Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1379: Xua đuổi (3)

“Đồng thời, bí thuật của Long Nhân tộc này quá thô thơ, chỉ sợ dung hợp pháp tắc là nhờ bắt chước bừa...”
Trong lòng Phương Tịch vừa nghĩ, Thổ Đức Kiếm đưa ngang một cái.
Từng tầng dãy núi bảo vệ bản thân, lực pháp thuộc tính thổ tắc điên cuồng phun ra.
Mặt đất vừa dày vừa nặng, vô cùng am hiểu phòng ngự.
Nếu lại phối hợp với lực linh vực lại càng bất phàm.
- Nghịch Lân Nộ!
Tiên Nhân họ Long thi triển thuật pháp xong, hừ lạnh một tiếng.
Đầu rồng phía sau dữ tợn bay ra, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, một gợn sóng đáng sợ xẹt qua Phương Tịch, bí mật mang theo vô số vảy rồng mờ ảo, khiến từng ngọn núi lớn màu vàng đất sụp đổ.
Phương Tịch đã chứng kiến qua không ít công pháp thuộc loại sóng âm như vậy.
Nhưng loại công kích sóng âm này mang vào pháp tắc hủy diệt, quả thật khiến người ta kinh ngạc.
- Hừ...
Trên mặt Tiên Nhân họ Long hiện ra vẻ ngạo nghễ.
Hắn đã từng dựa vào bí thuật thật vất vả tu luyện ra được này để giết một vị Tiên Nhân!
Lúc này, hắn bị ép phải thi triển, còn có hiệu quả một lần giải quyết xong.
Vẻ mặt Phương Tịch lại hơi kỳ lạ.
Tay phải hắn án nhẹ vào giữa chân mày, sau đầu hắn hiện ra nguyên thần giống như một mặt trăng sáng. Ở trong có một ngọn núi lớn màu vàng đất, mặt ngoài là từng Hỗn Nguyên Tiên Lục đan xen, giống như một món Vô Phùng Thiên Y.
Từng sóng âm chấn động trên đó lập tức bị Hỗn Nguyên Tiên Lục chôn vùi.
“Quả nhiên... nguyên thần Thiên Tiên có tác dụng rất kỳ diệu, bí thuật kèm theo thần thức công kích căn bản khó có thể phát huy hiệu quả.”
Chờ đến sau khi đầu rồng dữ tợn tiêu tan, Tiên Nhân họ Long nhìn thấy Phương Tịch không bị làm sao, trên mặt lại hiện ra vẻ cực kỳ chấn động:
- Không thể nào!
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có Tiên Nhân có thể không bị thương dưới bí thuật thần thông của mình.
- Long đạo huynh cứu ta!
Mà lúc này, Vạn Trọng Khôi Lỗi đánh một quyền hạ xuống, miệng mũi Tiên Nhân thi triển lá cờ màu xanh cực tràn ra máu, hắn vội vàng kêu cứu.
Long Sơn Ngũ Hữu đối mặt với đám người của Phong Duyên Trai, không ngờ lại rơi xuống tình trạng tuyệt đối hạ phong!
- Thôi thôi, chúng ta chịu thua, rời đi thôi!
Vẻ mặt Tiên Nhân họ Long khó coi, quát.
- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à? Các ngươi Phong Duyên Trai xem chúng ta thành nơi nào?
Phương Tịch nhẹ nhàng bắn ra Thổ Đức Kiếm, giọng điệu lại lạnh lùng nói.
- Thiên Trọng Sơn!
Trong không trung, lực pháp tắc thuộc tính thổ cuộn trào mãnh liệt.
Thổ Đức Kiếm trong tay Phương Tịch phát ra ánh kiếm không sao tả xiết, hóa thành từng dãy núi ầm ầm hạ xuống.
Trong vô số dãy núi lại hiện ra một ánh sao.
Phụt!
Tiếng rồng ngâm không cam lòng phát ra. Chờ đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, Tiên Nhân họ Long đã rời khỏi đó mấy trăm dặm. Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Chỉ thấy ở chỗ ngực hắn không ngờ xuất hiện một vết kiếm cạn.
Vài miếng vảy rồng vỡ nát rơi xuống, còn dính từng tia máu.
Trên một chỗ chiến trường khác, theo trọng quyền của Vạn Trọng Khôi Lỗi hạ xuống, món tiên khí lá cờ màu xanh kia rên rỉ một tiếng, không ngờ rạn nứt từng tấc.
Vô số cơn lốc màu xanh trộn lẫn với dung nham nóng chảy đã nuốt lấy vị Tiên Nhân kia.
Ầm ầm!
Dao động khủng khiếp quét ngang phạm vi mấy vạn dặm, khiến từng vị Tiên Nhân bất giác ngừng đấu pháp.
- Lão tứ?
Tiên Nhân họ Long kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng Tiên Nhân kia hiện ra, chỉ là khí tức có vẻ suy yếu hơn rất nhiều:
- Không sao... Chỉ là vận dụng cơ hội cuối cùng sử dụng bảo vật kia thôi.
Coong!
Phương Tịch bắn ra Thổ Đức Kiếm, nhìn về phía bên mình.
Hắn phát hiện Tiên Nhân họ Ảnh kia bị thương nặng nhất, nhưng vẫn tốt hơn người đối diện rất nhiều.
- Chuyện hôm nay, Long Sơn Ngũ Hữu ta thua. Các ngươi tính thế nào mới chịu bỏ qua?
Cái sừng trên đỉnh đầu Tiên Nhân họ Long biến thành màu đỏ. Hắn lại cố nén giận nói.
- Dĩ nhiên là phải... thêm tiền, không đúng, bồi thường.
Phương Tịch cười ha hả:
- Các ngươi đánh tới cửa, không để lại một vài thứ, sao có thể không biết xấu hổ rời đi như vậy chứ? Nếu mở ra thông lệ này sẽ bất lợi cho Phong Duyên Trai ta...
Lời này vừa nói ra, không chỉ bên phía đối diện, ngay cả Húc Thanh và Ảnh Tiên Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Phong Duyên Trai có vẻ chiếm thượng phong trong trận chiến này, nhưng bọn họ thật sự muốn giết chết cả năm vị Tiên Nhân đối diện lại gần như không thể làm được.
Đến lúc đó, cho dù có một con cá lọt lưới chạy thoát, bọn họ sẽ phải nhận lấy sự trả thù không chết không dừng của đối phương!
Điều này có lẽ còn đáng sợ hơn cả lực phá loại của Bành Bá Tiên Nhân.
Phong Duyên Trai luôn muốn hòa khí sinh tài, tất nhiên có thể nhịn được thì nhịn.
Đương nhiên, nếu như Phương Tịch ra tay hết sức, có thể bảo đảm giữ lại năm người đối diện, thậm chí dẫn tất cả Thân Ngoại Hóa Thân cùng giết sạch.
Nhưng hắn rõ ràng sẽ không dốc hết sức lực vì Phong Duyên Trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận