẩn bị chinh phạt Bạch Trạch Tiên Thành ta..."

Âu Dương Chấn thở dài, nói ra một tin tức.

"Chuyện này... Có phải tin tức giả không? Sư tôn vừa mất đã gặp phải chuyện này, dù là cao thủ Trúc Cơ cũng có chút lo sợ bất an."

"Sẽ không sai."

Âu Dương Chấn vung tay lên: "Lần này Huyền Thiên Tông gióng trống khua chiêng, thật ra là đang đe dọa... Từ sau khi sư tôn truyền ra thân thể không tốt đã có rất nhiều tán tu rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành... Nếu lại có tin tức tông môn Kim Đan thảo phạt truyền ra e là mười tên tán tu sẽ chạy mất chín tên..."

Y cười khổ: "Có lẽ đây cũng là mục đích của Huyền Thiên Tông, muốn cố gắng suy yếu thực lực của tiên thành..."

Dù sao Bạch Trạch Tiên Thành cũng là một tòa thành của tán tu, thành thương mại... Một khi mất đi tán tu và giao dịch, vậy thì thật sự chỉ còn lại những Trúc Cơ bọn họ và những khách khanh bảo vệ một tòa thành chết!

Tương lai thê thảm này nhất thời khiến sắc mặt của mỗi tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi đây đều khó coi.

"Các đệ không cần lo, chỉ cần giữ vững trận nhãn, dựa vào đại trận cấp ba, Huyền Thiên Tông sẽ không làm gì được chúng ta..."

Âu Dương Chấn lấy từng cây trận kỳ linh quang lấp lánh ra: "Những khách khanh mà chúng ta chiêu một bây giờ cũng không thể quá tin, những trận kỳ này có thể khống chế một phần uy năng của đại trận, mỗi người các đệ cầm một cây, đến lúc đó trấn thủ trận nhãn, giám thị những khách khanh kia chỉ dựa vào các đệ... Chỉ cần kiên trì được ba năm, tất có chuyển cơ!"

Chờ sau khi đám sư đệ mang tâm sự riêng rời đi, Viên Phi Hồng cũng chưa đi mà ở lại: "Âu Dương sư huynh... ".

"Thế nào?"

Âu Dương Chấn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Viên Phi Hồng.

"Rõ ràng trước khi sư tôn tọa hóa dặn dò không phải vậy..." Viên Phi Hồng suy nghĩ một lúc vẫn nói ra.

Bạch Phong Chân Nhân xem trong nhất là Âu Dương Chấn, thích nhất lại là y, tên tiểu đồ đệ này, có rất nhiều an bài đều nói với hai người họ.

Vốn dĩ theo suy nghĩ của Bạch Phong Chân Nhân nên để những sư huynh đệ bọn họ nương nhờ Di Lăng Cốc, thậm chí vứt bỏ Bạch Trạch Tiên Thành đến Nguyên Quốc xa kia.

Nhưng sau khi Âu Dương Chấn nắm quyền, lại không nhắc đến những chuyện này, quả thật hơi...

"Thế nào? Đệ cho rằng ta hám lợi đen lòng, muốn tử thủ Bạch Trạch Tiên Thành sao?"

Trên mặt Âu Dương Chấn lộ ra thần sắc như cười mà không phải cười.

"Không, đệ không dám."

Viên Phi Hồng vội xua loạn hai tay.

"Ai... Sư đệ ngươi không biết tán tu khổ sở, nếu chúng ta nương nhờ Di Lăng Cốc, chính là ăn nhờ ở đậu mà nếu đến Nguyên Quốc thì từ đây cũng lang bạt kỳ hồ, không còn uy phong như bây giờ nữa, huống chi... Đệ cam lòng mang cơ nghiệp của sư phụ để lại chắp tay nhường cho người khác sao?"

Âu Dương Chấn hỏi lại.

Viên Phi Hồng ngơ ngẩn, chợt lắc đầu, nơi đây có rất nhiều ký ức đẹp của y, sao nguyện ý bỏ qua?

"Như vậy đó... Sư huynh cũng không bị ma quỷ ám ảnh, thật ra ta đã liên hệ với vị Bạch chân nhân hảo hữu của sư phụ... Chỉ cần ba năm, đối phương sẽ chạy đến, tiếp nhận Bạch Trạch Tiên Thành, đây cũng là một trong những bố trí của sư phụ, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn con đường này."

Âu Dương Chấn suy nghĩ một lúc rồi vẫn dùng thần thức truyền âm, tiết lột một chút chuyện cơ mật.

"Cái gì?"

Viên Phi Hồng thông suốt ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng như điên.

Y cũng biết ở Nguyên Quốc, Bạch Phong Chân Nhân có một vị hảo hữu họ Bạch, chính là quá mệnh giao tình, không ngờ Âu Dương Chấn lại có thể khiến đối phương động tâm.

"Vị Bạch sư thúc kia chỉ bị một số chuyện ngăn trở nhưng đã cho ta biết, trong vòng ba năm thúc ấy chắc chắn sẽ đến."

Âu Dương Chấn tiếp tục dùng thần thức truyền âm: "Bởi vậy sư đệ cứ yên tâm... Trong vòng ba năm, Huyền Thiên Tông không thể nào phá được đại trận."

"Vậy thì sao sư huynh không tuyên bố tin tốt này ra?" Viên Phi Hồng nghĩ đến một điểm đáng nghi ngờ.

"Hừ, còn không phải là vì đề phòng những tên khách khanh kia sao? Những tên kia lúc sư tôn ở đây thì cung cung kính kính, sư tôn không ở đây, nói không chừng sẽ làm ra một số chuyện..."

Âu Dương Chấn hừ lạnh: "Đúng lúc thừa dịp bọn chúng nhảy ra, một mẻ hốt gọn! Huống chi... Chuyện này còn phải giữ bí mật, nếu để Di Lăng Cốc biết, nói không chừng sẽ phá hư... Quan hệ của họ với Nguyên Quốc mạnh hơn Bạch Trạch Tiên Thành chúng ta nhiều."

"Sư huynh cao minh." Viên Phi Hồng vui lòng phục tùng, nhưng chẳng biết tại sao đáy lòng y vẫn xuất hiện sự hoài nghi.

Những chuyện khác Âu Dương sư huynh đều rất tốt nhưng thái độ với khách khanh, chung quy hơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận