Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 770: Một phương Địa Tiên (1)

Thanh Âm Phường.
Loan Băng Tiên Tử nhìn khối ngọc giản trong tay, trên ngọc dung hiện ra vẻ u sầu.
Tinh Thiết Kiếm Môn hùng hổ dọa người, Phủ Kiếm Biệt Viện hạ viện của chúng càng liên tục xâm chiếm lợi ích của Thanh Âm Phường.
Đến bây giờ đã đến trạng thái chống đỡ hết nổi.
Dù Loan Băng Tiên Tử nỗ lực chèo chống cũng là chuyện vô bổ.
"Năm nay trong lãnh địa vất vả lắm mới sinh ra được một đệ tử có linh căn thiên phẩm lại bị Phủ Kiếm Biệt Viện đoạt đi, còn đả thương Tầm linh sứ của bản phường..."
Loan Băng Tiên Tử thật sự đã hối hận, lúc trước nàng quá để ý đến truyền thừa của tổ thượng mà không quyết đoán phá bỏ mọi thứ phân gia như lão tổ Vương gia, nếu thật sự không được thì vẫn có thể di chuyển mà...
Đến bây giờ lại đã hãm sâu vào bùn nên không thể nào vãn hồi.
Ngay lúc Loan Băng Tiên Tử suy tư thì có một đệ tử cầm một cuộn văn thứ nhanh chóng bước vào: "Sư tôn, người xem..."
"Hả?"
Loan Băng Tiên Tử còn tưởng lại là chuyện Phủ Kiếm Biệt Viện.
Nhưng sau khi mở ra thì thần sắc của nàng lại ngẩn ngơ: "Thiết Kiếm Đạo Nhân vậy mà chủ động cầu hòa... Hả? Vương đạo hữu hắn... Hắn... Vậy mà... Phản Hư? !"
Nhớ đến vị đạo hữu càng già càng dẻo dai năm đó thì trên mặt Loan Băng Tiên Tử không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc...
...
Huyền Minh Uyên.
Lão trạch của Vương gia.
Vương Linh Ứng hóa thành một đạo lưu quang bay đến phía trên chỗ này.
Là hang ổ của Vương gia nên chỗ này cũng có linh mạch cấp năm, sau này đã bị thế lực khác chiếm.
Lúc này, trong động phủ kia chợt có một đạo lưu quang đen nhánh bay ra.
Độn quang lóe lên, một tu sĩ Hóa Thần đeo mặt nạ sắt hiện ra: "Thì ra là Vương đạo hữu... Vẫn chưa chúc mừng lão tổ của Vương gia đã Phản Hư thành công, chúng ta đã dọn dẹp sạch sẽ động phủ, quét dọn giường chiếu ở đây từ trước để tiếp đãi chư vị hàng xóm Vương gia tốt bụng."
"Đa tạ!"
Vương Linh Ứng nghẹn một bụng nhưng lúc này lại không thể nói gì, y hạ thẳng vào trong lão trạch Vương gia.
Là hậu duệ của một vị tu sĩ Phản Hư mà vị tu sĩ Phản Hư kia còn gia nhập Yêu Nguyệt Tiên Thành chính là thế lực đỉnh tiếm dưới Tinh Thần Tông ở Tinh Thần Vực, chỗ dựa chắc chắn.
Vương Linh Ứng làm việc ở Huyền Minh Uyên cũng không bị ai làm khó dễ, thậm chí còn có vẻ như thiên địa cũng trợ giúp...
Y vào trong động phủ, ngồi xếp bằng rồi lẳng lặng chờ đợi.
Trước khi Vương gia phân gia đã ước định kỹ tín hiệu tụ tập.
Mà trước khi đến đây thì Vương Linh Ứng cũng đã thông qua các con đường khác nhau truyền tin tức Vương gia trùng kiến ra ngoài.
Đến lúc này y chỉ chờ xem có bao nhiêu người đến.
Thật ra y không có chút lo lắng nào.
Dù sao Vương gia bây giờ cũng là gia tộc Phản Hư!
Không biết bàng chi bao nhiêu đời, nói không chừng tất cả đều muốn nhận tổ quy tông để được đại năng Phản Hư che chở!
Mà tin tức lão tổ Vương gia tân tấn Phản Hư cũng quét ngang Huyền Minh Uyên và địa giới tu tiên xung quanh như cuồng phong.
Tất cả tu sĩ khi nghe đến đều khó tin rồi lại đầy ao ước.
Mặc dù lão tổ Vương gia có thể Phản Hư thật sự quá khó tin.
Nhưng ngẫm lại lúc hắn Hóa Thần đã có thể làm được trong vô thanh vô tức mà bất chợt thành công thì nếu lại ngoài dự liệu nữa cũng hợp lý.
Người này có thể Phản Hư thành công thì không thể nghi ngờ gì đã cho rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần hi vọng!
Dưới tin tức rung trời như vậy, các chi nhánh của Vương gia cũng trở về với tốc độ kinh người, hội tụ ở dưới trướng của Vương Linh Ứng.
Đại phòng, nhị phòng, tam phòng...
Vốn dĩ sau khi phân gia thì cuộc sống của các tộc nhân Vương gia cũng không tốt.
Bây giờ gặp được bắp đùi to thì đương nhiên phải ôm chặt.
Vương Linh Ứng cho từng người nhận tổ quy tông, lại chọn ra một nhóm tu sĩ tuổi tác, thiên phú, tướng mạo đều không tệ nhờ con đường của Huyền U Thương Hội đưa đến Yêu Nguyệt Tiên Thành, đến dưới trướng của lão tổ chờ phân công.
Trong bất tri bất giác, Vương gia đã khôi phục thế lực cực thịnh trong dĩ vãng, thậm chí còn phát triển hơn.
Hôm nay.
Lại có một chi phân gia của Vương gia đến nhận tổ quy tông.
"Lão tổ tông, chúng ta chính là nhánh tự bối chữ 'Sơn' của thất phòng Vương gia, đến đây bái kiến."
Một nhóm mấy chục đạo quang hoa hạ xuống trước mặt Vương Linh Ứng, cung kính hành lễ.
Vương Linh Ứng nhìn Huyết Mạch Bàn rồi đánh ra một đạo pháp quyết.
Trên ngọc bàn này có từng điểm sáng huyết hồng xuất hiện, không ngừng lấp lóe quang huy.
"Thật sự là huyết mạch nhà ta..."
Y mỉm cười gặt đầu rồi lại nhìn mấy người khác, trong đó có một lão giả Nguyên Anh: "Mấy vị này là..."
Huyết Mạch Bàn cũng không cảm ứng được những người này, hiển nhiên họ cũng không phải huyết mạch của Vương gia.
Nhưng trong một gia tộc luôn có rất nhiều quan hệ thông gia, thê thiếp nên Vương Linh Ứng cũng không để bụng.
"Bẩm lão tổ tông."
Một người Vương gia tóc trắng xóa vội nói: "Chi của ta sau này lại phân gia từ thất phòng, tiến đến Lạc Nhật Bình Nguyên phát triển... Rồi kết thành quan hệ thông gia với đại tộc Nguyên Anh Lý gia ở đó, vị này chính là thái thượng Lý gia - Lý Như Lệnh!"
Hôm nay Lý Như Lệnh đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lúc này y cười ha hả tiến lên hành lễ: "Lý Như Lệnh bái kiến tiền bối..."
Mặc dù lúc trước khi y chứng kiến, Phường Thị Không Tang bị diệt và tai ương Hắc Triều thì định bế quan mấy trăm năm.
Nhưng thực tế sau khi y trở về Lạc Nhật Bình Nguyên thì dưới sự dẫn dắt của Lý Như Lệnh mà Lý gia đã thật sự hùng cứ một phương.
Sau đó lại trải qua hơn trăm năm phát triển nên đã gần như sắp thành lập được một quốc gia phàm nhân hoàng toàn mới.
Đúng lúc này lại gặp tộc nhân Vương gia di chuyển đến, song phương thông gia hàng loạt, sau đó hóa thành một nhà.
'Thời thế bây giờ, muốn tu vi tinh tiến thì vẫn phải tranh!'.
'Bây giờ Ngự Long Tông đã bị diệt, Hắc Triều cũng bình ổn lại, không có ai nhắc đến chuyện Cơ Quan Thành và Phường Thị Không Tang năm đó, rốt cục Lý gia ta đã có thể phát triển mà không lo lắng gì.'.
Trong lòng Lý Như Lệnh có chút nóng như lửa.
"Nếu đã là thân gia thì cũng chính là nửa người một nhà, không cần đa lễ."
Đối mặt một vị Nguyên Anh, Vương Linh Ứng vốn không định cho sắc mặt gì tốt.
Nhưng mà nghĩ lại, y lại nhớ đến nhiệm vụ mà lão tổ tông đã bàn giao, đúng lúc cần rất nhiều pháo hôi.
Nếu không đủ pháo hôi thì tu sĩ Vương gia phải tự bù vào.
Bởi vậy đám người Lý gia này vẫn nên lưu lại sẽ tốt hơn.
Vương Linh Ứng vừa nghĩ đến đây thì nụ cười trên mặt càng chân tâm thật ý hơn...
...
Cùng lúc đó.
Khánh điển Phản Hư của Phương Tịch cũng kết thúc.
Dù sao hắn cũng là khách khanh trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành nên trong lần khánh điển này cũng gặp được những tu sĩ Phản Hư chưa bế quan hay làm nhiệm vụ của Yêu Nguyệt Tiên Thành.
'Tất cả cũng chỉ có mười ba người...'.
'Xem ra nhân số Phản Hư ở Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không chênh lệch nhiều với suy đoán của ta...'.
Sau khi bận rộn một phen thì Phương Tịch trở lại động phủ đảo giữa hồ, hắn bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
Tu sĩ Phản Hư đều là cao tầng ở Địa Tiên giới, cố kỵ da mặt nên tặng lễ ít nhất cũng là một khối tiên ngọc, khiến Phương Tịch cũng phát được một món tiền nhỏ.
'Đáng tiếc... Vẫn có chút chênh lệch với vạn tiên triều bái trong tưởng tượng.'.
Phương Tịch có chút tiếc nuối.
Mà lúc này hắn chợt thay đổi sắc mặt rồi sai Tiểu Huyền Quy ra ngoài tiếp người.
Không được bao lâu, Tiểu Huyền Quy đã dẫn một nữ tu lên đảo giữa hồ.
"Mã Tô Diệp xin ra mắt tiền bối."
Mã tiên tử mặc một bộ cung quần, uyển chuyển cúi đầu rồi dâng lên một cái hộp lễ: "Chúc mừng tiền bối Phản Hư, đặc biệt dâng lên dị bảo Phạm Âm Kim Linh."
"Hả?"
Phương Tịch tiếp nhận hộp lễ rồi đảo thần thức qua, lúc này hắn phẩy tay áo.
Cấm chế đủ mọi màu sắc ở bên ngoài hộp trong nháy mắt sụp đổ, nắp hộp tự động mở ra, một cái linh đang vàng trong đó hiện ra.
Trên linh đang còn có một vòng phù chú rậm rạp bằng Phạn văn.
Đinh linh linh!
Phương Tịch cầm lấy linh đang rồi rót một tia pháp lực vào thì lập tức có tiếng linh âm êm tai vang lên.
Linh âm này dùng thiền ý của Phật môn gột rửa lòng người cũng khiến hắn không khỏi động dung: "Quả nhiên là một món Phật bảo rất tốt, e là nó cũng có chút tác dụng với Tâm Ma Kiếp khi Phản Hư..."
Chỉ thử một lần thì hắn đã xác nhận hiệu quả của Phạm Âm Kim Linh còn tốt hơn tràng hạt trong tay của mình, tương đương với Thiên Tâm Dịch.
Mà vì nó có thể sử dụng nhiều lần nên giá trị còn vượt qua Thiên Tâm Dịch.
"Cái gọi là tặng lễ cho người tất có sở cầu..."
Phương Tịch vuốt vẻ kim linh trong tay rồi nhìn Mã tiên tử dường như cố ý trang điểm, lộ ra sự vui vẻ: "Ngươi có yêu cầu gì?"
"Xin tiền bối hãy cứu Mã gia."
Mã tiên tử cắn răng nói.
"Không phải ngươi đã có đạo lữ rồi sao?"
Phương Tịch hơi kinh ngạc.
Mặc dù Mã gia mất hai trụ cột nhưng cũng chưa đến mức không vượt qua nổi mà.
Huống chi không phải Mã tiên tử còn lôi kéo được một vị Hóa Thần viên mãn là Hoàng Mộc Tử sao?
"Thật không dám giấu... Mặc dù trên danh nghĩa Hoàng Mộc Tử vẫn là đạo lữ của thiếp thân nhưng thật ra ngay ngày khánh điển thì đã mỗi người đi một ngả..."
Mã tiên tử cắn răng nói.
Phương Tịch nhất thời cạn lời: "Gân đây Mã gia ngươi đã trêu chọc ai?"
Mã tiên tử nghe vậy thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng: "Chẳng qua chỉ là thế lực Hóa Thần như Đằng Xà Hội thôi, nếu tiền bối ra mặt thì chắc chắn chúng vừa nghe tin đã sợ mất mật..."
'Chuyện nhỏ như vậy mà còn dùng đến dị bảo cỡ này sao?'.
'Hiển nhiên chính là dùng một chuyện dễ dàng, cố ý tặng trọng lễ để có thể kèm theo giao tình... Thậm chí còn tự tiến cử lên giường sao? !'.
Tâm niệm Phương Tịch vừa chuyển thì đã đoán được suy nghĩ của Mã tiên tử.
Nhưng mà hắn cũng đã quen với những chuyện này, hắn luôn thích ăn hết vỏ bộc đường còn đạn pháo thì trả lại...
Thậm chí bây giờ hắn đã kiến thức nhiều rồi nên cũng không có hứng thú gì với Mã tiên tử.
Lúc này hắn cười nói: "Không sao, ta sẽ gửi cho Đằng Xà Hội một phong thư..."
Đằng Xà Hội chỉ là một thế lực trung đẳng ở Yêu Nguyệt Tiên Thành, có mấy vị Hóa Thần tọa trấn cũng không phải tu sĩ Phản Hư.
Đương nhiên nếu nói rõ hơn thì cũng có thể họ có dính líu quan hệ với một tu sĩ Phản Hư nào đó ở trong tiên thành nhưng cũng không thân thiết.
Loại thế lực này, bây giờ Phương Tịch tự viết một phong thư là có thể giải quyết.
Dù sao cũng không phải muốn diệt đối phương mà chỉ yêu cầu đối phương nhượng bộ một chút mà thôi.
"Đa tạ tiền bối, thiếp thân..."
Đôi mắt Mã tiên tử sáng rực, cô ta còn muốn nói gì đó thì đã thấy thần sắc Phương Tịch nghiêm lại: "Bây giờ hai bên đã thỏa thuận tiền hàng xong, chúng ta không thiếu nợ nhau, Tiểu Huyền Quy, tiễn khách!"
Tiểu Huyền Quy lập tức kêu ngang ngang mấy tiếng, cản ở trước mặt Mã tiên tử.
Mã tiên tử lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Cô ta tặng lễ vật quý như vậy cũng không phải chỉ mỗi chuyện giải quyết Đằng Xà Hội.
Không ngờ tên lão tổ Vương gia này lại vô cùng thâm đen, vậy mà lại... Vô sỉ như vậy! ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận